“Anh… sao anh lại ở đây?” Cô ta phát run ngồi thẳng người, hai tay căng thẳng nắm chặt chăn ga gối đệm, không biết phải làm sao.
Người đàn ông đứng trước mặt cô ta nhìn chằm chằm vào cô ta một cách hung dữ tàn nhẫn như chim ưng, sau đó lao ra tát vào mặt cô ta một cái.
“A!”
Cô ta hét lên một tiếng trực tiếp từ trên giường ngã xuống một bên khác, đầu đập mạnh xuống sàn, cả người vô cùng thê thảm.
“Đứng lên!”
Nhìn thấy cô ta ngã thê thảm như vậy mà người đàn ông không những không cảm thấy xót xa chút nào mà còn tức giận hơn.
Vừa ra lệnh một tiếng, Dương Liễu đau đớn từ trên mặt đất đứng lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt người đàn ông: “Chủ nhân, tôi…tôi…”
“Cô làm sao vậy? Có phải là cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, vô hình mang lại cho người ta một cảm giác bức bách, khiến cô ta sợ đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có vẻ cẩn thận hơn.
“Vâng… tôi xin lỗi.”
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã túm tóc cô ta, trực tiếp thô lỗ nhấc người lên: “Đứng lên cho tôi.”
“A… a…”
Cho dù da đầu bị nắm đến đau đớn nhưng Dương Liễu cũng không dám nói, cô ta cũng không dám nói “đau”, chỉ là âm thầm chịu đựng.
“Tôi đã nói với cô rồi, không được động vào Mộ Thiển, cô đã làm gì? Hả?”
Buông tóc ra, người đàn ông lại bóp cằm cô ta: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, bây giờ là thời khắc mấu chốt, cô không thể bất cẩn.
Còn cô thì giỏi lắm, vì Tư Cận Ngôn cô không chỉ làm bị thương Mộ Thiển mà còn muốn theo Tư Cận Ngôn.
Dương Liễu, cô nói tôi đã khổ sở để đào tạo cô làm gì? Để cô có thể mang thêm phiền phức cho tôi, phải không?” Hai mắt anh ta khẽ nheo lại, trong mắt hiện lên sát ý.
Người đàn ông mang theo lệ khí khiến Dương Liễu run cầm cập, cô ta nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi, tôi, tôi biết tôi sai rồi, thật xin lỗi.
Chủ nhân, anh có thể cho tôi một cơ hội nữa không? Cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội có được hay không?”
Ban đầu, Dương Liễu đã coi thường sự sống và cái chết.
Nhưng mà lần trước, khi cô ta biết nhiễm HIV nhưng Tư Cận Ngôn không những không ghét bỏ cô ta mà còn nói với cô ta rằng anh ta sẵn sàng đưa cô ta lên núi.
Tỷ lệ lây nhiễm của căn bệnh này không cao, chỉ cần tránh ăn uống chung với người khác, cẩn thận mọi mặt để không bị lây nhiễm.
Ngay cả khi điều trị tốt thì cô ta có thể không thể sống thêm hoặc năm cũng không chừng.
Cô ta chỉ hy vọng phần đời còn lại có thể ở bên Tư Cận Ngôn, cho dù cô ta chỉ có thể vừa dạy học trên núi vừa giúp đỡ bọn trẻ thì cũng không tệ.
Ít nhất, nó có thể được coi là sự bù đắp cho những sai lầm của chính mình.
“Cho cô một cơ hội? Ha ha, cô nói chuyện nghe rất nhẹ nhàng nhỉ.
Để bồi dưỡng cô tôi đã tốn không biết bao nhiêu công sức, vậy mà bây giờ cô bảo tôi cho cô một cơ hội, vậy cô nói xem ai sẽ cho tôi cơ hội?”
Anh ta dùng lòng bàn tay to lớn bắt lấy cổ Dương Liễu rồi bóp mạnh, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc nhẹ, như thể chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể bóp gãy cổ cô ta.
“A…đau quá…”
Dương Liễu liều mạng đập vào hai tay của cô ta, giãy dụa không ngừng, nhìn thấy hai má trắng nõn của cô ta đã đỏ bừng, con ngươi không ngừng đảo thì lúc này người đàn ông mới ném cô ta lên giường.
“Hô… hô…”
Dương Liễu hít sâu mấy hơi, nằm ở trên giường dùng chăn gối quấn chặt lấy mình, sợ hãi đến mức mất đi ba hồn bảy phách.
“Đông Côn còn yêu cầu cô làm gì nữa?” Anh ta đi thẳng vào vấn đề hỏi
Có vẻ như đã nắm được dấu vết của Đông Côn từ lâu.
“Tôi… tôi bị bệnh.
Anh ta yêu cầu tôi dựa vào bệnh của mình mà ở bên cạnh Tư Văn Uyên để kéo anh ta xuống nước.
Tư Văn Uyên sức khỏe không tốt, nếu anh ta bị bệnh thì anh ta chắc chắn sẽ chết.
Đông Côn nói, nói rằng nhà họ Tư chỉ có hai người con trai.
Nếu như con trai đầu là Tư Văn Uyên đã chết vậy thì chỉ còn lại Tư Cận Ngôn mà Tư Cận Ngôn lại không có ý định thừa kế công ty, vì vậy… nếu không có hai anh em họ thì nhà họ Tư tương đương với việc không có người thừa kế.”
Trong trường hợp đó, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển sẽ không có sự giúp đỡ nào và nó cũng sẽ giúp anh ta giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Và Dương Liễu cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản giống như bề ngoài đó, nhưng cô ta không thể nghĩ ra những điều sâu xa hơn.
“Ha ha, Đông Côn, anh ta thật sự là biết tính toán mưu đồ mà, định dùng một viên đá giết hai con chim sao!”
Người đàn ông hừ lạnh rồi bật cười: “Chờ Tư Văn Uyên chết rồi thì anh ta sẽ vạch trần mối quan hệ của tôi với cô, rồi đem ngọn lửa chiến tranh của nhà họ Tư sang cho tôi còn anh ta thì ngồi ngư ông đắc lợi, thật đúng là thông minh mà!”
“Ồ, hóa ra là như vậy!” Dương Liễu thầm thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì bản thân cô ta đã không có làm như vậy, bằng không thì sợ mười cái mạng của cô ta cũng không đủ bù đắp.
“Nếu đã có qua thì phải có lại, chúng ta không thể bất lịch sự như vậy.
Nếu vậy thì tôi sẽ dạy cho cô một chuyện.”
“Cái gì? Chủ nhân cứ nói đi.”
“Đến đây.”
Anh ta vẫy vẫy tay, Dương Liễu ngập ngừng đứng dậy đứng bên cạnh anh ta, người đàn ông dựa vào tai cô ta nói cho cô ta biết kế hoạch.
“Nhất định phải như thế này?” Dương Liễu hoảng sợ và không muốn đồng ý lời của người đàn ông, nhưng bây giờ cô ta không còn lựa chọn nào khác.
“Cô cứ nói xem?” Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dương Liễu gật đầu, không nói gì nữa.
“Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể để tôi rời khỏi đây cùng Tư Cận Ngôn được không?” Cô ta ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.
“Nó tùy thuộc vào tâm trạng của tôi.” Sau đó, người đàn ông dửng dưng bước ra khỏi phòng bệnh, những vệ sĩ đang canh gác bên ngoài phòng bệnh cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.
Khi anh ta rời đi, Dương Liễu mềm nhũn ngã trên giường bệnh.
Một lúc sau, cô ta ôm đầu khóc lớn.
Đối với Dương Liễu việc có đồng ý với chủ nhân hay không là một vấn đề vô cùng khó.
Bởi vì không chỉ có chủ nhân bảo cô ta đi làm việc mà còn có Đông Côn, cả hai người này cô ta đều không thể đắc tội.
Bây giờ cô ta lại mắc một căn bệnh quái ác nên không thể rời khỏi bệnh viện, nếu không thì cô ta thực sự hy vọng sẽ thoát khỏi Hải Thành trong suốt quãng đời còn lại và không bao giờ quay trở lại.
Đáng tiếc, cô ta đã dấn thân vào con đường không có lỗi về, bây giờ không còn cách nào khác
Phường bệnh Thích Ngôn Thương.
Vài anh em đứng trong phòng bệnh nhìn Thích Ngôn Thương đang nằm trên giường, im lặng không nói.
Tư Cận Ngôn, người đang ngồi trên xe lăn, hỏi: “Còn không định nói về việc ai đã làm tổn thương anh sao?”
Từ khi Thích Ngôn Thương bị thương đến nay, anh ta không hề nhắc một lời về việc mình bị thương như thế nào.
Mặc dù không đề cập đến, anh ta và Mặc Cảnh Thâm đã có những suy tính trong lòng.
Chỉ có Cẩm Dung tùy tiện là vẫn đang suy đoán.
“Mẹ nó, này cũng chẳng ai như anh đâu.
Chẳng lẽ anh ngủ ở nhà cô gái nào, sau đó lúc ngủ say bị người ta đâm vào người hay sao?”
Cận Dung tùy ý đoán, đánh chết anh ta cũng cũng không đoán được vấn đề bên trong.
“Người có thể tổn thương cậu ta thì hẳn phải là người quen.” Tư Cận Ngôn nói một lần nữa.
Mặc Cảnh Thâm cười, không nói gì.
Hay là nói… anh hiểu rõ tâm lý của Thích Ngôn Thương nhất.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Yêu thì cưới người đó đi, đừng đợi đến khi mất mới biết quý trọng, hơn nữa không nên trả thù người đó vì ân oán đời trước.
Cái chết của mẹ người đó khiến người đó phải chịu đựng những gì mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Mà cậu thực sự không cảm thấy thương tiếc cho phụ nữ gì cả.”
Nếu không phải Mặc Cảnh Thâm đã có quá nhiều kinh nghiệm thì anh cũng sẽ không khuyên nhủ Thích Thương Ngôn.
Sau khi anh nói xong, Cận Dung trợn to hai mắt: “Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao không nên trả đũa người đó? Người đó là ai? Đàn ông hay phụ nữ?”
“Cậu là heo sao?” Tư Cận Ngôn không thể nhịn cười.
Rõ ràng là đại ca đã nói rằng Thích Ngôn Thương sẽ “cưới người đó”, vậy thì còn có thể là một người đàn ông sao?.