Không bao lâu, Phương Nhu gõ cửa đi vào, “Mộ tổng, không hẹn được.
Mấy ông chủ kia đều có ý trốn tránh, người thì nói bản thân có công việc, người thì nói mình không ở trong thành phố, quá đáng hơn là nói đã ký hợp đồng với người khác.”
“Hiểu rồi, cô ra ngoài đi”.
Mộ Thiển phất tay.
Nếu Mặc Cảnh Thâm muốn ra tay thì lấy địa vị của anh ta ở Hải Thành này thử hỏi có ai dám chống đối với anh ta chứ.
Nhưng bản thân cô cũng không tin nổi cái tên Mặc Cảnh Thâm lại vô sỉ tới vậy.
Cuối cùng, do dự hết lần này tới lần khác, cô cũng quyết định gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm.
“Ting ting ting…” Đầu bên kia truyền tới tiếng chuông điện thoại, qua lúc lâu mới có người bắt máy, “Là ai vậy?”
Mộ Thiển hít sâu một hơi cố bình ổn cảm xúc trong lòng, tâm bình khí tịnh mà nói, “Mặc Cảnh Thâm, Nếu ang muốn gây khó dễ cho tôi thì hãy tới đây, anh có biết cả công ty của tôi có hơn trăm nhân viên, nếu anh còn làm như vậy nữa là đập bát cơm, chặt đứt đường sống của bọn họ.”
“Hơn một trăm nhân viên đó của cô có quan hệ gì với tôi sao?” Dứt lời cũng không đợi đối phương trả lời đã lập tức cúp máy.
Mộ Thiển bị Mặc Cảnh Thâm chọc tới mức tức giận nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc mà gọi lại cho hắn mấy lần, thế nhưng không có ai bắt máy cả.
Nhất thời, Mộ Thiển giống như con kiến bò trên vạt chảo dầu.
Vừa mới về nước, vẫn còn chưa quen với tình hình kinh doanh trong nước, quan hệ thì không có, cô cũng không quen biết ai ngoài Mặc Cảnh Thâm, không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Chỉ trong một ngày, sự vụ công ty vô cùng bề bộn, bảy nhân sự chủ chốt của công ty đều nộp đơn từ chức, nhưng Mộ Thiển vẫn không đưa ra quyết định.
Công ty lâm vào tình trạng hỗn loạn, Mộ Thiển như rơi vào đáy vực bị Mặc Canh Thâm bức tới mức phải điên đầu.
Cuối cùng, trước khi tan làm Mộ Thiển đã lái xe trực tiếp đến NS International.
Nhưng khi cô mới đến NS International thì thấy xe của Mặc Cảnh Thâm ra khỏi gara.
Mộ Thiển không chút do dự trực tiếp theo sau.
Chạy theo xe của Mặc Cảnh Thâm suốt một quãng đường dài, cuối cùng lại dừng ở hộp đêm.
Mộ Thiển thấy Mặc Cảnh Thâm đi vào quán bar, khi cô chuẩn bị bước vào lại bị vệ sĩ gác cổng ngăn lại.
“Xin lỗi, Mặc tổng đã dặn dò, cô không được phép vào.”
Mộ Thiển đứng trước cửa không khỏi buồn cười.
Xem ra lúc ở trên đường Mặc Cảnh Thâm đã phát hiện ra cô.
Đang lúc bất lực thì phía sau truyền tới một giọng nói, “Thiển Thiển, tại sao em lại ở chỗ này?”
Mộ Thiển quay đầu nhìn lại, người đến phía sau chính là Tư Cận Ngôn.
Trong lòng vô cùng mừng rỡ, “Học trưởng, anh cũng ở đây sao?”
“Hả, là Cảnh Thâm hẹn anh tới”.
“Vậy à.
Tốt quá rồi”.
Mộ Thiển thầm nghĩ bản thân cô quá may mắn, liền kéo anh qua một bên, nhỏ giọng nói, “Học trưởng, anh có thể mang em vào hay không? Bọn họ không cho em vào.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tư Cận Ngôn không rõ nên hỏi.
Mộ Thiển hơi nhíu mày, “Nói ra thì dài dòng, đợi có thời gian em sẽ nói cho anh biết.
Làm ơn, hãy dẫn em vào trong đi mà, em muốn gặp Mặc Cảnh Thâm”.
“Được thôi”
Tư Cận Ngôn nhu thuận cười, vươn tay vén vài sợi tóc lộn xộn của cô, “Đi thôi, anh mang em vào”
Anh giơ cánh tay, ra hiệu cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển biết ý nhanh chóng nắm lấy tay cậu, “Đi thôi”
Hai người bước đến cửa quán Bar, vệ sĩ lại ngăn cản Mộ Thiển, nhưng Tư Cận Ngôn lại nghiêm mặt nói, “Đây là bạn gái của tôi.
các người muốn làm gì hả?”
“A, A, là, là bạn gái của Tư thiếu.
Ha hả, vậy hai vị mau vào đi.” Vệ sĩ gác cổng biết được thân phận của Tư Cận Ngôn nên mới dám để Mộ Thiển đi vào.
Thành công đi vào quán Bar, Mộ Thiển ra dấu tay ’yes’ với Tư Cận Ngôn.
Trong quán bar, những âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng đi sâu vào cảm quan, nhìn những ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc, những mỹ nữ xinh đẹp nóng bỏng đủ loại phong cách khác nhau trên sân khấu nhảy múa với những cột thép, ai cũng mặc đồ hở trên hở dưới, giữa sàn nhảy tập hợp những nam nữ trẻ tuổi õng ẹo vòng eo, vô cùng buông thả.
Đập vào mặt là mùi nicotine nồng đậm trộn với rượu cồn, thoáng có chút gay mũi.
Mộ Thiển hơi nhíu mày, đi thẳng đến gian phòng , trước cửa phòng có hai vệ sĩ đứng gác, mặt của họ không chút thay đổi, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta không dám lại gần.
Trong lòng Mộ Thiển không ngừng nghĩ bản thân mình may mắn, may là có Tư Cận Ngôn ở đây nếu không thì hôm nay không cách nào gặp mặt Mặc Cảnh Thâm được.
“Cảnh Thâm có ở bên trong không?” Tư Cận Ngôn hỏi vệ sĩ.
“Có ạ, mời Tư thiếu vào”.
Vệ sĩ hình như vô cùng quen thuộc với Tư Cận Ngôn, trực tiếp đẩy cửa mời cậu vào.
Gian phòng vô cùng lớn chứa đến mười mấy nam nữ trẻ tuổi, trên sân khấu còn có hai cô gái lõa thể đang uốn éo nhảy múa.
Đang chơi đến tận hứng, lại có hai người đột nhiên bước vào, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, tất cả đều ngưng nhảy ngưng hát.
Mặc Cảnh Thâm ngồi ở giữa sô pha, ngồi bên cạnh hắn là cô gái quần áo hở hang, đôi tay choàng qua vai hắn rồi đưa những ngón tay thon dài lướt nhẹ trước ngực Mặc Cảnh Thâm, vô cùng mờ ám.
Mộ Thiển đột nhiên ngẩn ra, nhíu chặt mày.
Cô không vui mà nhìn chằm vào Mặc Cảnh Thâm, không nghĩ rằng anh ta lại là loại người ham mê sắc dục.
Ánh mắt tức giận trừng Mặc cảnh Thâm, cô nhịn không được siết chặt cánh tay của Tư Cận Ngôn, căm giận nói, “Tra nam, anh như vậy có xứng với Kiều Vi không?” giọng cô không lớn không nhỏ, lại công thêm những âm thanh hỗn tạp trong hộp đêm nên không ai nghe thấy.
“Yo, Tư thiếu đến rồi”
“Đây là bạn gái mới của cậu sao? Phải không?”
“Em gái tên là gì đây? Làm thế nào lại quen được Tư thiếu của chúng tôi?”
“Đến đến đến, lại đây ngồi này”
………………
Hơn mười mấy nam nhân cùng nhau trêu chọc.
Mộ Thiển buông tay Tư Cận Ngôn ra, đi đến giữa phòng, cầm điều khiển tắt hết nhạc đi.
Sau đó lướt qua bàn kính dài đến trước mặt của Mặc Cảnh Thâm, trừng mắt nói, “Mặc Cảnh Thâm, anh rốt cuộc có ý gì?”
Tên khốn kiếp này khiến cô thảm hại như vậy, bản thân hắn ở đây vui vui vẻ vẻ.
Phải biết rằng Mặc Cảnh Thâm có địa vị vô cùng vững chắc ở Hải Thành, là đại nhân vật không ai dám chọc vào, là người đứng ở trên đỉnh Kim Tử Tháp, lại không biết từ đâu xuất hiện một tiểu cô nương dám ở trước mặt anh khoa tay múa chân, mọi người cũng không ai dám lên tiếng, im lặng xem trò hay.
“Khá khen cho một con nhóc kiêu ngạo, có biết Mặc Thiếu là ai không mà dám làm càn, muốn chết sao?”
Cô gái kia còn ôm Mặc Cảnh Thâm, đầu dựa vào vai anh, thân mật đến ám muội, dáng vẻ thì xinh đẹp nhưng lời nói lại mỉa mai cay nghiệt.
Mặc Cảnh Thâm hai chân bắt chéo, trên tay cầm một ly Bran-đi, nhàn nhã dựa vào ghế sô pha, hắn vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Mộ Thiển, đáy mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
“Chị gái này, lỗ tai của cô nghe không rõ sao? Nếu tôi không biết anh ta thì còn gọi thẳng tên anh ta làm quần gì?” Mộ Thiển ôm một bụng lửa giận, mắng một câu.
Cô gái kia bị Mộ Thiển mắng lại, sắc mặt u ám, “Cô….”
“Cô có biết Mặc Cảnh Thâm là người đã có vị hôn thê chưa, hai người họ còn có một đứa con.”
Mộ Thiển tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, cả giận nói, “Lúc đầu chỉ cảm thấy tính tình của anh không tốt nhưng hiện tại xem ra còn là kẻ ham mê tửu sắc, cũng không biết Kiều Vi đã nhìn trúng điểm tốt nào của anh nữa.”
Khốn kiếp!.