Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

chương 780: con trai lại bị thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Oa, Bạc tổng anh thật là soái quá đi.”

“Cám ơn Bạc tổng.”

“Bạc tổng thật tốt nha, đã đẹp trai lại còn ấm áp.”

“Haha, Bạc tổng thật là nam thần trong lòng tôi.”

….

Các cô gái ở quầy lễ tân vô cùng vui vẻ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp trước hành động của Bạc Dạ, họ không ngờ nhân viên còn được hưởng phúc lợi như vậy.

Nhưng Bạc Dạ lại có tâm trạng vô cùng phiền muộn.

Tại nhà hàng vừa rồi, Mộ Thiển nói rằng cô sẽ đợi bánh đến, nhưng cuối cùng cô lại rời đi, vì vậy cô đã gửi bánh đến công ty của anh ta.

Rõ ràng là đối với anh ta cũng có một phần tâm ý, nhưng Bạc Dạ lại không muốn chấp nhận điều đó.

Vì anh ta biết cô nhân cơ hội này để nói rõ mọi chuyện và không muốn có bất cứ quan hệ nào với mình.

….

“Bốp”

Đột ngột một thanh âm vang lên, Mặc Viên tát vào mặt Mộ Điềm Tư, trực tiếp đem người đánh ngã xuống đất.

Không thể đếm nổi số lần mà Mặc Viên đã đánh Mộ Điềm Tư.

Mộ Điềm Tư ngồi trên mặt đất sớm đã không còn vẻ hốt hoảng cùng khẩn trương, thay vào đó, cô ta điềm tĩnh ngồi trên mặt đất, đưa tay ôm má, không hề thể hiện biểu cảm gì.

Cô ta không biết tức giận.

“Oa...!Ô ô...!Mẹ, đau...Ô ô...!Bảo bảo thổi...”

Mặc Tử Hàng đang ngồi đằng sau bước tới, theo bản năng ôm lấy Mộ Điềm Tư, ở gò má cô ta thổi thổi mấy cái.

Hành động đó đã trực tiếp phá vỡ tâm lý phòng vệ của Mộ Điềm Tư, khiến cô ta ngã quỵ và bật khóc.

“Tiện nhân, nói, tại sao cô lại hẹn với Mặc Văn Trác? Hai ngươi có phải hay không có gian tình?”

Sau khi uống rượu, Mặc Viên đẩy Mặc Tử Hàng ra, vươn tay túm lấy cổ áo Mộ Điềm Tư, giơ tay tát, “Tôi đã cảnh cáo rồi, để tôi cách xa Mặc gia một chút, tôi không muốn có quan hệ gì với họ, tôi nói chuyện cô không nghe rõ có phải không?”

Mặc Viên tức giận dị thường.

“A...!Ô ô...”

Mộ Điềm Tư còn đang đắm chìm trong thống khổ, lại nghe thấy tiếng khóc lớn của con trai, cô ta ghé mắt nhìn một cái, và thấy rất nhiều máu chảy ra từ khuôn mặt của Mặc Tử Hàng.

Vào lúc đó, đồng tử của cô ta đột nhiên co rút lại, tất cả tức giận trào lên trong lòng.

Nắm lấy tay Mặc Viên, cô ta hung hăng cắn một cái, mùi máu tanh nồng nặc trên môi.

“Mặc Viên, anh đúng là đồ điên.

Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết chết ông.”

Sau khi bị cắn, Mặc Viên tiềm thức giật giật khóe miệng, rút tay về, người phụ nữ giống như hổ chạy trốn, đá vào bụng anh ta, “Cút đi!”

Cô ta tựa như điên, đá Mặc Viên một cái, liền trực tiếp chạy tới bên cạnh Mặc Tử Hàng, thấy trên mặt con trai toàn là máu, lập tức ôm đứa nhỏ vào lòng, “Bảo bảo, thế nào, để mẹ nhìn một chút?”

Nghiêng đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện Mặc Tử Hàng đầu đụng vào cạnh của bàn uống trà nhỏ, thực sự xuất hiện một cái lỗ.

Cô lòng đau như cắt, lúc này ôm Mặc Tử Hàng, nói: “Bảo bảo ngoan, mẹ đưa con đi bệnh viện, đưa con đi bệnh viện, ô ô...!Bảo bảo không khóc, mẹ đau lòng.”

Cô ta đứng dậy, cũng không để ý đến mình cả người dáng vẻ chật vật, nói với người giúp việc trong sân: “Lái xe, mau lái xe đến bệnh viện.”

Người nọ thấy tiểu thiếu gia nhà mình mặt đầy máu tươi, biết chuyện nghiêm trọng, liền cầm chìa khóa lái xe chở Mộ Điềm Tư đi bệnh viện.

Ở trong bệnh viện, An Nhiên bởi vì trước kia bị thương, lần này liền tới tái khám xem có bị để lại di chứng gì không.

Nhưng tình cờ gặp được Mộ Điềm Tư.

Nhìn thấy Mộ Điềm Tư cả người bê bết máu, tinh thần vô cùng hoảng loạn, cô ấy lập tức gọi điện cho Mộ Thiển.

Mười phút sau, Mộ Thiển xuất hiện trong bệnh viện.

Dưới sự chỉ dẫn của An Nhiên, cô tìm thấy Mộ Điềm Tư đang ngồi ôm đầu đầy tuyệt vọng ở hành lang, vẻ mặt tự trách cùng đau khổ của cô khiến Mộ Thiển vô cùng xúc động.

Trong lúc nhất thời, mọi mâu thuẫn giữa hai người dường như đều biến mất.

Đứng ở hành lang, nhìn Mộ Điềm Tư khóc nức nở và nghẹn ngào, Mộ Thiển hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước tới.

“Mộ Điềm Tư.”

Cô kêu một tiếng.

Mặc dù cô không còn ghét Mộ Điềm Tư nữa, nhưng nếu cô được yêu cầu gọi một tiếng chị gái, thật vẫn là không thể nói ra.

Mộ Điềm Tư ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mộ Thiển.

Ánh mắt cô ta lóe lên, lập tức quay mặt đi, “Cô … sao cô lại ở đây?”

Ánh mắt của Mộ Thiển vô cùng sắc bén.

Điềm Tư đã đưa tay vén tóc che nửa má, nhưng vẫn để cho Mộ Thiển phát hiện ra viết năm ngón tay hằn rõ trên mặt cô ta.

Giơ tay lên, vén tóc trên mặt cô ta, con ngươi lạnh lùng hỏi, “Là anh ta làm?”

Không cần hỏi cái kia ‘anh ta’, anh ta đương nhiên biết đó là Mặc Viên.

“Tôi không có sao.”

Mộ Điềm Tư lau nước mắt trên mặt, ủy khuất lắc đầu một cái.

Mộ Thiển gật đầu một cái, không truy cứu chuyện này nữa, lại hỏi, “Tôi nghe nói Tử Hàng bị thương?”

“Tử Hàng… nó… nó… không cẩn thận đụng vào cạnh bàn.”

Theo tiếng nói cô, “ting” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Mặc Tử Hàng nằm trên xe đẩy đi ra.

Mộ Điềm Tư lập tức tiến lên hỏi, “Bác sĩ, con trai tôi thế nào? Con trai tôi không sao chứ?”

Bác sĩ cởi khẩu trang, vẻ mặt bình tĩnh cau có: “Làm cha mẹ, làm sao mà lại để con mình bị thương như thế này? Thật sự là không có trách nhiệm chút nào!”

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi có lỗi với thằng bé, vì tôi đã không chăm sóc tốt cho nó.”

“Vết thương của cháu bé đã được khâu lại.

Nhưng cô vẫn nên đưa cháu bé đến bệnh viện để theo dõi thêm.”

“Được, được, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ, bác sĩ Tạ.”

Mộ Điềm Tư gật đầu lia lịa, sau đó lao đến bên cạnh xe đẩy, nhìn Mặc Tử Hàng đang bất tỉnh, đưa tay chạm vào mặt thằng bé, nước mắt tuôn rơi như vòng ngọc bị đứt.

“Oa..

oa..

Tử Hàng, mẹ thật xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ tốt cho con.

Con yên tâm, sau này mẹ sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến con nữa, thật xin lỗi, mẹ thật xin lỗi con…”

Mộ Điềm Tư theo y tá cùng nhau đẩy giường bệnh đi.

Mộ Thiển đứng tại chỗ, những lời của Mộ Điềm Tư vang vọng trong tâm trí cô, cũng như dấu tay trên mặt cô ấy, rõ ràng Mặc Tử Hàng bị thương là do một tay Mặc Viên gây lên.

Nghe nói Mộ Điềm Tư mấy hôm trước có hẹn gặp Mặc Văn Trác.

Chỉ sợ chuyện hôm nay cùng chuyện đó không thoát khỏi liên quan.

Mộ Thiển đi theo, Mộ Điềm Tư một mực trông nom Mặc Tử Hàng, vẫn không ngừng khóc.

Mộ Thiển lo lắng cô ta không thể tự chăm sóc tốt cho mình, liền tìm một người hộ lý, nhờ cô ấy đi mua giúp một số đồ dùng và quần áo hằng ngày.

Cô vừa mới cùng người hộ lý nói chuyện, khi trở lại cửa phòng bệnh, liền thấy Mặc Viên vội vàng chạy tới.

“Cầm hộ tôi.”

Mộ Thiển đem túi xách của mình đưa cho An Nhiên.

“Được.”

An Nhiên đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Nhưng chỉ thấy Mộ Thiển giơ tay cởi cúc áo trên âu phục, sải bước đi tới, lớn tiếng gọi: “Mặc Viên!”

Mặc Viên lúc này mới nhìn thấy Mộ Thiển.

Còn không chờ hắn mở miệng nói chuyện, Mộ Thiển ngay lập tức giơ cao chân đá về phía Mặc Viên, “Khốn kiếp, ngay cả đàn bà cũng dám đánh, anh có còn phải là đàn ông không hả?”

Mộ Điềm Tư có thể nhịn, nhưng cô thì không thể nhịn được.

Chuyện này cô tuyệt đối không thể nào ngồi yên mà không quan tâm.

Đột nhiên xuất thủ, Mặc Viên không kịp đề phòng, trực tiếp bị cú đạp ra xa vài mét, bụng bị giày cao gót đá một cước đau đớn.

Ôm lấy bụng, vẻ mặt đau đớn, Mặc Viên nhăn nhó nói, “Mộ Thiển, cô là tìm chết sao?”

Mẹ kiếp, người phụ nữ này thực quá đỗi hung hãn.

“Tôi tìm hay không tìm, không phải thử một chút là sẽ biết sao.”

Vừa nói, lại một lần nữa tiến lên, tung cước, nhưng Mặc Viên dừng như nhìn thấu chiêu thức của cô, liền dùng tay giữ cổ chân, kiềm chế động tác của cô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio