Cố Khinh Nhiễm đi ra khỏi tiểu khu, xe của ông nội còn đang dừng ở bên đường.
Anh ta đi đến, trao đổi với tài xế mấy câu, rồi lên xe của ông nội, lái xe rời đi.
Trên đường, anh ta nói với ông cụ Cố: “Ông nội, ông đang tức giận à? Thiển…tính tình của cô ấy như vậy ông cũng biết từ trước rồi.
Cháu cảm thấy thôi thì để cho cô ấy muốn làm gì thì làm đi.
Dẫu sao cũng sống một mình nhiều năm như vậy, chắc đã thành thói quen rồi.
Người nhà họ Cố chúng ta đông, cô ấy trở lại có khi sẽ không quen.”
Cố Khinh Nhiễm thật ra vẫn vô cùng cưng chiều Mộ Thiển.
Bất kể là chuyện gì, nếu không phải là lúc sau cùng anh ta cũng sẽ không ép Mộ Thiển đến đường cùng.
Ông cụ Cố dựa vào lưng ghế xe, nhắm mắt giả vờ ngủ, trầm giọng nói: “Nghĩ cách.
Bất kể thế nào cũng phải khiến Mộ Thiển quay về biệt viện của nhà họ Cố.”
“Tại sao?”
Cố Khinh Nhiễm không hiểu cho lắm.
Anh ta nhìn ông cụ Cố qua kính chiếu hậu một cái.
Nhưng ông cụ Cố nhắm mắt lại, không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Cố Khinh Nhiễm đi theo bên người ông cụ Cố dù đã nhiều năm nhưng cho tới nay vẫn không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng ông cụ Cố đang có suy nghĩ tính toán gì.
Thấy ông không nói lời nào, Cố Khinh Nhiễm cũng không dám hỏi nhiều.
…
Sau khi Mộ Thiển về đến nhà, Nghiên Nghiên đã đi ngủ từ sớm.
Cô ngồi ở bên mép giường, nhìn đứa con gái đang ngủ say của mình, trên khuôn mặt để lộ ra một nụ cười đầy vè an tâm.
Lúc cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, chỉ cần nhìn bé con này, liền thấy tâm tình của mình tốt lên rất nhiều.
Mộ Thiển đi xuống dưới lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng cô nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được.
Suy nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Mộ Thiển cảm thấy rối bời trong đầu.
Cô nằm trên giường, mở máy tính lên.
Vừa hay, Cẩm Điềm Điềm gửi cho cô một đoạn video, sau khi Mộ Thiển nhận thì nói chuyện một lúc với Cẩm Điềm Điềm.
Tránh để cho Cẩm Điềm Điềm lo lắng.
Ban đêm, Mộ Thiển nghịch điện thoại di động, yên lặng mà lướt trái lướt phải.
Cô xem bộ phim tình cảm ’Bong bóng tình yêu’, cảm thấy tình yêu của người khác hạnh phúc ngọt ngào như vậy, nhưng tình yêu của mình thì lại làm chính mình thấy thật là tệ hại.
Hoặc có khi là do cô không đủ vận may.
Chẳng biết qua bao lâu, Mộ Thiển vẫn không hề buồn ngủ chút nào, cuối cùng phải dùng đến thuốc mới có thể ngủ được.
Cũng bởi vì ngủ quá muộn, buổi sáng không thể dậy sớm.
Lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì đã là tám giờ sáng rồi.
Mộ Thiển gác tay lên trán, “Tám giờ rồi à.”
Thở dài một tiếng, không nói thêm gì.
Sau đó lại nghiêng đầu sang một bên, ngủ tiếp.
Gần đây cũng không có chuyện gì phải làm, không bằng nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon, điều chỉnh lại tâm tình cũng coi như không tệ.
Nhưng mà, chuyện này làm gì thuận lợi thế?
Cô vừa mới nằm xuống, điện thoại di động lại vang lên.
Là điện thoại của Mặc Cảnh Thâm.
Cô lập tức bắt máy, “Khi nào gặp?”
“Tùy thôi.”
“Được, gặp ở đồn cảnh sát một giờ đồng hồ sau nhé.”
Bởi vì phải đi làm lại hộ khẩu cho Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, bọn họ [hải đến đồn cảnh sát một lần nữa ới có thể giải quyết được.
Mộ Thiển lập tức ngồi dậy, thay quần áo, lấy một ít đồ đạc rồi mới lái xe đi đến đồn cảnh sát.
Cô trông thấy Mặc Cảnh Thâm ở cửa đồn cảnh sát.
Hôm nay Mặc Cảnh Thâm mặc âu phục màu xanh nhạt, càng tăng thêm khí chất xuất sắc, lộ ra vẻ tuổi trẻ tài cao của anh.
Anh đeo kính râm gọng màu bạc che đi hơn nửa khuôn mặt, trừ đi việc râu trên cằm không được cạo sạch, thì ngược lại, bộ dạng này cũng gợi cảm giác đẹp trai, thoải mái.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Mộ Thiển hôm nay mặc áo măng tô, tóc ngắn tạo kiểu, bông tai màu vàng, hơi trang điểm nhẹ, vô cùng xinh đẹp.
Hôm nay lại có cảm giác của một người phụ nữ mạnh mẽ, khí thế mười phần toát ra từ trên người cô.
Trong trí nhớ của Mặc Cảnh Thâm, so với Mộ Thiển tóc dài đến eo lúc đó, và Mộ Thiển tóc ngắn bây giờ, anh vẫn thích tóc ngắn hơn.
Nhìn thấy cô với mái tóc ngắn của mình, tất cả những hình ảnh trước kia đều như không tồn tại, chỉ có người turoc mắt đây thôi.
Anh đi đến trước mặt Mộ Thiển, nói: “Đi thôi.”
Thản nhiên nói một tiếng, sau đó đi trước vào trong đồn cảnh sát.
Cách một lớp kính mắt, Mộ Thiển không nhìn ra được sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm thay đổi thế nào, cũng không biết suy nghĩ của anh.
Chỉ lặng lẽ đi sau lưng người.
Hai người bước vào phòng hộ tịch ở đồn cảnh sát, thuật lại tình huống một cách đơn giản nhất, mặc dù không có giấy tờ chứng minh ly dị, nhưng với bối cảnh và quan hệ của hai người này, cảnh sát cũng không làm khó, rất nhanh chóng đã xong xuôi hết.
Trong quá trình làm việc, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển không hề nói với nhau câu nào.
Chờ sau khi rời khỏi đồn cảnh sát rồi, Mặc Cảnh Thâm nhìn vào hai trang giấy trống trên quyển sổ hộ khẩu, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, trống vắng.
Ngón cái và ngón trỏ miết trên trang giấy, hai hàng chân mày không khỏi xô vào nhau.
Anh cất sổ hộ khẩu đi, ghé mắt nhìn qua bên Mộ Thiển, “Chúc mừng.”
Mộ Thiển vốn đang cúi đầu nhìn tên của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên trong sổ hộ khẩu, trong lòng đủ kiểu cảm xúc chua ngọt đắng cay xống lên cùng lúc, không nói ra được là loại cảm giác thế nào.
Mộ Thiển gấp sổ hộ khẩu lại, nhìn anh một cái, không muốn nói chuyện.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát rồi, Mộ Thiển đương muốn lên xe của mình, Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Mời em một bữa cơm nữa, có được hay không?”
Lúc hỏi ý kiến của cô, giọng nói có chút hèn mọn.
Bao nhiêu năm rồi, Mặc Cảnh Thâm chưa bao giờ hạ giọng như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào.
Mộ Thiển mở cửa xe, đứng ở bên kia nhìn Mặc Cảnh Thâm, chần chừ mất một giây, rồi lắc đầu: “Không cần thiết.”
Nếu đã vạch rõ giới hạn, cần gì phải dây dưa với nhau nữa?
“Tối hôm nay em tự đi đón Tiểu Bảo về đi.”
“Tôi biết.”
“Đồ của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên anh sẽ nhờ người đưa qua.”
“Không cần, tôi sẽ mua mới lại cho con.”
“Mua mới chưa chắc con đã thích.”
Những lời này của Mặc Cảnh Thâm khá có thâm ý.
Mộ Thiển suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, “Cũng được, sau này anh đưa qua tôi.”
Nói xong, Mộ Thiển lên xe, đóng cửa xe lại, khởi động xe, quay đầu rời đi.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn Mộ Thiển rời đi, cả người dựa vào bên cửa một chiếc xe khác, rút ra một điếu thuốc lá.
Đốt lên hút, một tay kẹp thuốc lá, một tay nhét vào trong túi quần tây, mặt mũi phiền muộn.
Không biết Mặc Cảnh Thâm đang nghĩ gì, chỉ biết sắc mặt anh buồn rười rượi, nét buồn không chút giấu giếm.
Một điếu thuốc lá, hai điếu thuốc lá, ba điếu thuốc lá…
Không biết đứng bao lâu, mãi cho đến khi hút hết nửa gói thuốc lá, anh mới rời đi.
…
Mộ Thiển xử lý xong việc riêng bèn trở lại công ty.
Bởi vì Kiều Vi sinh non, Kiều Đông Hoa đã chờ Mộ Thiển ở công ty từ sớm.
Thấy ông ta xuất hiện, Mộ Thiển cũng không muốn nói đến.
Chỉ đem sự thật mọi chuyện kể cho Kiều Đông Hoa nghe.
Có điều Kiều Đông Hoa lại cứ nhất định là do cô làm ra.
Mộ Thiển khinh thường, lười giải thích, nói thư ký tiễn khách.
Kiều Đông Hoa trong cơn tức giận bèn hủy bỏ tất cả mối hợp tác của hai công ty.
Nhưng thái độ của Mộ Thiển cũng không hề suy suyển.
Buổi chiều, Mặc Viên đến phòng làm việc của cô.
Lúc này, Mộ Thiển đang xử lý công việc, thấy anh ta đột nhiên xuất hiện, liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô vẫn cúi đầu nhìn văn bản trong tay.
Mặc Viên đứng trước mặt cô, nhìn xuống cô, hỏi: “Sao cô lại giúp Mặc Cảnh Thâm?”
Lời này để Mộ Thiển nghe được đã chọc cho cô cười một tiếng, “Sao thế? Anh nói xem tôi phải làm sao với Mặc Cảnh Thâm mới được đây?”‘.