- -----
Chương : Thân phận ngạc nhiên của ba người ().
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Hàn Đống, sau đó ánh mắt rơi trên bức thư trong tay, cẩn thận đọc nội dung bức thư.
Nội dung trong bức thư chẳng qua là anh ta nghe trộm được cơ mật của Ẩn tộc, người của Ẩn tộc vốn dĩ muốn giết anh ta, nhưng bởi vì có thể dùng anh ta để cản trở Mộ Thiển, có giá trị lợi dụng, nên giữ lại mang cho anh ta.
Chỉ có điều, cho dù đến cuối cùng, anh ta cũng chỉ có một con đường chết.
Bởi vì bí mật mà anh ta nghe trộm về Ẩn tộc chính là...
Mặc Cảnh Thâm nắm chặt bức thư trong tay, hơi nheo mắt: “Qủa nhiên, tôi biết Ẩn tộc giấu rất nhiều mờ ám mà.”
“Đốt đi.”
Anh đưa thư cho Hàn Đống: “Chuyện này không cần phải để Thiển biết.”
“Vâng.”
Hàn Đống gật đầu, đốt sạch bức thư rồi ném tro vào thùng rác, rót một cốc nước, đổ vào.
“Đúng rồi, James muốn gặp anh.”
Mặc dù Hàn Đống không biết James là ai, nhưng mơ hồ cũng có thể đoán ra được cái gì đó, chỉ có điều chuyện mà Boss không muốn nói, đương nhiên cũng có đạo lý riêng, anh ta cũng không tiện hỏi.
“Người đang ở trên tầng.”
Hàn Đống chỉ lên trên tầng, giải thích nói: “Anh ta đến đây sửa đèn.”
Bởi vì thân phận của James đặc biệt, tránh để người khác hoài nghi, anh ta chỉ đành giả làm thợ sửa điện để trà trộn vào.
Nếu không e rằng sẽ khiến người Ẩn tộc nghi ngờ.
Gương mặt đẹp trai của Mặc Cảnh Thâm có chút âm trầm, cảm thấy James không nên mạo hiểm đến đây như vậy.
Kết quả đợi khi anh lên tầng, khi nhìn thấy người “lạ mặt” đứng trước mặt mình, mọi hoài nghi của anh nhanh chóng được giải tỏa.
“Anh Ba, anh sửa trước đi, tôi đi hút điếu thuốc.
James nói với người làm cũng mình một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ bên cạnh, đóng cửa lại.
“Ha ha, vừa rồi có phải bị tôi dọa sợ rồi đúng không?” James nhướng mày, giang tay cười.
Mặc Cảnh Thâm rút một điếu thuốc đưa cho anh ta: “Hàn Đống nói như vậy, tôi cho rằng anh lấy thân phận thật của mình đến đây, vậy thì quá mạo hiểm rồi.”
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của anh là quá thừa.
James đã cải trang để vào đây, không hề khiến người khác nghi ngờ.
Kỹ năng hóa trang tuyệt vời có thể so với ngụy trang, nếu không phải James mở miệng nói, e rằng Mặc Cảnh Thâm không thể nhận ra anh ta được.
“Yên tâm, tôi vẫn biết chừng mực.”
Anh ta châm điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha đơn, nằm xuống như xác chết: “Mấy ngày nay khiến tôi mệt chết mất.
Có điều tôi thăm dò được tin tức mới.
William của FE đã đến vương cung nước C, anh ta có quan hệ rất tốt với vương tử nước C, e rằng lúc này anh ta đã quyết định muốn đến Ẩn tộc rồi.
Ồ, còn có, anh có biết ở bên cạnh William còn có ai không?”
“Ai?”
Mặc Cảnh Thâm chưa từng nghĩ đến điều này.
Trong lòng anh, thật sự không hề đặt William vào trong mắt.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Bạn tốt cũ của anh, Kiều Vi.”
“Kiều Vi?”
Năm đó trong hôn lễ của Kiều Vi và Đông Côn, Kiều Vi đã lăn giường với người đàn ông khác, hiện trường phát sóng trực tiếp đã khiến Đông Côn mất hết mặt mũi.
Đông Côn trực tiếp đến phòng tìm Kiều Vi, tát cho cô ta một cái, đẩy cô ta, cô ta ngã vào đống thủy tinh, trên mặt có một vết thương.
Vết thương vô cùng nghiêm trọng, có thể so với hủy dung.
Hơn một năm không gặp, không ngờ cô ta lại đến bên cạnh William.
Thật sự nó nằm ngoài dự liệu của anh.
“Đúng vậy.
Không phải lúc trước Kiều Vi này từng ở bên Đông Côn sao, sau khi Đông Côn bị mất hết mặt mũi cũng không buông tha cho cô ta.
Sau khi Kiều Vi đi nước ngoài bị Đông Côn tìm được, Đông Côn để người khác làm phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta, sau đó sắp xếp cô ta ở bên cạnh William.”
“Anh cũng biết người như Kiều Vi rất có mùi vị phụ nữ, thuộc loại William thích, bây giờ là người được William yêu thích, Đông Côn đã chi rất nhiều tiền để dẹp hết mọi thông tin về đám cưới đó.”
Đông Côn luôn là người có dã tâm.
Không ngờ Đông Côn thần không biết quỷ không hay đã sắp xếp Kiều Vi ở bên cạnh William rồi.
“Chuyện không quan trọng, không cần quan tâm.”
Cho dù Kiều Vi hay là William, anh cũng đều không đặt trong mắt.
Chỉ có điều khi nhớ đến Kiều Vi thì lại có chút cảm khái, cảm thấy những năm đó quả thật đã khiến Mộ Thiển chịu bao nhiêu oan ức rồi.
“Có điều...!lúc đầu Nghê San San đột nhiên trở về Hải Thành, đến bên cạnh Bạc Dạ.
Nếu Kiều Vi vẫn còn nắm giữ Nghê San San, e rằng sự việc sẽ không đơn giản thế đâu.”
Mặc Cảnh Thâm phân tích tình hình hiện tại, đan xen lẫn nhau, không bỏ sót chi tiết nào.
“Đúng vậy, tôi cũng đang lo lắng những chuyện này, nên mới đến báo cáo với anh.”
James nói.
“Tình hình trong nước thế nào rồi?”
“Mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Có điều ông già Mặc Văn Trác kia vẫn luôn nhớ đến Mặc Tử Hàng, muốn bắt đứa nhỏ về.
Lúc trước nghiêm khắc cảnh cáo rồi, kết quả sau khi anh đi, ông ta lại đưa người đến nha họ Mặc cướp đứa trẻ.
Tôi trực tiếp cho ông ta một tội danh, cho vào tù rồi.”
“Làm tốt lắm.”
Mặc Cảnh Thâm khá đồng ý với cách làm của anh ta.
Có một số người luôn cậy già lên mặt, được voi đòi tiên: “Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên thì sao?”
“Mọi thứ đều tốt.
Ảnh vẫn luôn âm thầm bảo vệ người nhà họ Mặc, Dật Phong âm thầm bảo vệ ông cụ Cố, đều không có gì khác thường.
Thêm nữa là ông cụ nhà họ Cố, Cố Hồng Vũ xảy ra xung đột với Cố Khinh Nhiễm, bây giờ nhà họ Cố đã là một mớ hỗn độn rồi.”
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm để mắt đến Ẩn tộc, nhưng cũng nghe ngóng tin tức về Hải Thành, nhưng bởi vì Trung Tâm Trại là cốt lõi của Ẩn tộc.
Người cài vào không đến lúc không thể làm gì nữa thì sẽ tuyệt đối không thể dùng.
Cho nên James mới đích thân đến báo cáo tình hình cho Mặc Cảnh Thâm.
Miệng Mặc Cảnh Thâm ngậm điếu thuốc, hút vài hơi, môi mỏng chậm rãi thở ra một làn khói mỏng.
Gương mặt đẹp trai tràn đầy sương mù, dường như bởi vì anh đang lo lắng không thể nắm bắt được một trăm phần trăm động hướng của tình thế, mà tâm sự nặng nề.
“Chỉ cần bọn họ bình an vô sự thì không có vấn đề gì, tôi tin Cố Khinh Nhiễm có thể giải quyết được chuyện nhà họ Cố.”
Nếu như chút chuyện nhỏ này còn không thể xử lý được, vậy thì sau này sao có thể đảm nhận chuyện lớn được?
“Đúng là như vậy.”
James vô cùng đồng ý gật đầu.
Anh ta ngồi trên sô pha, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút một hới, ánh mắt nhướng lên nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Bộ dáng muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt đó rơi vào trong mắt Mặc Cảnh Thâm, anh trầm giọng nói: “Có gì thì nói đi.”
“Cái đó...”
James sờ đầu, ấp úng nói: “Chúng tôi đã tìm ra ai đứng sau Thượng Quan Uyển Nhi rồi.”
Hôm nay đến tìm Mặc Cảnh Thâm chính là muốn nói về chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng bởi vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, mà anh ta cảm thấy việc này sẽ mang lại rất nhiều anh hưởng, nên có chút do dự, không biết phải nói với Mặc Cảnh Thâm thế nào.
Nghe vậy, Mặc Cảnh Thâm quay đầu, ánh mắt khó dò nhìn anh ta.
Anh và James là mối quan hệ lâu năm, chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương có ý gì.
Một lúc lâu mà cũng không nói đến trọng điểm, cũng đủ để biết tính nghiêm trọng của sự việc rồi.
“Là ai?” Anh hỏi.
“Thật ra, không nên nói thế lực phía sau Thượng Quan Uyển Nhi là ai, mà là nên nói người đứng sau Mặc Vân Kính là ai.
Có điều chuyện này việc này ảnh hưởng đến toàn bộ sự việc, không chắc chắn được một trăm phần trăm, tôi cảm thấy anh không biết sẽ tốt hơn.”
Anh ta suy nghĩ lại, lại không muốn nói nữa.
“Sao vậy, có phải gần đây tôi quá buông thả cho anh rồi không? Đến lượt anh dạy tôi làm việc sao?”
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm trầm xuống, khí tức lạnh lẽo kia tự nhiên sinh ra, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người ta rợn cả người..