- -----
Chương : Thân phận thật sự.
Không công bằng!
Trong đầu Thích Ngôn Thương hiện ra ba chữ này.
Trước đây, điều mà Thích Ngôn Thương luôn treo trên miệng là câu nói...
Trong một thế giới tràn ngập lợi ích, công bằng ở đâu?
Nhưng bây giờ anh ta lại nghĩ có công bằng hay không, thật sự là cực kỳ buồn cười.
Dù anh ta có tín nhiệm bọn họ như thế nào, thì hiện tại cũng có thể nhận ra một số khác biệt.
Thích Ngôn Thương hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp mà thâm thúy nhìn người thân nhất của mình, anh ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ xa lạ như vậy.
Xa lạ!
Anh ta chậm rãi đứng dậy, xoay người trực tiếp rời đi.
“Anh, anh? Anh đi đâu vậy?”
Thấy anh ta không nói gì và xoay người rời đi, Thích Ngữ Anh lập tức đuổi theo, cô ấy chắn trước mặt Thích Ngôn Thương, hai cánh tay giang ra ngăn cản đường đi của anh ta.
“Chuyện còn chưa nói rõ ràng, làm sao anh có thể đi.
Em biết ông nội và ba vẫn luôn cưng chiều em, khiến trong lòng anh rất khó chịu.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh vẫn là anh của Thích Ngữ Anh em.
Tuy em rất ghét Mộ Thiển, nhưng em không có địch ý gì đối với chị ấy, hai người ở bên nhau em thật tình chúc phúc.
Cho nên, bây giờ anh đi với em một chuyến tới văn phòng luật, em muốn chuyển tất cả cổ phần công ty cho anh.
Em đã nói, những thứ kia ở chỗ em vốn không có tác dụng gì.
Thích Ngữ Anh em, không dùng được!”
Nếu đổi thành trước đây, cổ phần công ty là thứ Thích Ngữ Anh để ý nhất.
Nhưng từ khi cô ấy biết Mộ Ngạn Minh, trong lúc nhất thời cô ấy cảm giác thấy “Giá trị con người” là một gánh nặng, khiến cô ấy không có cách nào tới gần Mộ Ngạn Minh, thậm chí còn làm cho Mộ Ngạn Minh bài xích cô ấy.
Tuy Mộ Ngạn Minh có công ty luật riêng và thu nhập rất khả quan, nhưng nếu so sánh với cùng nhà họ Thích, thì đơn giản chỉ là khoảng cách chênh lệch giữa ánh sáng đom đóm và ánh sáng của mặt trăng mặt trời.
Cô ấy muốn bỏ hết tất cả, để mình trở nên bình thường.
“Không cần.”
Mấy câu nói của Thích Ngữ Anh quả thực làm cho Thích Ngôn Thương cảm động.
Làm cho người đang ở trong hầm băng như anh ta cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một nụ cười cưng chiều, anh ta vỗ vỗ đầu cô ấy, rồi sượt qua người cô ấy, trực tiếp rời đi.
Đúng là em gái của anh ta, không uổng công anh ta cưng chiều cô ấy.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau...
“Anh, anh định làm gì, em nói muốn chuyển tất cả cổ phần công ty cho anh, đừng đi.”
“Ngữ Anh, cháu câm miệng cho ông, làm gì cái gì đấy?”
“Con bé chết tiệt kia, trong đầu chứ nước gạo à, ngu xuẩn!”
“Ba, ông nội, mấy người đối xử như thế với anh rất quá đáng.”
“Quá đáng không quá phận cái gì? Ông già đây nuôi nó lớn chừng ấy đã xứng đáng với nó rồi.”
Nghe ông nội nói vậy, Thích Ngữ Anh nhìn Thích Ngôn Thương đã đi xa, rồi biến mất, cô ấy tức giận phản bác một câu: “Ông để tay lên ngực tự hỏi xem, ông thật sự xứng đáng với anh cháu chứ? Nhiều năm như vậy, nhà họ Thích ỷ lại vào anh cháu ra sao, không phải là ông không biết.
Trước đây, với thân phận thiếu tá của anh ấy, anh ấy đã làm cho mấy người bao nhiêu chuyện, thì được bao nhiêu người hợp tác với nhà họ Thích chúng ta là bởi vì thân phận của anh ấy? Nếu không phải có anh ấy, nhà họ Thích đã sớm sa sút rồi, bây giờ ông lại đối xử với anh ấy như vậy!”
Thích Ngữ Anh thật tình cảm thấy thái độ của họ đối với anh trai cô ấy làm người sợ run.
“Ông đối xử với nó làm sao? Không phải đã cho nó năm phần trăm cổ phần công ty sao?” Ông cụ hừ lạnh một tiếng.
Ba Thích ở một bên cũng gật đầu, nói phụ họa: “Ông nội con nói rất đúng.
Hơn nữa, con cũng nhìn ra rồi, hôm nay Thích Ngôn Thương đã đối xử với chúng ta ra sao? Nó dám cầm súng uy hiếp chúng ta, quá không ra gì!”
“Chuyện này còn không phải là bị mấy người ép đến đường cùng à!”
Nói đến việc này, Thích Ngữ Anh tức giận giậm chân, gương mặt trắng nõn của cô ấy tức giận tới mức hồng lên: “Dù anh con có không nghe lời mấy người, kết hôn cùng Phương Nhu, vậy mấy người có thể bắt cóc Tiểu Thang Viên sao? Nó vẫn còn là đứa bé nhỏ như vậy, mấy người nỡ lòng nào! Mấy người muốn khống chế anh con, mấy người đã chọn sai phương pháp rồi! Mấy người làm như vậy sẽ chỉ làm anh ấy cách mấy người càng ngày càng xa, chờ ngày nào đó anh ấy biết thân phận thật sự của mình, mấy người sẽ không có kết quả tốt.
Hừ!”
Thích Ngữ Anh bĩu môi, hừ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Đi không được mấy bước, cô ấy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn hai người, và nói: “Mặc kệ anh ấy có phải anh ruột cháu hay không, nhưng ở trong mắt Thích Ngữ Anh cháu, cháu chỉ có một người anh như vậy.
Anh ấy cả đời đều là anh trai cháu.”
Nói xong, cô ấy chạy ra ngoài.
“Con bé chết tiệt kia, con quay lại cho ba! Ba không quản được con đúng không, con không thể nói bậy trước mặt Ngôn Thương, con có nghe không? Ngữ Anh? Ngữ Anh!”
Ba Thích dặn dò vài câu ở phía sau, rất sợ chuyện sẽ bị Thích Ngữ Anh tiết lộ.
Mà cùng lúc đó, Thích Ngôn Thương đã rời khỏi nhà cũ và lên xe, anh ta phân phó Tô Từ: “Nghĩ cách lấy đồ của ông cụ và ba tôi, sắp xếp giám định DNA bằng tốc độ nhanh nhất.”
Tô Từ ngẩn người, anh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn boss nhà mình, có mấy lời đã đến bên mép nhưng vẫn không dám nói ra.
“Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp.”
Anh lên tiếng, khởi động xe, lúc đang chuẩn bị rời đi thì thấy Thích Ngữ Anh chạy tới.
Cốc cốc cốc…
Thích Ngữ Anh gõ cửa kính xe, sau đó cô trực tiếp mở cửa ngồi vào.
“Anh, vừa rồi em gọi anh, sao anh không để ý đến em?”
Cô ấy ngồi bên cạnh Thích Ngôn Thương, há mồm thở dốc, quyệt miệng, rồi giả vờ tức giận: “Từ lúc anh kết hôn với chị dâu, anh không cưng chiều em nữa.”
Ở trong mắt người ngoài, Thích Ngôn Thương thờ ơ, tuyệt tình, trầm mặc ít nói, nói năng thận trọng.
Nhưng đối với Thích Ngữ Anh, anh ta lại cưng chiều cô ấy như công chúa nhỏ, thậm chí cả lớn tiếng cũng không dám.
“Có à?”
Vừa rồi có tức giận đến mức nào, Thích Ngôn Thương vẫn nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Thật ra anh lại cảm thấy gần đây có vài người cách anh rất xa, không muốn đáp lại anh.”
Anh có ý riêng.
Thích Ngữ Anh nhíu mày, cô ấy tự biết không thể gạt được Thích Ngôn Thương, nên nhếch miệng cười: “Hì hì hì...!Anh, anh đúng là thông minh.”
Hai tay cô ấy ôm cánh tay của anh ta, nhõng nhẽo nói: “Anh, anh hãy giúp em một chút thôi, em thích anh Ngạn Minh, nhưng anh ấy không để ý tới em, em cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Trước đây anh trai nhà mình ghét Phương Nhu, còn không thích Mộ Thiển; mà cô ấy vì chuyện Mặc Tiêu Tiêu nên không thích Mộ Thiển, cũng không thích Phương Nhu, cho nên hai người tự nhiên cũng không có cảm tình gì đối với Mộ Ngạn Minh.
Nhưng đến cuối cùng không hiểu sao Thích Ngữ Anh lại thích Mộ Ngạn Minh, kết quả tất cả mọi người trong nhà đều không đồng ý.
“Không để ý tới em là chuyện tốt.”
Thích Ngôn Thương dựa vào ghế xe, nhìn về phía trước nói: “Hai người không thích hợp.”
“Anh nói gì vậy? Không phải Phương Nhu với anh cũng không thích hợp à, vì sao hai người lại kết hôn?” Trong lòng cô ấy không phục.
“Cho nên, hiện tại anh chính là tương lai của hai người.
Em cần gì phải giẫm lên vết xe đổ?”
Sắc mặt anh ta nghiêm túc, giữa hai hàng lông mày có hơi thở u ám nhàn nhạt, sâu trong ánh mắt là sự quan tâm và đau lòng cho cô ấy.
Sản nghiệp của nhà họ Thích rất lớn, làm sao ba và ông có thể đồng ý gả Thích Ngữ Anh cho Mộ Ngạn Minh?
“...”
Trong chốc lát, Thích Ngữ Anh nghẹn lời, cô ấy quả thực không biết nên làm sao nói tiếp.
“Gia cảnh Mộ Ngạn Minh không được tốt lắm, nhưng anh ta rất kiêu ngạo, em đừng ảo tưởng muốn cho anh ta ở rể, không có khả năng đâu.”
Anh ta nhìn thấu tâm tư Thích Ngữ Anh, nên trực tiếp bỏ đi suy nghĩ không nên có trong đầu này..