Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

chương 661: bạo hành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

‘,”Vui, cám ơn…Dì…Hì hì…”

Mộ Thiển hai tay nựng gò má của bé con, “Không có chi.

Bé cưng thích là được.”

“Chơi…chơi…với bé…chơi…”

Bé con kéo Mộ Thiển.

Mộ Thiển có chút không biết làm sao, liền không thể làm gì khác hơn là đi theo thằng bé lên lầu.

Trên ghế salon trong phòng khách ngồi Mặc Cảnh Thâm ánh mắt luôn nhìn vào Mộ Thiển.

Ánh mắt cũng theo mỗi một cử động của cô mà thay đổi hiếm thấy.

Mặc Viên ngồi ở một bên quan sát thấy thần sắc của Mặc Cảnh Thâm, nhưng không nói gì.

Trên lầu, Mặc Tử Hàng lôi Mộ Thiển vào trong phòng, Mộ Điềm Tư cũng đi theo vào phòng con, đóng cửa lại.

Thằng bé tự một mình nhào vào trong đống đồ chơi, lại tự mình chơi đồ chơi.

Mộ Thiển thì nhìn về phía Mộ Điềm Tư, hỏi: “Chị gần đây như thế nào?”

Mộ Điềm Tư đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó yếu ớt cười một tiếng, đi tới trước mặt Mặc Tử Hàng, cầm một món đồ chơi cùng con làm bộ tranh giành nhau, thở dài một tiếng, “Cứ như vậy thôi.”

“Định lúc nào rời đi?”

Mộ Thiển hỏi thăm, lời ít ý nhiều.

Mới rồi trong ánh mắt của Mộ Điềm Tư, Mộ Thiển cũng biết gần đây cô ấy đã phải chịu những gì, chẳng qua là không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.

Không khỏi tò mò, “Anh ta có hay chị đã biết chân tướng chưa?”

“Không, không biết.”

“Không biết?”

Mộ Thiển càng nghi hoặc, nếu không biết, Mộ Điềm Tư làm sao có thể sẽ bị thương?

“Anh ta vẫn bạo hành chị?”

“Cũng...!Cũng không phải.”

Mộ Điềm Tư lắc đầu một cái, “Hẳn là từ sau khi kết hôn rồi đúng chứ?”

Trước bởi vì cô có con, cho nên Mặc Viên chưa từng động tới cô, nhưng sau hôn lễ long trọng ở Hải Thành, Mặc Viên nhiều lần ra tay đánh đập cô ấy.

Chắc hẳn, mục đích đã đạt được thì cũng không cần đến Mộ Điềm Tư nữa.

Mộ Thiển tâm tình hết sức phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Trầm mặc chốc lát, đi qua đi lại ở trong phòng, hồi lâu mới hỏi: “Chị định làm như thế nào?”

Mộ Điềm Tư cười khổ một tiếng, “Việc đã đến nước này, tôi có thể làm sao?”

Chính cô cũng không làm được gì, lại cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Tôi cảm thấy bây giờ tốt vô cùng, không bằng cứ như vậy đi.”

“Chị…”

Mộ Thiển cảm thấy Mộ Điềm Tư có chút hồ đồ, đang muốn khuyên cô, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, liền lập tức đi tới bên cạnh của Mộ Điềm Tư, ngồi xuống, trêu chọc Tử Hàng:

“Xem nè, cái này chơi vui không? Ha ha ha, coi bộ chơi vui thật nhỉ.”

Nói mới dứt câu, cửa phòng ngủ mở ra, Mặc Viên đứng ở cửa, “Mọi người đang nói chuyện gì thế? Dưới nhà dọn cơm rồi, xuống đi.”

“Ừ, được.”

Hai người dẫn theo đứa bé đi xuống lầu.

Trong phòng ăn, bữa ăn tối phong phú đã được dọn xong, mọi người mau chóng ngồi xuống.

Kiều Vi cùng Mặc Cảnh Thâm ngồi chung một chỗ, Mộ Ngạn Minh cùng Mộ Thiển ngồi chung một chỗ, Mặc Viên cùng Mộ Điềm Tư ngồi chung một chỗ, con trai nhỏ ngồi bên cạnh.

Trên bàn cơm, chẳng qua là khách sáo nói qua nói lại mấy câu, chẳng ai bắt đầu trước chủ đề nói chuyện nào.

Bữa cơm tối nặng nề cứ vậy mà qua đi.

Mọi người ăn một chút bánh ngọt rồi lại rời đi.

Mộ Thiển lúc đi, ý vị sâu xa nhìn Mộ Điềm Tư một cái, nhưng không nói gì.

Không phải là bởi vì cô không quan tâm, mà là bởi vì tình huống bây giờ, nếu như nói quá nhiều, đối với Mộ Điềm Tư không hề là một chuyện tốt.

Mặc Viên đã từng dùng Nghiên Nghiên tới để uy hiếp cô.

Anh ta có thể vẫn dùng lại cách này mà uy hiếp Mộ Điềm Tư.

Bất kể nói thế nào, đứa trẻ là vô tội, Mộ Thiển trong lòng cũng không đành lòng.

Trên đường lái xe đường về nhà, Mộ Ngạn Minh tâm tình không tệ, thấy cô tâm sự nặng nề, liền hỏi: “Thế nào, có chuyện gì?”

“Hả? Không, không có sao.”

Mộ Thiển bừng tỉnh, lúc này nói: “Gần đây sao không nói Mộ Điềm Tư về thăm mẹ ít hôm? Mẹ mỗi ngày một già thêm, bên người không có ai cũng cô đơn.”

“Anh cũng nghĩ như vậy.”

“Vậy thì tốt.”

Thấy anh ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, Mộ Thiển cũng không nói nhiều.

Mộ Ngạn Minh vốn cũng không phải là người nhạy cảm.

Có một số việc anh căn bản không nghĩ tới, Mộ Thiển cũng không muốn để cho anh lo lắng theo.

Sợ hơn nữa là với tính tình ngay thẳng của Mộ Ngạn Minh, thì sẽ làm hư đại sự mất.

“Để em xuống trước mặt đi.

Em muốn đi một mình.”

“Sao thế?”

“Không sao.

Em ăn nhiều, muốn đi tản bộ một chút.

Anh mau về đi.

Gần đây không có chuyện gì thì quan tâm Phương Nhu nhiều hơn một chút.”

Mộ Thiển dặn dò Mộ Ngạn Minh.

Thần sắc Mộ Ngạn Minh hơi có mấy phần lúng túng, “Anh…em…Được rồi, anh biết rồi.”

Quan hệ của anh ta và Phương Nhu hai người mặc dù không tệ, nhưng không biết từ lúc nào, Phương Nhu lại giữ khoảng cách với anh, khác lạ so với lúc ban đầu.

Muốn quan tâm, lại có vẻ lực bất tòng tâm.

Xe nhỏ ngừng lại ở ven đường, Mộ Thiển xuống xe.

Một mình đón hơi lạnh gió đêm, áo khoác kéo kín lại một chút bước chậm chậm trên đường, dọc theo sông.

Cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn sáng chói dọc theo sông hai bờ sông.

Gió đêm thổi qua, nhẹ làm rung nhánh cây, mặt nước gợn sóng nhộn nhạo phản chiếu ánh đèn sáng lạng, giống như tinh hà rực rỡ.

Cảnh tuy đẹp, nhưng cô lại không có tâm tình thưởng ngoạn cảnh đêm.

Đi một hồi, bỗng dưng đụng phải một người chắn trước mặt.

“A!”

Cô kinh hãi hét một tiếng, người ngã về sau.

Lúc này bỗng có cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, kéo cô về trước, đụng phải lồng ngực ấm áp của người nọ.

Mộ Thiển nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt, lúc này bèn đẩy anh ra.

“Đi đường không có mắt à?”

Cô mắng nhẹ một tiếng, sắc mặt khó coi.

“Là em nói em à?” Mặc Cảnh Thâm hỏi ngược lại.

Mộ Thiển có chút lúng túng, đưa tay sờ mũi một cái, vòng qua anh muốn đi.

Trước mặt anh, Mộ Thiển tỏ ra hời hợt cùng lạnh lùng, không muốn cùng anh nói nhiều hơn một câu.

Mỗi một câu nói cũng đủ khiến cho cô cảm thấy dư thừa.

“Mộ Thiển!”

Người đàn ông một cái nắm cổ tay cô, giọng nghẹn ngào khàn khàn gọi một tiếng.

Lòng bàn tay nóng bỏng chạm đến da thịt Mộ Thiển, khoảnh khắc đó trong lòng rung động, loạn cào cào lên.

Mộ Thiển cũng không kiểm soát được nhịp tim loạn xạ của mình, âm thầm ảo não mắng mình vô dụng.

Rõ ràng rất là căm ghét người trước mặt, nhưng bây giờ thấy anh, vẫn không làm được như mình muốn.

“Buông tay!”

Mộ Thiển vùng tay ra, thế mà không thể gỡ tay anh ra được.

Nghiêng người, hung dữ trợn mắt nhìn anh, “Tổng Giám đốc Mặc, anh mà còn không buông tay, có tin tôi báo cảnh sát nói anh sàm sỡ không?!”

Mặc Cảnh Thâm chớp mắt, “Nếu nói như vậy, anh mà không làm gì em thì có phải là em đang báo cảnh sát bừa bãi không?”

“Vô sỉ!”

Mộ Thiển mắng nhiếc, hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Mẹ anh muốn gặp Tiểu Bảo.”

Mặc Cảnh Thâm do dự mấy giây, từ từ mở miệng, “Em…”

“Xin lỗi, lúc cùng anh ký thỏa thuận, đã nói rất rõ, không cho anh gặp hai đứa bé nữa.”

“Anh có thể không gặp con.

Nhưng mẹ anh là bà nội của con, Tiểu Bảo là một tay bà nuôi lớn, bà rất thương nó.”

“Mặc Cảnh Thâm, anh buồn cười vừa thôi chứ? Người hôm trước ký thỏa thuận nói không gặp Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên nữa là anh.

Hôm nay cũng là anh đổi ý nói muốn gặp Tiểu Bảo.

Anh coi Mộ Thiển tôi là gì?”

“Buổi sáng anh để cho Mặc Viên dẫn người tới nhà tôi mang Tiểu Bảo đi, mưu kế không thành công, bây giờ lại nói thế này.

Không cảm thấy quá hèn hạ à?”

Mặc Cảnh Thâm trước kia vốn không phải người thế này.’.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio