- -----
Chương : Đi gặp Bạc Dạ.
“Cậu là con cái của nhà họ Thích, tập đoàn Như Anh là do ông Thích với ông cụ Thích, hai người ra sức gầy dựng nên mới có được sự huy hoàng như ngày hôm nay.
Cậu có thể nhẫn tâm hủy hoại công ty sao?”
Đối diện với Thích Ngôn Thương, lão Ngụy không biết nên nói gì.
“Gọi ông một tiếng ‘chú Ngụy’, là khách sáo với ông, nhưng làm người phải tự mình biết mình.”
Một câu nói của anh ta đã nói rất rõ quan hệ cao thấp giữa hai người họ.
Mặt lão Ngụy cứng đơ, biết mình có nói gì thì cũng không còn ý nghĩa nữa, lão lắc đầu than vãn: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không có gì để nói nữa.
Tự bản thân cậu chủ nghĩ thử đi, cậu làm như vậy có xứng đáng với ông cụ Thích và ông Thích không?”
“Những lời này ông bảo họ đến mà nói với tôi.”
Nói rồi, ánh mắt lạnh lùng của anh ta liếc nhìn Tô Từ.
Ánh mắt đó khiến Tô Từ giật mình đến lạnh sống lưng, anh ta lập tức đi tới trước: “Ông Ngụy, mời.”
Lão Ngụy lắc lắc đầu, hất tay một cái rồi quay người rời đi.
Sau khi tiễn lão đi, Thích Ngôn Thương dặn dò Tô Từ: “Lập tức đi điều tra tất cả tài liệu có liên quan đến mẹ tôi, càng chi tiết càng tốt.”
“Rõ, Thích thiếu.”
Tô Từ đáp lại một tiếng, rồi quay người rời đi.
Trước khi gặp Phương Nhu, anh ta chỉ biết mẹ ruột của mình bị Thôi Cảnh Lam hại chết, nhưng người hại chết mẹ anh ta đã bỏ chạy hơn mười năm rồi.
Ba với ông nội anh ta không tìm được ‘kẻ tình nghi phạm tội’, nên anh ta cũng không nhúng tay vào.
Cho đến khi Phương Nhu xuất hiện, lúc anh ta điều tra Phương Nhu, vô tình phát hiện ra sự tồn tại của Thôi Cảnh Lam, giây phút đó anh ta mới biết mẹ của cô ấy là hung thủ mà nhà họ Thích luôn truy sát.
Nhưng bây giờ, biết được cái chết của mẹ anh ta không liên quan đến Thôi Cảnh Lam, thế thì nguyên nhân khiến thật sự bà ấy chết là gì?
Hàng loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu, Thích Ngôn Thương không thể không điều tra lại chuyện năm đó.
Mặc dù có hơi khó, nhưng cũng phải điều tra đến cùng.
Biệt thự Ngự Cảnh.
“Mẹ ơi, con muốn gặp chú Bạc.”
Hôm qua sau khi đến biệt thự Ngự Cảnh thì Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên vẫn luôn ở đây.
Sáng sớm, Tiểu Bảo với Mặc Cảnh Thâm đang ở trong phòng huấn luyện tập luyện, thì Nghiên Nghiên chạy đến phòng sách tìm Mộ Thiển, nói với cô là muốn gặp Bạc Dạ.
“Con nhớ chú Bạc rồi?”
Mộ Thiển dừng công việc trong tay, Mộ Nghiên Nghiên trổ mã thành cô gái lớn xinh đẹp, cô đưa tay xoa xoa đầu cô bé: “Thế mẹ đưa con đi thăm chú ấy, được không?”
Lúc trước Nghiên Nghiên với Tiểu Bảo đi theo Bạc Dạ học được rất nhiều thứ, ở chung với nhau thời gian dài, cho dù là ngày bình thường, giữa bọn họ cũng có liên lạc với nhau qua Wechat, quan hệ đương nhiên là không tệ.
Những ngày tháng mà Mộ Nghiên Nghiên phản nghịch nhất, người cô bé tin cậy nhất quả thật là Bạc Dạ.
Bởi vì trong thế giới của cô bé, không hiểu Mặc Cảnh Thâm, nên cảm thấy Mặc Cảnh Thâm đối xử không đủ tốt với cô bé, không bằng Bạc Dạ.
“Thật sao? Ha ha ha, mẹ là tốt nhất.”
Nghiên Nghiên vui mừng tột độ.
“Đúng rồi, suýt nữa quên chuyện này.”
Mộ Thiển kéo ngăn kéo ra, bên trong có hai bao lì xì: “Lúc đón Tết, chú Bạc Dạ của con cho con với Tiểu Bảo, mỗi người một bao lì xì, mẹ quên mất đưa cho hai đứa.”
Nói rồi, Mộ Thiển lấy bao lì xì ra đưa cho Nghiên Nghiên: “Cầm cái này đưa cho Tiểu Bảo, rồi trưa nay chúng ta đến nhà chú Bạc Dạ.”
“Vâng ạ.”
Nghiên Nghiên gật đầu như giã tỏi, cầm bao lì xì chạy ra khỏi phòng sách.
Chớp mắt hai đứa bé đã mười tuổi rồi, về thành tích thì hai đứa bé chưa bao giờ khiến cô với Mặc Cảnh Thâm bận tâm, vẫn luôn yên tâm đối với chúng.
Chỉ là trong lòng Mộ Thiển vô cùng áy náy, dẫu sao tuổi thơ ấu mà chúng mất đi, là điều cô không thể bù đắp được.
Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng sách, lên lầu đến phòng huấn luyện.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Trong phòng huấn luyện, Tiểu Bảo với Mặc Cảnh Thâm, hai người mặc đồng phục Taekwondo, mới qua vài chiêu mà Tiểu Bảo đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
“Phù! Mẹ?”
Cậu bé đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, rồi khua khua tay với Mặc Cảnh Thâm: “Ba, ba giỏi quá rồi, con không chơi với ba nữa.”
Cậu bé đi đến sân tập, tay vịn vào tay vịn, nhún người một cái rồi nhảy xuống.
“Tiểu Bảo, nè, đây là lì xì năm mới mà lúc trước chú Bạc cho chúng ta đó.”
Nghiên Nghiên đưa lì xì trong tay cho Tiểu Bảo, sau đó thì thầm nói: “Bên trong là chi phiếu gần tỷ đó.”
“Nhiều vậy à?”
Tiểu Bảo có hơi bất ngờ, nhếch mép cười: “Chú Bạc tốt với chúng ta thật đấy.
Nghiên Nghiên, em nói xem chúng ta nên báo đáp thầy thế nào đây?”
“Ưm… Em nghĩ thử…”
Nghiên Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng chốc ánh mắt cô bắt sáng lên, búng tay một cái: “Có rồi.”
“Cái gì?”
“Không phải chú Bạc có một anh trai cứ ức hiếp chú Bạc mãi sao, chúng ta đi báo thù giúp chú Bạc được không?” Nghiên Nghiên nhếch lông mày với Tiểu Bảo, cười rạng rỡ.
Mộ Thiển ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của Nghiên Nghiên với Tiểu Bảo, lông mày cô chau lại, trầm giọng nói: “Hai đứa không được làm bậy.”
“Mẹ yên tâm, tụi con biết chừng mực mà.”
Tiểu Bảo nhếch lông mày, khóe môi nở một nụ cười tươi rói.
Hai đứa bé lớn rồi, nhưng lông mày thì càng giống Mặc Cảnh Thâm hơn, đều được thừa hưởng gen tốt của anh, có đường nét sâu, lông mày rậm và đôi mắt to, vô cùng đẹp.
Cho dù chỉ là một bộ đồ đơn giản, nhưng cũng không che được vẻ đẹp của hai anh em họ.
Đặc biệt là Tiểu Bảo với Mặc Cảnh Thâm, chính xác là một khuôn đúc ra, không thể giống hơn nữa rồi.
Mộ Thiển oán thầm trong lòng, đứa bé này lớn lên không biết hớp hồn bao nhiêu cô gái đây.
“Mộ Thiển, tụi nó đã lớn rồi, mặc tụi nó đi.”
IQ của hai đứa bé này vô cùng cao, mặc dù mới mười tuổi đầu, nhưng IQ đã vượt qua đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi rồi.
Nên làm gì, phải làm gì, có thể làm gì, trong lòng chúng nó rất hiểu rõ.
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm lắc lắc đầu: “Anh cứ thích chiều tụi nó.”
“Đúng rồi, ba, con đã xin phép mẹ rồi, buổi trưa đi gặp chú Bạc.
Chúng ta có cần đi cùng nhau không?”
Nghiên Nghiên nghiêng đầu, nhìn về hướng Mặc Cảnh Thâm.
Cô bé cột hai chùm tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy hồng mùa đông, môi hồng răng trắng, cực kì xinh đẹp, giống như công chúa nhỏ, khiến người ta yêu thích.
“Đúng đó ba, Tiểu Bảo cũng lâu rồi không gặp thầy, con cũng muốn đi gặp thầy.
Năm nay cũng chưa chúc Tết thầy nữa.”
Tiểu Bảo đứng trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nói.
Mặc Cảnh Thâm lắc lắc đầu: “Ba vẫn còn chuyện khác cần phải xử lý, tụi con đi đi.”
“Thế được rồi.”
“Ba, con với Tiểu Bảo và mẹ đi đây nha.
Bye bye.”
Hai đứa bé đi ra trước.
Mộ Thiển nhìn hai đứa bé ra khỏi phòng huấn luyện, cô nói với Mặc Cảnh Thâm: “Quay về hỏi hai đứa nó thử thích cái gì, tìm một giáo viên dạy tụi nó cho đàng hoàng.
Cũng lớn hết rồi, không thể cái gì cũng học theo tính cách tụi nó được.
Dẫu sao học tán loạn quá cũng không phải chuyện tốt gì.”
“Tiểu Bảo thích Taekwondo, chuyên ngành an ninh mạng với máy móc điện tử.”
Mặc Cảnh Thâm cười bất lực: “Những kỹ thuật này đều do Bạc Dạ, Dật Phong, Chanh Tử, và cả Hàn Triết, bọn họ tay cầm tay dạy Tiểu Bảo.
Muốn tìm một giáo viên xuất sắc hơn, e là không đơn giản lắm.
Nghiên Nghiên thích nhất là vẽ tranh với thiết kế.
Đương nhiên thứ Tiểu Bảo biết thì con bé cũng biết rất nhiều.”
Những người này đã là người vô cùng xuất sắc rồi, có thể dạy hai đứa nhóc này là may mắn của họ.
Nhưng nếu như muốn mời người xuất sắc hơn, cho dù là trả tiền đủ, thì đối phương cũng sẽ không đồng ý dạy hai đứa trẻ này..