Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

chương 8: không cần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh Mặc?”

Đột nhiên có người gọi anh một tiếng.

Hai người nhìn về hướng tiếng nói phát ra, nhìn thấy ở phía xa xa có một người đàn ông mặc complet chỉnh tề, mắt đeo chiếc kính gọng vàng, ôn hòa, lịch sự đứng đó.

“Cận Ngôn?”

“Học trưởng?”

Hai người đồng thanh nói.

Vừa nói dứt lời, thì hai người thu ánh mắt về, bốn mắt nhìn nhau, cùng nhìn đối phương, trong mắt lại có thêm vào phần kì lạ.

Mặc Cảnh Thâm thu tay lại, đứng thẳng người.

Mộ Thiển đứng thẳng lên, chỉnh lại trang phục.

Tư Cận Ngôn đi về hướng hai người, cười ôn tồn, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Thiển, “Thiển Thiển, em về nước lúc nào thế, sao không nói cho anh biết?”

Mộ Thiển nhún nhún vai, cười sảng khoái, “Mới về tối qua, tham dự lễ đính hôn của bạn thân, ở cùng cô ấy cả một ngày, nên không kịp nói với anh”.

“Ra vậy à.

Đúng là lâu rồi không gặp”.

Tư Cận Ngôn đưa tay đẩy đẩy gọng kính, bước lên trước một bước, dang rộng hai tay, ánh mắt dịu dàng mà rực lửa nhìn lên người Mộ Thiển, khiến cô có chút không thoải mái, nhưng lại cũng có chút ấm áp.

Mộ Thiển mỉm cười, dang hai tay ôm anh ta như những người bạn lâu ngày không gặp, rồi lập tức buông ra.

“Lâu rồi không gặp, học trưởng lại đẹp trai hơn rồi”.

Cô không tiếc lời khen ngợi.

“Em vẫn biết nói chuyện như thế”.

Tư Cận Ngôn vuốt vuốt đầu cô, đáy mắt tràn ngập sự yêu chiều.

Thấy hai người họ nói chuyện vui vẻ, còn bản thân bị bọ mặc ở một bên thì sắc mặt Mặc Cảnh Thâm càng ngày càng sầm xuống.

Nắm bàn tay đưa lên trước miệng, hắng hắng cổ họng rồi, nhẹ giọng ho một tiếng, “Khụ khụ…”

Tư Cận Ngôn thu lại ánh mắt, nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, “Cảnh Thâm, sao cậu lại ở đây? Hai người…quen nhau à?” Anh ta nhếch nhếch mày, đột nhiên nhớ lại một màn vừa nhìn thấy, trong lòng hoài nghi.

“Con trai tớ bị dị ứng, đưa thằng bé đến bệnh viện khám”.

Nói xong Mặc Cảnh Thâm liếc người con gái ở bên cạnh, “Việc này nói ra thì dài lắm, sau này nói sau.

Đúng rồi, không phải cậu đi Châu Âu sao, sao hôm nay lại đến đây?”

Mấy ngày trước Tư Cận Ngôn có việc đi Châu Âu, nên hôm qua không đến tham dự lễ đính hôn của anh được.

Vì thế, cùng không gặp được Mộ Thiển tại buổi tiệc.

“Sau khi xử lý xong công việc thì tớ quay về rồi.

Một sinh viên của tớ mắc bệnh hiểm nghèo nên tớ đến thăm, không ngờ lại gặp hai người ở đây”.

Nói đến thì đúng là có duyên, nếu không thì, không biết lúc nào mới có thể gặp được Mộ Thiển.

“Thằng bé thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?” Anh ta hỏi.

Nhắc đến thằng bé, Mặc Cảnh Thâm lại lạnh lùng liếc Mộ Thiển một cái, đáy mắt đầy ghét bỏ.

Lắc lắc đầu, “Cũng chưa rõ, còn đang trong phòng cấp cứu”.

Không lâu sau, thằng bé được đẩy ra ngoài, đã thoát khỏi nguy hiểm, vào phòng VIP truyền nước, thiếp đi ngủ.

Thấy thằng bé đã không còn nguy hiểm, chỉ có điều toàn thân vẫn phát ban đỏ ửng, Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, túc trực không rời thằng bé một bước.

Có một khoảnh khắc, thấy anh thương yêu thằng bé như thế, Mộ Thiển lại cảm thấy, Mặc Cảnh Thâm cũng có thể xem như một người cha tốt.

Nhưng, dù cho là người cha tốt, thì cũng chưa thấy là người đàn ông tốt.

“Hai người về trước đi, tôi ở đây chăm sóc thằng bé”.

Trong phòng bệnh trầm mặc, Mặc Cảnh Thâm mở miệng nói.

“Ừm, vậy thì tôi và Thiển Thiển đi trước vậy, có gì gọi điện thoại cho tôi nhé”.

Tư Cận Ngôn đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm, vỗ vỗ vào vai anh, “Bác sĩ nói, không có chuyện gì nguy hiểm, đừng lo lắng quá”.

Mộ Thiển giật giật khóe môi, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói gì cả, quay người rời đi cùng Tư Cận Ngôn.

Chỉ là…

Nhìn nhóc con nằm trên giường bệnh, trong lòng cô ít nhiều cũng đau lòng, áy náy.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, vào trong thang máy.

Tư Cận Ngôn hỏi: “Em và Cảnh Ngôn quen biết như thế nào?”

“Anh ấy à? Là hôn phu của bạn thân em”.

“Ồ, anh nói mà”.

Tư Cận Ngôn như đoán biết được gật gật đầu, rồi lại hỏi: “Vừa về nước, hiện giờ em ở đâu?”

Mộ Thiển cười bất lực, “Còn chưa kịp tìm phòng, hiện giờ đang ở khách sạn”.

“Chỉ biết đến công việc.

Tính cách chẳng khác gì trước kia, chẳng thay đổi gì”.

Tư Cận Ngôn lắc đầu cười, “Ngay dưới lầu nhà anh có một căn trung cư cho thuê, giá cả cũng không đắt, em có muốn đi xem thử không?”

“Thật sao? Có xa không?”

“Trên đường long tuyền”.

“Thế thì tốt quá.

Em đang đau đầu vì chuyện tìm nhà”.

Mộ Thiển vui mừng khôn xiết.

Cô biết rõ, dựa vào tính cách của Tư Cận Ngôn, thì chỉ cần là nơi anh ấy chấp nhận ở thì môi trường xung quanh chắc chắn không tồi.

“Hôm nay anh có thời gian không? Nếu có thời gian thì đưa em đi xem phòng được không? Nếu không được thì anh cho em địa chỉ, em bảo trợ lý của em đi xem cũng được”.

“Không sao, bây giờ đi được”.

Hai người ra khỏi bệnh viện, đi tới trước cổng bệnh viện.

Mộ Thiển nhìn thấy đối diện bên đường có cửa hàng bán hoa quả và đồ dinh dưỡng, thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Cô liền nói với Tư Cận Ngôn: “Học trưởng, anh có thể đợi em một chút được không? Em muốn mua chút gì đó mang lên”.

“Ừ, không sao”.

Phụ nữ, suy nghĩ tường đối chu đáo, nhưng đối với đàn ông thì mua những thứ này lại không phải sở trường.

“Được, em đi rồi quay lại ngay”.

Mộ Thiển cười với Tư Cận Ngôn, rồi lập tức qua đường mua một giỏ hoa quả và đồ bổ, xách lên phòng bệnh.

Thở hồng hộc đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, đưa tay lên gõ cửa.

Không lâu sau thì cánh cửa phòng bệnh mở ra.

Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng quét xuống Mộ Thiển, nhíu mày không vui, “Cô còn đến làm gì?”

“Tôi vừa mua chút hoa quả và đồ bổ cho thắng bé.

Nói thế nào thì cũng là sơ sót của tôi khiến thằng bé phải chịu khổ, trong lòng tôi rất áy náy”.

Con gái cô cũng tầm tuổi thằng bé.

Đứa bé bé như thế này mà đã phải truyền nước, nằm trong bệnh viện, nhìn thực sự rất đáng thương, khiến người ta đau lòng.

“Không cần”.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, không hề cảm kích, ngược lại còn lùi vào trong một bước, làm động tác như muốn đóng cửa phòng.

Thấy vậy, Mộ Thiển lập tức tiến lên một bước, chắn trước cửa, tức giận: “Ý anh là gì? Tôi mua chút đồ cho thằng bé cũng không được sao?”

Thường có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại”, Mặc Cảnh Thâm làm vậy thật sự quá tuyệt tình.

“Thật không thể hiểu nổi Kiều Vi làm sao lại yêu loại đàn ông như anh!”

Mộ Thiển tức giận hứ một tiếng, không thèm để ý đến nét mặt thâm trầm của anh, vòng qua người anh, đi vào phòng bệnh, đặt đồ lên cạnh giường.

Đứng bên giường bệnh, nhìn thằng bé, đau lòng.

Nhưng nhớ ra Tư Cận Ngôn còn đang ở dưới lầu đợi cô, nên cũng không ở lại thêm được, liền quay người rời đi.

“Mẹ, huh u…mẹ, mẹ đừng đi, oa…hu hu…”

Ai ngờ được, vừa đi được hai bước thì phía sau truyền tới tiếng thằng bé.

Giọng nói non nớt khiến cho trái tim Mộ Thiển mềm đi, khoảnh khắc ấy, giống như nghe thấy con gái của cô gọi cô vậy.

Quay đầu, nhìn thằng bé đã tỉnh táo nằm trên giường bệnh, cô liền đi tới, đưa tay sờ sờ má nó, “Nhóc con, tỉnh rồi à? Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

Thằng bé gật đầu, “Tốt hơn nhiều rồi”.

“Nhóc con, dì xin lỗi con.

Đều là tại dì không tốt, không biết con không thể ăn socola, nếu không thì làm sao có thể để con ăn nhiều socola như thế được.

Có biết là, vừa rồi con suýt nữa dọa chết dì không.

Có điều, hiện tại thấy con bình an vô sự, dì an tâm rồi”.

Mộ Thiển ngồi lên cạnh giường, kéo tay thằng bé, dịu dàng nói..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio