‘”Gia đình hoàng gia?”
Trái tim vốn đang bình tĩnh của Mộ Thiển bổng nhảy lên khi nghe lời nói của Bạc Dạ.
Tim đập thình thịch, hồi hộp không giải thích được và có chút lo lắng.
“Em lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm?”
Bạc Dạ trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Thiển, khiến Mộ Thiển không kịp che giấu những suy nghĩ trong lòng.
“Không có”
Cô không thừa nhận “Loại người như vậy có gì đáng để lo lắng chứ? Hơn nữa cho dù lo lắng, cũng sẽ không đến lượt tôi.
Anh ta đã có vợ.”
“Chà, anh ta đúng là đã có vợ, nhưng … những lời này luôn nghe có chút đau buồn.
Mộ Thiển, cô đang ghen à?”
“Cút đi, tổ tiên của anh mới ghen ấy!”
Sau khi bị Bạc Dạ trêu chọc, Mộ Thiển cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô đã nói rõ ràng hết lần này đến lần khác rằng cô không quan tâm đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng mỗi khi có vấn đề về sự sống còn của Mặc Cảnh Thâm, cô sẽ không tự chủ được mà lo lắng cho anh.
Rốt cuộc, cô cũng không thể không lo lắng cho người đàn ông đó.
Nửa tiếng sau họ đã đến biệt thự Lâm Hồ.
Hai người xuống xe nhìn thấy Dật Phong và Chanh Tử ở lối vào biệt thự.
Cô bước tới hỏi: “Sao hai người không vào?”
Bạc Dạ bước đến gần hai người họ và nhìn Dật Phong, đây là lần đầu tiên anh ta gặp lại Dật Phong sau lần trở về từ nước C.
Nghĩ đến đêm đó Dật Phong xử lý anh ta, trong lòng bổng nổi lên một sự sợ hãi.
Sau khi nuốt nước bọt, Bạc Dạ đứng sau Mộ Thiển, hơi lo lắng và phòng thủ.
Dật Phong thờ ơ quay đi, liếc nhìn Bạc Dạ, Bạc Dạ liền quay đi chỗ khác không nhìn anh ta.
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Mặc Cảnh Thâm đối với mình ngày hôm đó, Dật Phong đã nghe lời Mặc Cảnh Thâm, vì vậy khi anh ta đứng cùng Mộ Thiển và gặp Dật Phong.
Anh ta rất sợ lại bị xử lý.
“Những người khác đang ở bên trong.
Hiện tại chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nên đợi cô đến.
Cô với Mặc thiếu gia có quan hệ tốt, không thì tự mình nhờ người đi.
Việc này sẽ đỡ tốn công đánh nhau, cả hai đều bất lợi.”
Chanh Tử rất lý trí và nói ra giải pháp tốt nhất vào lúc này.
Mộ Thiển nghĩ về điều đó một lúc và thấy nó khá hợp lý.
“Được, tôi vào trong, các người ở đây chờ.”
Xét về tình hình bây giờ của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm không thể làm gì cô.
Cô và Bạc Dạ bước đến cửa biệt thự và gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, cô nói: “Tôi đang ở cổng biệt thự Lâm Hồ, ra mở cửa.”
Giọng cô trầm xuống, và cánh cửa chạm khắc màu đen trước mặt Mộ Thiển từ từ mở ra.
Hai người bước vào, nhìn căn biệt thự to lớn, Bạc Dạ khóe miệng khẽ giật: “Không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại có hứng thú như vậy.
Nơi đây có núi có sông, nhưng là một lựa chọn tốt.”
Mộ Thiển chỉ muốn tìm người của Ẩn tộc, còn có tâm trí đâu mà quan sát khu biệt thự?
Đi vào đại sảnh và đẩy cánh cửa nặng nề ra, cô thấy rất nhiều người đang đứng trong phòng khách.
Trên sofa ngồi một người đàn ông mặc bộ đồ sọc xanh trắng, dáng vẻ dịu dàng, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn trắng trẻo thanh khiết, tạo cho người ta cảm giác ấm áp và uyên bác.
Đối diện với anh ta là Mặc Cảnh Thâm, bên cạnh anh ta là Cẩm Dung, Thích Ngôn Thương và hai chục vệ sĩ mặc vest và giày da, đeo găng tay trắng và kính râm đen.
Tất cả đều vô cảm, xếp thành hai hàng, đứng thành bậc, chắp tay sau lưng, đều là những người đã được huấn luyện bài bản.
“Mặc Cảnh Thâm, anh lập tức trả người cho tôi!”
Mộ Thiển bước vào và mắng Mặc Cảnh Thâm tàn nhẫn.
Cô tiến về phía anh, vài vệ sĩ bước tới và ngăn cô lại.
Ngay khi người đàn ông duỗi tay ra, Mộ Thiển đã nắm tay anh ta, tiến về phía trước rồi bất ngờ giơ chân lên, đá vào bụng anh ta bằng một đôi giày cao gót.
“Á!”
Một tiếng hét vang lên, người đàn ông quỳ xuống đất đau đớn hét lên.
Cú đánh có thể được mô tả là nhanh chóng và chính xác, rất sạch sẽ gọn gàng.
Ngay cả Thích Ngôn Thương và Cẩm Dung ở đó cũng bị sốc trước vẻ ngoài dũng cảm của Mộ Thiển.
Thích Ngôn Thương biết Tần Cửu chính là Mộ Thiển, và cũng biết rằng Mộ Thiển có võ phòng thân.
Nhưng không ngờ năng lực lại kinh người như vậy, có thể thấy trước đây mọi người đã đánh giá thấp cô.
Trước khi người đàn ông gào lên, một số vệ sĩ lao tới.
Mộ Thiển dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người, lùi lại một bước, Bạc Dạ dựa vào lưng cô, đề phòng đám người vây quanh.
Một trong số họ đột nhiên dùng tay đấm mạnh vào Mộ Thiển, cô quay sang bên trái, giữ cánh tay anh ta bằng tay trái, nâng đầu gối lên và đập mạnh vào bụng anh ta, chỉ nghe thấy tiếng xương rắc rõ ràng và người đàn ông rú lên vì đau đớn.
Cô đá người đàn ông đi, sau đó có vài người lao đến.
Một số người khác lao lên, bao vây Mộ Thiển và Bạc Dạ.
Chỉ trong ít phút, vệ sĩ đã bị Mộ Thiển và Bạc Dạ ném xuống đất.
Những người này nằm che đầu, hoặc bụng của họ, hoặc nhắm mắt và rên rỉ trong đau đớn.
Chỉ có Mộ Thiển và Bạc Dạ giơ tay hất nhẹ lớp bụi không tồn tại trên người, bước qua người vệ sĩ đang nằm trên mặt đất, bước tới chỗ người đàn ông đang ngồi.
Mộ Thiển nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa và hỏi: “Anh đến từ Ẩn tộc?”
Cứ tưởng quần áo của Ẩn tộc sẽ rất khác biệt, nhưng không ngờ lại giống hệt người thường, không nhìn kỹ sẽ không thấy được sự khác lạ.
Nhưng điều duy nhất là bả vai của anh ta dường như có hình xăm.
Nhưng nó bị quần áo che mất nên hoàn toàn không nhìn thấy.
“Đúng vậy.” Người kia gật đầu.
“Anh đi với tôi, tôi sẽ đưa anh trở về.” Mộ Thiển không nhìn Mặc Cảnh Thâm, đang định đưa người rời đi.
Kết quả là trước khi quay lại, cô đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn.
Nhìn lại, một nhóm người xông vào, chặn cửa và cắt đường đi của Mộ Thiển.
Những người đó thể chất không lớn, nhưng là phát triển tốt, thoạt nhìn là có võ, hơn chục người đứng không theo trình tự.
Mộ Thiển biết rằng Mặc Cảnh Thâm đã quyết tâm không để cô đi.
“Ý anh là gì?”
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm “Anh ấy là người của tôi, hiện tại anh ấy nhất định phải cùng tôi trở về.”
Người đàn ông ngồi trên sofa lạnh lùng giương mắt nhìn cô, khẽ cười nói: “Tôi mời cô đến thì cô không đến, tôi không mời thì cô tự ý đến.
Làm sao có thể để cô tùy tiện mang người đi?”
Vì vậy, đây có phải là nơi mà Mặc Cảnh Thâm muốn mời cô đến vừa rồi không?
Mộ Thiển không nghĩ tới, cũng không để ý đến vấn đề này.
“Tôi … tại sao tôi phải đồng ý với anh? Mặc Cảnh Thâm, tôi cảnh cáo anh, đừng làm chuyện quá đáng!”
Mộ Thiển có chút khó chịu “Tôi đã nói bất kể anh muốn làm gì đều sẽ không can thiệp, nhưng anh hiện tại động đến lợi ích của tôi.”
Người của Ẩn tộc là cô mời đến đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm nhất định.
Sự an toàn của bên kia phải được đảm bảo.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi, “Bây giờ họ đều ở đây với tôi, cô muốn mang đi là mang sao?”
Lông mày dày như mực của người đàn ông khẽ nhếch lên, đôi môi mỏng mím lại một nụ cười dường như không tồn tại.
“Vậy thì anh muốn làm gì?”
Mặc Cảnh Thâm vẫy tay, ý bảo Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương.
Cả hai bước đến gần người đàn ông Ẩn tộc và làm động tác “mời”.
Người đàn ông này liếc nhìn Mộ Thiển một cái rồi đi theo đám người Cẩm Dung lên lầu.