- -----
Chương : Không tìm thấy Bạc Dạ.
Mộ Ngạn Minh cầm nĩa xiên một miếng tiramisu đưa lên miệng cô ấy: “Mùi vị rất ngon, nào, mở miệng.”
Mộ Ngạn Minh ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng nói với Thích Ngữ Anh.
Anh ta vốn là một người đàn ông ôn nhu, nhưng không giỏi nói chuyện và biểu đạt mà thôi.
Thích Ngữ Anh cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông đối với, trong lòng cô ấy cảm thấy rất cảm động, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Cô ấy cụp mắt xuống, ánh mắt phức tạp rơi trên miếng bánh tiramisu nhỏ, ánh mắt ngẩn ra một lúc, không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Khi Mộ Ngạn Minh đang chuẩn bị nói gì đó, Thích Ngữ Anh mở miệng ăn đồ ngọt.
“Thế nào, mùi vị được không?”
Cô ấy nhai kỹ đồ ngọt, Mộ Ngạn Minh nóng lòng hỏi.
Có lẽ bởi vì gần đây Thích Ngữ Anh vẫn không ăn cơm đàng hoàn, anh ta rất hy vọng có thể có đồ gì đó khơi gợi cảm giác thèm ăn của cô ấy.
Vẻ mặt tràn đầy mong chờ của anh ta rời vào trong mắt Thích Ngữ Anh, những chỉ đổi lại một câu: “Bình thường, cũng không thế nào cả.”
“Không thế nào cả?”
Mộ Ngạn Minh hoài nghi nhìn bánh ngọt trên bàn, cầm dĩa xiên một miếng đến miệng, cẩn thận nếm thử, không khỏi quay đầu nhìn Thích Ngữ Anh: “Mùi vị rất chính cống, rất ngon mà.”
“Anh đang chê tôi phiền sao?”
“Không, không phải, anh không có ý đó.”
Cảm thấy cảm xúc của Thích Ngữ Anh không ổn định, mtm nói chuyện rất cẩn thận: “Không thích cái này, vậy chúng ta thử Opera nhé.”
“Không muốn ăn.”
“Còn có bánh Macaron.”
Thích Ngữ Anh lại lắc đầu.
“Cái này...”
Mộ Ngạn Minh nhìn vào túi giấy, bên trong đặt một phần đồ ngọt cuối cùng, Montblanc.
Anh ta lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, mở ra, bày món tráng miệng trước mặt Thích Ngữ Anh: “Mùi vị của Montblanc cũng rất ngon Món chủ yếu của nhà hàng này chính là Montblanc, em nếm thử đi.”
Anh ta nói xong, cầm lấy thìa múc một miếng, đưa đến bên miệng cô ấy: “Ăn chút đồ ngọt sẽ khiến tâm tình trở lên thoải mái hơn.
Thử một miếng đi, sẽ không sai đâu.”
Người đàn ông trước mặt hết mực kiên nhẫn với cô ấy, thậm chí còn nói chuyện rất nhẹ nhàng, sợ sẽ kích thích đến tâm trạng của cô ấy.
Loại dịu dàng này so với sự lạnh nhạc vô tình lúc trước thật sự tương phản rất lớn, thật sự khiến Thích Ngữ Anh cảm thấy khó mà thích ứng được.
“Ra ngoài.”
Thích Ngữ Anh nhìn sang một bên, lạnh giọng quát.
Cảm xúc thay đổi thất thường khiến Mộ Ngạn Minh không hiểu được nội tâm của cô ấy.
“Xin lỗi, anh...”
Mộ Ngạn Minh nhìn những món đồ ngọt để trên bàn, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy bất lực.
“Em còn muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.”
Mặc dù có thể cảm thấy Thích Ngữ Anh vẫn luôn bới móc, nhưng Mộ Ngạn Minh biết mình phải làm cái gì, đương nhiên cũng không tính toán với cô ấy.
Sự tồn tại của anh ta chỉ là để chuộc tội.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là có thể nhìn thấy Thích Ngữ Anh lại vui vẻ như ngày xưa.
“Tôi nhìn thấy anh là thấy no rồi, anh cảm thấy tôi còn ăn được cái gì nữa.”
Cô ấy dùng hết sức hét lên, hai má trắng nõn bởi vì tức giận mà ửng đỏ như trái đào, nhưng giọng nói không hề lớn.
Rõ ràng có thể cảm nhận được tình trạng của cô yếu ớt, không có sức để hét to được.
Cô ấy lạnh lùng đảo mắt, đôi mắt to vốn rất xinh đẹp trước đây, bây giờ cũng là mất mất linh khí.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mộ Ngạn Minh chậm rãi cụp mi: “Anh biết em hận anh, nhưng cho dù thế nào, em vẫn phải chú ý đến sức khỏe, chỉ cần em hồi phục, mới là điều quan trọng nhất.”
“Ra ngoài.”
Thích Ngữ Anh không muốn nghe anh ta nói nhưng cái này.
Cô ấy ra lệnh đuổi khách.
Nhưng Mộ Ngạn Minh không hề động đây ngồi ở bên giường, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi.
Chắc trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với Thích Ngữ Anh, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
“Tôi nói anh ra ngoài, anh không nghe rõ sao?”
Thấy anh ta không động đậy, Thích Ngữ Anh lại hét lên.
Vốn dĩ vì thân thể yếu ớt, cô ấy rất không có khẩu vị, đến cả cháo cũng không muốn ăn, sao còn muốn ăn đồ ngọt chứ?
Sở dĩ nói như vậy chính là muốn hành hạ Mộ Ngạn Minh, muốn để cho anh ta biết khó mà lui.
“Được, được, được.”
Cảm thấy cô gái nhỏ đang nắm chặt tay tức giận, cả xúc kích động, Mộ Ngạn Minh lập tức đứng dậy, nói: “Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi anh, anh canh ở bên ngoài...!canh bên ngoài.”
Anh ta vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Đi một bước mà quay đầu lại ba lần, vô cùng lo lắng cho Thích Ngữ Anh, nhưng vì muốn trấn an tâm trạng của cô ấy, Mộ Ngạn Minh chỉ đánh phải ngồi xuống sô pha trong phòng khách nhỏ bên ngoài.
Dựa vào ghế sô pha, anh ta thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá đè lên, hít thở không thông.
Cho dù thế nào, dáng vẻ bây giờ của Thích Ngữ Anh đều không thoát khỏi liên quan đến anh ta, anh ta muốn phụ trách đến cùng.
Ẩn tộc, Trại Trung Tâm.
Đã vào Trại Trung Tâm của Ẩn tộc hai ngày rồi, ngoại trừ một ngày ba bữa có người đưa vào thì Mộ Thiển dường như không cho phép bất kỳ ai khác đến Thanh Phong Các.
Lúc đầu mới vào Trại Trung Tâm đã bị sắp xếp ở Thanh Phong Các, kết quả trong Thanh Phong Các có cài ba máy ghi âm, thật ra cũng nằm trong dự liệu của Mộ Thiển.
Mặc dù cô không lớn lên ở Ẩn tộc, nhưng dù sao cô cũng là con gái của Thượng Quan Uyển Nhi và là cháu gái của Thượng Quan Phượng Mẫn.
Thất vọng hết lần này đến lần khác, Mộ Thiển đã cảm thấy mình rất kiên cường rồi, nhưng cách làm của bọn họ lại ngày càng khiến người khác ớn lạnh.
“Thâm, đã tìm được thông tin của Bạc Dạ chưa?”
Mộ Thiển đi đến ban công, đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, hỏi.
Cô cố ý trì hoãn thêm vài ngày là để có thêm thời gian tìm Bạc Dạ, đi cứu Bạc Dạ.
“Mật thất giống như mê cung vậy, dưới đất không có tín hiệu.
Bây giờ đã có hai người anh em đi vào hai ngày vẫn chưa thấy ra rồi.
Nếu quá vội vàng chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ thôi, không dám manh động.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển đứng bên cạnh mình, có chút áy náy: “Nếu đổi đến bất kỳ nơi nào khác, chúng ta đều có thiết bị đầy đủ, sẽ không phải khó khăn thế này.
Phía sau Ẩn tộc là sự hỗ trợ của cả hoàng thất nước C, cho dù là thân thủ cảnh vệ, hay là các thiết bị khác, đều vượt xa chúng ta.”
Ở Ẩn tộc, bọn họ chỉ có một động tĩnh nhỏ cũng sẽ bị người Ẩn tộc theo dõi, hạn chế di chuyển, vô hình trung lại tăng lên độ khó giải cứu.
“Ai…”
Mộ Thiển thở dài một tiếng, dựa vào vai anh, nhìn ra xa.
Từ góc độ này đúng lúc có thể nhìn được toàn bộ trung tâm Ẩn tộc, Ẩn tộc giống như một ngôi làng người Miêu Cương với hàng nghìn hộ gia đình, rãi rác các gác mái bằng gỗ, khung cách khác biệt, vô cùng hấp dẫn.
Đặc biệt là buổi tối, đứng trên tầng Thanh Phong Các của Trại Trung Tâm trên đỉnh núi Magyar, nhìn xuống núi, dưới làn khỏi lam mù mịt, ánh đèn neon ở trung tâm thành phố sáng rực, tỏa sáng rực rỡ, nhìn từ xa trông như tiên cung vậy, khiến mọi người bị mê hoặc.
Cảnh sắc đẹp như vậy, Mộ Thiển rất khó để không thích.
Đương nhiên, ngoại trừ ở đây có những người mà cô ghét, có lẽ đây chính là nơi lui về tuyệt vời của cô và Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng có những người đó, bởi vì ghét bọn họ nên cô cũng giảm bớt thích thú đối với Ẩn tộc.
“Bạc Dạ lợi hại như vậy, mà không tự mình ra được, em nghĩ chắc cũng không đơn giản như vậy đâu.”.
truyện kiếm hiệp hay
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, tâm trạng Mộ Thiển nặng nề, không biết nên cứu Bạc Dạ thế nào.
“Anh nói xem, nếu như em giả vờ đồng ý với Thượng Quan Phượng Mẫn, để đổi lấy bình an của anh và Bạc Dạ, em còn có thể an toàn rời khỏi Ẩn tộc không?”
Không thể tìm ra được giải pháp hoàn hảo, trong đầu óc mơ hồ của cô đã xuất hiện một phương pháp không bình thường..