Hóa ra Mặc Cảnh Thâm đã biết tất cả, và người đã luôn âm thầm bảo vệ cô ấy chính là anh.
Cảm giác bị lừa dối nhiều năm, Mộ Thiển cảm thấy vô cùng đau lòng, có lẽ đó cũng là cảm giác thật nhất lúc này.
“Kẹt…”
Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Mặc Cảnh Thâm bước vào nói nhỏ: “Thiển?”
Mộ Thiển nhướng mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa với đôi mắt mọng đỏ vì khóc, cô lập tức đứng dậy, chạy tới, ôm chặt anh vào lòng.
“Mặc Cảnh Thâm, tại sao anh lại nói dối em? Tại sao anh lại nói dối em, tại sao? Anh nói dối em quá nhiều, tại sao chứ?”
Cô khóc như một đứa trẻ, sau đó buông tay ra, đấm liên tiếp vào ngực anh, vừa đánh vừa mắng: “Đồ khốn nạn, sao anh ích kỷ như vậy? Anh nghĩ mình là ai mà được tự ý quyết định làm việc tốt? Anh đã nghĩ tới em chưa? Em cũng có quyền không chấp nhận những việc đó chứ.”
Biết Mộ Thiển đã lâu, đây là lần đầu tiên Mặc Cảnh Thâm thấy Mộ Thiển khóc đến mức đau lòng như vậy.
Vẻ mặt đáng thương của Mộ Thiển khiến trái tim Mặc Cảnh Thâm tổn thương sâu sắc.
Anh ngước mắt nhìn về phía bàn làm việc, nhận ra Mộ Thiển đã nhìn thấy những thứ mà cô không nên thấy.
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng mày, có chút bất lực.
Anh lặng lẽ nắm tay đôi bàn tay của Mộ Thiển, nhìn thẳng vào đôi mắt chưa đầy yêu thương và cả oán giận của cô.
“Cô gái ngốc này, anh tỉnh dậy không thấy em đâu, còn tưởng rằng em đã đi rồi.”
Anh vòng tay qua eo cô, giữ đầu cô trong ngực mình, nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Đừng khóc, mắt đã sưng rồi kìa, ngày mai làm sao gặp được người khác.”
“Em không khóc, anh muốn làm em khóc hả?”
“Tất nhiên là không rồi.
Làm sao anh có thể khiến người phụ nữ của anh buồn được chứ.”
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, cúi người, bế Mộ Thiển lên, xoay người, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Lần này Mộ Thiển không vùng vẫy, mà nhẹ nhàng dựa vào người Mặc Cảnh Thâm và ôm chặt lấy cổ anh.
Trở lại phòng ngủ, Mặc Cảnh Thâm nhấc chân đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt Mộ Thiển lên giường rồi rồi xuống bên cạnh cô.
Mộ Thiển dựa vào vai anh, những ngón tay đan chặt vào nhau, cùng ngồi im lặng một lúc.
Đôi vai gầy của Mộ Thiển khẽ run run vì khóc, nhìn rất đáng thương.
Mặc Cảnh Thâm đưa tay ôm lấy khuôn mặt Mộ Thiển, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, anh cũng sẽ cảm thấy rất buồn.”
Lời nói của anh thật nhẹ và êm, tựa như một chiếc lông vũ mỏng manh, vuốt ve trái tim cô.
Mộ Thiển cau mày, trong lòng không khỏi đau đớn, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Mặc Cảnh Thâm, rất lâu không nói câu gì.
Mặc Cảnh Thâm cũng cứ như vậy mà ôm lấy cô, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô.
Bản thân anh cũng cảm thấy rất đau lòng, và tất cả những dối trá mà anh trao cho cô, cũng bởi vì anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy Mộ Thiển phải khóc một cách đáng thương như vậy.
Nhưng đến lúc này, vẫn không thể tránh khỏi kết cục ấy.
Mặc Cảnh Thâm tự trách mình: “Thiển, anh xin lỗi, đừng khóc nữa được không?”
Anh nhìn Mộ Thiển đang trong vòng tay của mình, không ngừng vỗ về cô, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Anh biết rất rõ, ngàn lời nói cũng không thể thay đổi thực tế.
Mộ Thiển vẫn không ngừng khóc, nước mắt đã ướt đầm cả ngực áo Mặc Cảnh Thâm, cô khóc cho đến khi mệt và ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Nhìn thấy cô đã ngủ say, Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, yên lặng ngắm nhìn cô.
Đêm dài gió lặng.
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy thời gian trôi qua một cách rõ ràng, cảm nhận được tiếng gọi của thần chết đang ngày một gần.
Không biết đã qua bao lâu, Mộ Thiển đột nhiên ngồi dậy, gọi lớn: “Anh Thâm? Anh Thâm?”
“Anh đây.” Mặc Cảnh Thâm ôm lấy Mộ Thiển, cười nhẹ: “Em gặp ác mộng sao?”
Mộ Thiển nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, lập tức vòng tay ôm chặt anh: “Em sợ muốn chết, em tưởng, em tưởng anh …”
Khi đối mặt với tình yêu, như thể tất cả sức mạnh của cô đều biến mất, và cô càng trở nên nhỏ bé, yếu đuối hơn.
“Anh ở đây, anh không đi đâu hết.”
Mặc Cảnh Thâm cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi nói: “Đến giờ dậy rồi, anh đói quá.”
“Được rồi, dậy thôi.” Mộ Thiển vươn vai, đứng dậy khỏi giường.
Hai người đi vào phòng tắm, Mặc Cảnh Thâm lấy bàn chải đánh răng mới cho Mộ Thiển, hai người đứng trước gương đánh răng cùng nhau, nhìn nhau trong gương và cùng nhau mỉm cười.
Sự bình yên này vô cùng đẹp, vô cùng đáng ngưỡng mộ.
Tắm rửa xong, hai người cùng nhau xuống lầu.
Lúc này, bên dưới đã có rất nhiều người khác.
Cẩm Dung, Hàn Triệt, Thích Ngôn Thương và Tư Cận Ngôn đều ở đây.
Hai người đứng trên cầu thang, nhìn về phía bọn họ, bọn họ cũng nhìn hai người, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Mộ Thiển mím môi, có chút xấu hổ.
Mặc Cảnh Thâm dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Mộ Thiển, anh liền nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt dịu dàng an ủi cô: “Anh ở đây rồi.”
Anh rõ ràng muốn nói, đừng lo lắng gì cả vì anh đang ở bên cô.
“Ừm, em biết rồi.” Mộ Thiển trả lời.
Hai người đi xuống cầu thang, đứng trước mặt tất cả những người anh em tốt của Mặc Cảnh Thâm.
“Chà, chuyện gì thế này?”
“Hai người, ở cùng nhau sao?”
“Mộ Thiển, chúc mừng em.”
“Ông chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mấy người thi nhau đặt ra câu hỏi, ánh mắt vẫn chưa hề bớt ngạc nhiên.
Mộ Thiển ngẩng đầu, ngước nhìn Mặc Cảnh Thâm lúc này vẫn đang ôm eo cô, sau đó nói: “Như mọi người thấy đó, chúng tôi đang ở cùng nhau.”
“Tôi thấy rồi, nhưng anh …” Cẩm Dung vội vàng chen vào, vốn dĩ định hỏi không phải Mặc Cảnh Thâm nhất quyết không muốn nói sự thật cho Mộ Thiển sao, bây giờ lại tự mình thay đổi độ.
Trái với cách phản ứng của Cẩm Dung, Thích Ngôn Thương, người luôn đề phòng Mộ Thiển, nhất là khi mấy người họ đã nhìn thấy di chúc trên bàn làm việc của Mặc Cảnh Thâm vào sáng nay, anh càng thêm nghi ngờ cô, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Mộ Thiển, cô đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
Tư Cận Ngôn thì chỉ cười và nói: “Thật tốt khi thấy hai người hạnh phúc thế này.”
Mộ Thiển hít một hơi thật sâu và nói với Tư Cận Ngôn: “Xin lỗi, nhẽ ra em nên tin anh.
Mặc dù em biết bây giờ đã muộn nhưng dù sao muộn vẫn hơn không.”
“Tốt rồi.” Tư Cận Ngôn không nói nhiều, đôi mắt anh cũng thể hiện sự chúc phúc của anh dành cho hai người.
“Ở bên nhau là được rồi.
Ít nhất, chết cũng không phải hối hận.”
Cẩm Dung ra hiệu cho Mặc Cảnh Thâm: “Anh mau lại đây, kiểm tra một chút.”
“Tư Cận Ngôn, cậu đưa Mộ Thiển đi ra ngoài tham quan chút đi.” Mặc Cảnh Thâm buông tay Mộ Thiển.
Mộ Thiển cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Mặc Cảnh Thâm lúc này, vì vậy cô nói với Tư Cận Ngôn: “Anh Ngôn, em mới tới đây, anh dẫn em đi một vòng được không.”
“Ừm, lại đây.”
Tư Cận Ngôn không từ chối, đưa Mộ Thiển ra khỏi sảnh, đi dạo trong khu biệt thự.
Nhìn thấy hai bóng người biến mất ở ngoài đại sảnh, Mặc Cảnh Thâm mới bước tới sô pha, ngồi xuống.
Cẩm Dung ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh, ra hiệu chuẩn bị bắt mạch cho anh.
Nhưng anh ấy rõ ràng rất tức giận, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm, bất mãn nói: “Anh đã suy nghĩ kĩ chưa? Anh có chắc là Mộ Thiển không phải vì khối tài sản kếch xù của anh không? Này, anh thực sự để lại cho cô ấy tới % tài sản của mình, anh định làm việc tốt để lên thiên đường hả.”
Cẩm Dung biết, thích một ai đó sẽ rất điên rồ, nhưng anh không thể ngờ rằng Mặc Cảnh Thâm lại điên cuồng đến mức này.
Thấy Mặc Cảnh Thâm không đáp, Cẩm Dung cười khẩy, trêu chọc:
“E rằng ngay cả não của anh cũng đã tổn thương nghiêm trọng rồi.”
Mặc Cảnh Thâm chỉ giương mắt nhìn, tiếp tục không đáp.
Cẩm Dung cũng lại nói thêm: “Anh Thâm, có phải anh ngốc quá rồi.
Anh sắp chết, vậy mà vẫn chưa nhìn thấu cuộc đời này sao? Đến lúc này anh vẫn chưa đối xử tốt với mẹ anh và Tiêu Tiêu nữa?”
“Cậu đừng nói nữa.” Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đáp, không thèm trả lời hai câu hỏi của Cẩm Dung.’.