Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

chương 792: không thể nghe theo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Thiển lật xem thông tin tài liệu, nhưng không có một thông tin gì lưu vào trong đầu cô.

“Những gì ông đang nói là sự thật.

Cố Khinh Nhiễm sẽ không càn quấy như vậy đâu, có lẽ ông đã nghĩ sai rồi.”

“Ta nghĩ sai? Truyền thông quay phim rõ ràng.”

“Ồ, phải không? Cố Khinh Nhiễm này quá liều lĩnh, làm việc không nghĩ đến hậu quả.”

Mộ Thiển phối hợp với Cố lão gia diễn xuất, lại hỏi, “Anh ấy làm như vậy, ông định trừng phạt anh ấy như thế nào?”

“Hừ! Làm việc theo cảm tính, yêu đương vớ vẩn, đã sớm biết nó không thích hợp thừa kế gia sản.

Gọi điện thoại cho nó, để nó nhanh chóng đến công ty.”

Cố lão gia tức giận vỗ bàn một cái, thanh âm đoàng đoàng.

Mộ Thiển nào dám làm trái lời ông.

Ngoan ngoãn cầm điện thoại gọi cho Cố Khinh Nhiễm.

Điện thoại reo rất lâu mới có kết nối, hiện tại đã kết nối được, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ không chịu nổi ở đằng kia.

Cô chân mày lá liễu cau lại, mặt đỏ bừng.

Hai người này quá… nôn nóng rồi.

“Anh ở đâu vậy? Ông nội đang ở công ty, cho anh hai mươi phút để có mặt ở đây.

Nhanh lên một chút, anh có nghe thấy gì không?”

Cô cố giả làm giọng tức giận, chính là nói bóng gió cho Cố Khinh Nhiễm biết, chuyện nghiêm trọng rồi.

“Được rồi hiểu rồi.”

Cúp máy, Mộ Thiển đặt điện thoại sang một bên.

Thư ký đi vào, mời Cố lão gia một tách trà rồi xoay người đi ra.

Mộ Thiển và Cố lão gia dường như không có bất kì chủ đề chung nào, cả hai đều im lặng.

Thỉnh thoảng có một vài tiếng động vang lên, Mộ Thiển đang lật giở bản hợp đồng.

Thời gian dần trôi qua, cô hồi hộp chờ đợi.

Ba mươi phút sau, cửa văn phòng mở ra, Cố Khinh Nhiễm chạy vào thở hổn hển.

Từ khi biết Cố Khinh Nhiễm đến nay, đây là lần đầu tiên Mộ Thiển thấy anh ta hoảng sợ như vậy, trên mặt còn có chút sợ hãi.

Có thể thấy anh ta sợ Cố lão gia không phải là ngày một ngày hai.

Hoặc là Cố lão gia đối với anh ta lúc nào cũng là những thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ là Cố Khinh Nhiễm giấu kín trong lòng không nói ra mà thôi.

“Ha ha ha”

Anh ta thở hổn hển, nhìn Mộ Thiển cười một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Cố lão gia, “Ông nội, ông tìm cháu có chuyện gì?”

“Quỳ xuống cho ta!”

Cố lão gia tức giận ra lệnh.

Vệ sĩ cảm thấy ở lại vô cùng không thích hợp, liền lui ra đứng đợi ở cửa văn phòng.

“Ông nội, cái này…”

Cố Khinh Nhiễm liếc nhìn lại, có chút do dự, không muốn quỳ trước mặt Cố lão gia trong văn phòng.

“Ta nói ngươi quỳ xuống!”

Cố lão gia nâng tông giọng cao lên một bậc, như sư tử rống lên một tiếng vậy.

Ông tức giận gần như nhảy dựng lên.

Cố Khinh Nhiễm hiếm khi thấy ông nội tức giận như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Cố lão gia.

Một khắc kia, anh ta cảm thấy hình ảnh cao lớn và kiên cường của mình trước mặt Mộ Thiển như biến vào hư vô.

Có chút mất thể diện.

Mộ Thiển cũng không quan tâm mọi thứ diễn ra ở đó, chỉ cúi đầu nhìn xuống bản hợp đồng.

Nhưng bàn tay nắm chặt tờ hợp đồng đã phản bội bản thân cô.

Mộ Thiển vô cùng tức giận.

Nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, nên cái gì cũng không dám nói.

“Đồ khốn nạn, nói cho ta biết cháu làm sao vậy? Cháu làm cho Cố gia đều mất hết mặt mũi rồi.”

Cố lão gia thuận tay lấy ly trà mà thư ký vừa bưng tới, thẳng tay nhằm hướng Cố Khinh Nhiễm ném tới.

Ly thủy tinh thật dày, cứ như vậy đập trúng đầu Cố Khinh Nhiễm.

Rõ ràng Cố Khinh Nhiễm có thể tránh, nhưng anh ta không hề nhúc nhích lấy một phân.

Có trời mới biết Mộ Thiển đã cảm thấy kinh khủng như thế nào khi thấy Cố Khinh Nhiễm không chống cự lại Cố lão gia, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

Đau khổ, bất lực, thật đáng ghét.

Trong một thế giới đạo đức giả, đúng và sai, giả và thật, cô sắp đánh mất chính mình.

“Ông ơi, cháu xin lỗi, là cháu đã không nghĩ đến hậu quả.

Nhưng vì ông đã biết, nên cháu cũng sẽ nói với ông luôn, cháu muốn kết hôn ạ.”

Máu từ trên trán chảy xuống, tràn cả vào mắt, khiến mắt anh đỏ ngầu lên.

“Kết hôn?”

Cố lão gia tức giận hai má run lên, “Chính là người phụ nữ có tướng mạo bình thường được báo chí đăng tin đó?”

Cố Khinh Nhiễm ôm Trần Tương đáp xuống sân một cách thuận lợi, nhưng vì họ sử dụng dù nên mục tiêu quá rõ ràng.

Các phóng viên đều có mặt khắp nơi, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh họ và quay phim.

Khuôn mặt của Trần Tương liền nổi bật trên mặt báo.

Lúc này, Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy mình thật bất cẩn.

Nếu Cố lão gia cho rằng Cố Khinh Nhiễm vẫn còn giá trị, vậy người tiếp theo gặp nguy hiểm chính là Trần Tương.

Mộ Thiển chống khuỷu tay dựa vào bàn, ôm đầu nhìn tài liệu trên bàn mà đầu óc rối bời.

Cô căm ghét sự vô năng của mình, đồng thời đối với thân thế của mình cảm thấy vô cùng tò mò.

Rất muốn biết rốt cuộc mình là ai.

Nhưng dù là ai thì cô cũng phải tự mình điều tra.

“Vâng.

Cô ấy tên là Trần Tương.

Chúng cháu đã quen biết nhau từ lâu.

Cháu đã thích cô ấy nhiều năm rồi.

Hy vọng ông nội có thể đáp ứng cho chúng cháu.”

Ngay cả khi Cố Khinh Nhiễm đang quỳ, cả người đều thẳng tắp, hiển nhiên là không chịu khuất phục.

“Hừ! Ngươi tự nhìn lại xem Cố gia chúng ta là ai? Cái cô Trần Tương đó có tư cách gì? Muốn gả vào Cố Gia? Đừng hòng!”

Cố lão gia tức giận vỗ bàn, “Ta khuyên ngươi tốt nhất từ bỏ ý định đi, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho ngươi đi xem mắt.

Trần gia ở Hải Thành có một cô con gái vẫn chưa kết hôn, không ngại có thể đi coi mắt thử một chút.”

Ông không cho Cố Khinh Nhiễm có bất kỳ cơ hội nào tự làm chủ cuộc đời mình, ông trực tiếp ra lệnh quyết định tương lai của anh ta.

Thật tự coi mình như hoàng đế, coi lời nói là thánh chỉ.

Mộ Thiển là người, Cố Khinh Nhiễm cũng là người, bị chèn ép lâu dài trong lòng tự có tâm lý chống lại.

“Không thể nào.”

Cố Khinh Nhiễm cao giọng cự tuyệt, “Cháu chỉ thích Trần Tương, chỉ muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ.

Nếu như ông muốn lấy tài sản của Cố gia tới uy hiếp, như vậy, xin lỗi, thứ cho cháu không thể nghe theo.”

Vốn là Cố Khinh Nhiễm vẫn rất tôn trọng Cố lão gia, thậm chí còn coi ông như thần tượng trong lòng mình.

Vì vậy, dưới sự giáo dục nghiêm khắc hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Anh ta vô tình từ miệng Cố lão gia biết rằng Mộ Thiển đã bị trúng độc, chất độc trong người vẫn chưa được đào thải.

Một khắc kia, mọi sự tin tưởng của anh ta dành cho Cố lão gia đều sụp đổ.

Khi một người không còn tin vào người khác, liền không thể tuân theo mệnh lệnh.

Cố Khinh Nhiễm, cũng là như vậy.

Giọng anh ta trầm xuống, và khuôn mặt của Cố lão gia ngay lập tức trở nên u ám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta hồi lâu không lên tiếng.

Nó giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.

Một cơn bão khủng khiếp sắp xảy ra.

Bầu không khí trong văn phòng như ngưng tụ lại, thậm chí khiến người ta có chút đè nén mà không thở được.

Mộ Thiển rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi tới, chỉ Cố Khinh Nhiễm nói, “Cố Khinh Nhiễm, sao bây giờ anh tự dưng trở nên trọng tình trọng nghĩa như vậy? Em nhớ trước đây anh không như thế.

Phụ nữ bên cạnh không đếm xuể, phong lưu thành tính, bây giờ lại tỏ vẻ một lòng, thật là bất ngờ.”

Cô đứng trước mặt Cố Khinh Nhiễm, đưa lưng về phía Cố lão gia.

Đối với Cố Khinh Nhiễm tận lực nháy mắt ra dấu.

Rồi sau đó nói, “Mặc dù Trần Tương đã ở bên cạnh anh nhiều năm, nhưng cô ấy là một người phụ nữ bình thường, anh có chắc mình sẽ không cảm thấy chán ghét sau khi lấy cô ấy?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio