- -----
Chương : Mặc Viên thật vẫn còn sống.
Mặc dù lời của Lý Nhã khó nghe nhưng cũng là sự thật.
Mộ Thiển cũng không muốn đánh giá quá nhiều về chuyện này.
“Vậy nên, cô muốn nhờ tôi làm gì đây?”
Cô không chút vòng vo mà trực tiếp đặt câu hỏi.
“Tôi muốn...”
Lý Nhã muốn nói lại thôi, từ từ đặt cốc xuống, nắm lấy chiếc thìa khuấy đều cốc trà bưởi mật ong.
Cô ta cẩn thận ngẫm lại sau đó mới nói: “Tôi muốn thấy Mặc Viên...!chết!”
Cô ta cũng không vòng vo với Mộ Thiển mà trực tiếp nói thẳng suy nghĩ của bản thân với cô.
“Chỉ thế?”
“Tôi biết Mặc Viên đã hại cô như vậy thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng ý của tôi là rốt cuộc có thể cho tôi cơ hội tận mắt trông thấy anh ta chết được không? Cô cũng biết đấy, cả đời Lý Nhã này chưa từng bị ai tính kế, nỗi hận này tôi không thể nuốt trôi được.”
“Ha ha...”
Nghe câu này, Mộ Thiển khẽ cười nói: “Chỉ có thế mà cô đã nhịn không được? Vậy lúc cô và Mặc Viên tính kế tôi, đã từng nghĩ đến cảnh ngộ của tôi hay chưa?”
Đây là câu nói hài hước nhất mà Mộ Thiển từng nghe.
Mộ Thiển đứng dậy, cầm túi xách định rời đi.
Lý Nhã lập tức nói: “Chuyện của cô, tôi thật lòng xin lỗi, đúng là tôi có lỗi với cô.
Hôm nay tôi nêu ra điều kiện này với cô cũng không phải là ép cô giúp tôi không công.
Chuyện liên quan đến Mặc Viên, tôi cũng biết rất nhiều, tôi có thể nói hết với cô.”
Nếu đã muốn nói chuyện với Mộ Thiển thì chắc chắn cô ta sẽ không đến tay không.
Mộ Thiển vốn đang muốn đi lại dừng bước, nhìn Lý Nhã, chân mày lá liễu khẽ nhíu lại: “Xin lỗi, không chấp nhận.”
Tạm không nói đến chuyện Lý Nhã vốn chẳng có ý tốt gì mà giờ còn bảo đợi đến lúc xử lí Mặc Viên thì gọi cô ta đến, dĩ nhiên là Mộ Thiển sẽ không đồng ý rồi.
Bởi vì kết cục cuối cùng của Mặc Viên ra sao cũng không phải chuyện mình cô quyết.
Dù người là bị bọn họ bắt được nhưng cũng sẽ giao cho Mặc Cảnh Thâm xử lí.
“Cô sợ tôi mưu hại cô à?”
Lý Nhã nói thẳng suy nghĩ của bản thân.
“Chẳng lẽ mục đích của cô lại đơn giản thế sao?”
Mộ Thiển đứng đối diện Lý Nhã nói: “Bất luận chuyện cô định nói với tôi là thật hay giả thì tôi cũng sẽ không đồng ý chuyện cô vừa nói.”
Cô làm việc luôn nói là làm nhưng chuyện của Mặc Viên hiển nhiên cô không thể đồng ý với Lý Nhã được.
Hơn nữa cô cũng không thể tùy tiện tin tưởng Lý Nhã.
Nói rồi cô cầm túi xách bỏ đi.
Thấy vậy, Lý Nhã vội đứng lên, chạy nhanh đến trước mặt Mộ Thiển chặn cô lại: “Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô.
Không phải các cô đã biết thân phận thực sự của Mặc Viên rồi hay sao, vậy cô có biết Mặc Viên thật đang ở đâu hay không?”
Để Mộ Thiển có thể tin tưởng bản thân, Lý Nhã đã nói ra hết chân tướng sự việc.
“Mặc Viên thật?”
“Ừ, ừ.”
Lý Nhã gật đầu như giã tỏi: “Tôi biết anh ta đang ở đâu.”
“Anh ta...!chưa chết sao?”
“Chưa.
Mặc Viên vốn chưa chết, hơn nữa vẫn luôn còn sống.
Tôi có thể dẫn các cô đi gặp anh ta nhưng cô phải đồng ý với tôi chuyện vừa rồi.”
Cô ta nhắc lại khẩn cầu của bản thân.
Nếu Lý Nhã nói Mặc Viên thật vẫn còn sống thì cô chỉ cần bảo Mặc Cảnh Thâm tra soát một lượt, tốn chút công sức là có thể tìm ra được tung tích của Mặc Viên rồi.
Nhưng Mộ Thiển cảm thấy Lý Nhã đã nói vậy rồi thì cô cũng không thể tự nhiên “có được tin tức”.
“Cô biết rõ chờ đợi Mặc Viên chỉ có một con đường chết rồi thì tại sao còn cố chấp muốn tiễn anh ta đi đoạn đường cuối chứ? Vốn chẳng có chút ý nghĩa khác biệt nào cả.”
“Không, không giống nhau.”
Lý Nhã điên cuồng lắc đầu: “Có thể đối với các cô thì Mặc Viên chết là chết nhưng đối với tôi thì không phải vậy, không giống nhau.”
“Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Thấy Mộ Thiển đồng ý, lúc này Lý Nhã mới cúi người hành lễ cảm ơn cô.
Mặc dù Mộ Thiển không hiểu dụng ý của Lý Nhã lại đang lo cô ta còn có ý định gì khác nhưng mới nãy khi cô đồng ý với Lý Nhã, cô rõ ràng đã trông thấy sự mừng rỡ ánh lên trong đôi mắt cô ta.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Sau khi trở về từ quán cà phê, Mặc Cảnh Thâm đã hầm xong canh rồi.
Anh vui vẻ bước đến, nhận lấy túi xách và khăn quàng trong tay cô hỏi: “Lạnh không?”
Anh dịu dàng hỏi.
“Ừm… Có hơi hơi.”
Mộ Thiển thở ra một hơi đều hóa thành khói trắng.
“Ngồi đó đi, anh rót trà cho em.”
“Cảm ơn, Cảnh Thâm.”
Nhận được sự quan tâm của anh làm Mộ Thiển rất cảm động.
Chuyện khó có nhất đời này chính là giống như hiện tại, ấm áp thuận hòa, mặn nồng như thuở còn son, đúng là đáng quý.
Mộ Thiển vùi mình vào ghế sô pha, sau đó lại ngồi dậy, chống tay ôm má nhìn Mặc Cảnh Thâm đang chú tâm pha trà cho mình.
Cô không thể không nở nụ cười.
Cuộc sống như vậy đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ cô, giờ giấc mơ thành thật, thực sự làm Mộ Thiển phải đắm chìm, hưởng thụ nó.
“Nào, uống chút nước làm ấm đi.”
Anh đưa cho cô một ly nước ấm.
Mộ Thiển nhận lấy nước, uống một ngụm rồi đặt cốc lên bàn, thuận thế kéo tay anh: “Cảnh Thâm, có tin tốt muốn nói với anh.”
“Ừ? Tin tốt gì?”
Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống cạnh Mộ Thiển, chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế sô pha.
Anh ôm Mộ Thiển, để cô nằm gối lên đùi mình.
Anh vừa cầm tay cô vừa dịu dàng chơi đùa với đám tóc lòa xòa trước trán đầy yêu chiều.
“Lý Nhã nói Mặc Viên thật chưa chết.”
Cô vừa nói xong, tay Mặc Cảnh Thâm đã chợt dừng lại, chần chừ vài giây lại nghe tiếng anh buồn bã thở dài: “Dù anh ta vẫn còn sống thì cũng đã qua hơn hai mươi năm rồi.”
Hơn hai mươi năm có thể thay đổi rất nhiều thứ.
“Đúng vậy, hơn hai mươi năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, tất cả đều đã sớm là cảnh còn người mất rồi.
Em đã nghe quản gia của nhà cũ nói rồi, trước khi ông cụ chết rất muốn được gặp lại Mặc Viên thật, đáng tiếc là còn chưa gặp được thì ông cụ Mặc đã ra đi rồi.”
Nhắc đến lại thấy thật bi kịch.
“Ừ.
Anh sẽ phái người đi tìm anh ta.
Nếu như còn sống thì sẽ đưa anh ta về nhà cũ rồi tùy tình hình mà sắp xếp.”
“Ừ, em cũng nghĩ vậy.
Em cảm thấy chú bảy của anh đúng là đáng thương thật.”
Nghĩ kĩ thì có một người sống thay Mặc Viên thì chắc chắn Mặc Viên thật sẽ sống không được tốt lắm.
“Chuyện này là Lý Nhã nói em nghe.
Nhưng yêu cầu của cô ta là lúc xử lí Mặc Viên cho phép cô ta tới đưa tiễn Mặc Viên chặng đường cuối cùng.
Em cũng không hiểu tại sao cô ta lại có suy nghĩ như vậy, cũng chẳng biết cô ta có đang âm mưu gì không nữa.”
“Khỏi cần lo, binh tới tướng đỡ, nước lên đất ngăn.”
“Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
Sau đó Mặc Cảnh Thâm chạy vào bếp nấu cơm còn Mộ Thiển lái xe đến trang viên Đế Cảnh đón hai đứa nhỏ đến ăn cơm.
Một nhà hòa thuận ngồi lại với nhau, tất cả đều vô cùng mĩ mãn tốt đẹp.
Ngày hôm sau.
Biệt thự nhà họ Thích.
Từ sau khi Phương Nhu rời đi, Thích Ngôn Thương đã trở mặt với ông cụ Thích.
Biệt thự nhà họ Thích thuộc về anh ta, cả xe, nhà, tiền đứng tên anh ta đều đã theo lệnh anh ta khôi phục như bình thường.
Lúc đầu khi ở bên Phương Nhu, bị đuổi khỏi nhà họ Thích, anh ta cũng không làm trái ý ông cụ, chuyện gì cũng làm theo ý ông ta cả.
Vì muốn giữ vững tình cảm gia đình và hi vọng dùng hành động lay chuyển ông cụ, để ông sớm ngày chấp nhận Phương Nhu.
Nhưng ai biết được cuối cùng chuyện lại thành ra như vậy.
Nếu sớm biết thành ra như vậy, anh ta cần gì phải im hơi lặng tiếng nữa?
Thích Ngôn Thương đứng trong sân của biệt thự nhà họ Thích, cảm thấy cũng đã nhiều ngày chưa về nhà, chầm chậm dạo bước.
Cuối cùng bước đến một viện tử cũ ở hậu viện biệt thự nhà họ Thích..