Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

chương 836: không thừa nhận đem tiểu bảo đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Khinh Nhiễm không muốn gây rắc rối, nhưng anh ấy thực sự đau lòng cho Mộ Thiển và thậm chí cả cậu bé kia.

Nếu có chuyện gì xảy ra với thằng nhỏ, người cậu là anh ấy cũng sẽ không buông tha Cố Bất Phàm.

“Nói chuyện gì thì nói đi, nhìn xem Mộ Thiển như vậy là thế nào?”

Cố Hồng Vũ gầm lên.

“Được, tôi đang đứng ở cửa, nhưng ông để Cố Bất Phàm nói chuyện với tôi.”

Mộ Thiển kiềm chế cơn tức giận của mình và đứng ở cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Bất Phàm.

Cố Bất Phàm hôm nay mặc đồ truyền thống thời xưa, trang điểm đẹp mê hồn, tóc dài cột cao, mang vẻ đẹp nho nhã của người đàn ông thời xưa.

“Mẹ nó, xem Cố Bất Phàm xem, đúng là không có chút đứng đắn nào.”

“Mỗi ngày là cho mình thành bộ dáng mất mặt gì không biết!”

“Chị dâu cũng không quan tâm quản giáo.

Bản thân là cậu chủ nhà họ Cố, hình tượng nhà họ Cố đâu?”

“Đúng là công tử bột, chiều cho hư hỏng, nam không ra nam, nữ không ra nữ.”

Những người lớn tuổi rất không chấp nhận trang phục của Cố Bất Phàm, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, tất cả đều là chế giễu.

“Các người im miệng cho tôi!”

Bị họ cười nhạo, Cố Bất Phàm rất khó chịu, chỉ vào họ mắng mỏ, sau đó nhìn Mộ Thiển, tức giận nói: “Các người bị bệnh sao, ngày nào cũng đến gặp tôi? Con trai cô đi đâu vậy? Nó có liên quan gì đến tôi? Tôi không nhìn thấy nó.”

Chết cũng không thừa nhận.

“Cô có nghe thấy không, Bất Phàm nhà tôi không biết con trai cô ở nơi nào.

Hơn nữa Bất Phàm cũng không biết con trai của cô.”

“Mộ Thiển, tôi là bác của cô.

Tôi không tính toán với cô chuyện của ngày hôm nay.

Nếu có lần khác, đừng trách tôi không nể mặt cô.”

Cặp vợ chồng anh cả của nhà họ Cố kẻ xướng người họa và hoàn toàn không cho Mộ Thiển bất kỳ cơ hội nào để nói.

“Người của tôi đã tận mắt chứng kiến việc anh bắt Tiểu Bảo từ trường học, và ngay cả giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Bảo cũng nói rằng anh đã bắt nó đi.

Anh đang lừa ai vậy?”

Cô đi tới trước mặt Cố Bất Phàm, đôi mắt hơi híp lại: “Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh không nói ra tung tích của Tiểu Bảo, tôi sẽ không nhẹ tay với anh đâu!”

Suy cho cùng, cô không phải là người của gia đình nhà họ Cố, cho dù ông Cố có ở đây, cô cũng sẽ không khách khí với Cố Bất Phàm.

Cô thật sự trở mặt cũng không sao, bất quá thì từ nay về sau cô không phải là người của nhà họ Cố nữa.

Trong lòng Mộ Thiển đã suy tính rõ ràng.

“Tôi nói không biết là không biết, cô không hiểu ý tôi sao?!”

Dựa vào sự có mặt của ba mình, Cố Bất Phàm rất hung hăng.

“Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa!”

Mộ Thiển kìm chế cơn tức giận của mình, kiềm chế đến mức tối đa.

Lần trước cô đã sắp xếp người canh giữ ở cổng của nhà họ Cố, cuối cùng lại là Cố Bất Phàm làm chuyện xấu, lần này lại là Cố Bất Phàm gây chuyện.

Lặp đi lặp lại nhiều lần là thử thách giới hạn của cô sao?

“Không biết, không biết, cô có thể làm gì với tôi?”

Anh ta vẫy vẫy tay, nhún vai, nghiêng đầu thể hiện sự ngang tàng của một công tử bột.

Mộ Thiển mím môi gật đầu: “Không đúng không?”

“Tất nhiên…”

Ầm…

“Ôi, cứu mạng a, ba ơi, mẹ ơi, cô ta đánh con… ô, đau quá…”

Không đợi Cố Bất Phàm nói xong lời nào, Mộ Thiển đã tung cú đá thẳng vào bụng Cố Bất Phàm.

Cố Bất Phàm không ngờ rằng Mộ Thiển thật sự dám làm chuyện trước mặt mọi người, mất cảnh giác liền bị Mộ Thiển đạp lên không trung, đập vào cây cột phía sau, rồi rơi xuống đất, té chổng vó.

“Mộ Thiển, cô đang làm gì vậy?!”

Bác cả Cố tức giận.

Bác cả gái cảm thấy đau lòng với Cố Bất Phàm, vội vàng chạy đến: “Con trai, con có sao không, để mẹ xem một chút.”

“Hỗ láo!”

Bác cả Cố chỉ tay vào mặt Mộ Thiển, tức giận nói: “Dám ở trước mặt tôi mà đánh Bất Phàm, cô không có đê tôi ở trong mắt, đúng không?”

Nói xong, ông ta giờ một cái tát về phía Mộ Thiển.

Khi thấy vậy, Cố Khinh Nhiễm đẩy Mộ Thiển sang một bên và nắm lấy cổ tay của bác cả Cố: “Sự việc là Cố Bất Phàm không đúng, bác cả không thể đối xử với Mộ Thiển như thế này!”

“Cút sang một bên, cậu là cái thá gì!”

Là anh cả của nhà họ Cố, ông ta cảm thấy mất hết mặt mũi, đối với Cố Khinh Nhiễm cũng không chút khách khí.

Xét cho cùng, ông ta cũng luyện võ mấy chục năm, Cố Khinh Nhiễm hoàn toàn không phải đối thủ của Cố Hồng Vũ, chỉ cần một chiêu thức, Cố Khinh Nhiễm bị đá thẳng xuống đất đầy đau đớn.

“Được rồi!”

Lúc này, ông cụ nhà họ Cố không thể chịu đựng được nữa.

Với một tiếng gầm to, mắt anh cụ rơi vào Cố Bất Phàm, hỏi: “Sự biến mất của Tiểu Bảo có liên quan gì đến mày không?”

“Ôi, đau quá ông ơi.

Ông ơi, ông có lương tâm không, Mộ Thiển đánh con, ông không thèm quan tâm, bây giờ còn hỏi con cái này?”

Cố Bất Phàm đưa tay che ngực, một tay ôm mông, vẻ mặt bất bình và đau khổ, vô cùng oan ức nói.

Thật giống như anh ta là người bị người khác vu khống và hãm hại.

“Hừm, ba, con không quan tâm đến việc ba nuông chiều Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm như thế nào, nhưng con trai của Cố Hồng Vũ con đây, không phải ai cũng có thể bắt nạt.”

Bác cả Cố đứng trên bậc thang, chỉ vào Cố Khinh Nhiễm ngã trên mặt đất, trán và thái dương tức giận đến bạnh ra.

Mộ Thiển đứng bên cạnh Cố Khinh Nhiễm và đỡ anh ấy dậy: “Thế nào rồi, anh có sao không?”

Đã sớm biết rằng Cố Hồng Vũ có thân thủ tốt và từng là nhà vô địch Taekwondo trong nước, vì vậy Mộ Thiển đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến.

Đúng lúc này, Dật Phong một đường thẳng đi vào.

Đứng trước mặt cô, không nói gì.

Mộ Thiển chỉ vào Cố Bất Phàm và nói với Dật Phong: “Đánh, tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, Cố Bất Phàm không cho tôi biết Tiểu Bảo đang ở đâu, thì tiếp tục đánh cho rôi.”

“Cô dám!”

“Mộ Thiển, cô quá hỗn láo.

Khi nào con trai của Lam Dương Dương tôi lại dễ dàng để cho cô ức hiếp như vậy?”

Hai vợ chồng đều nổi giận.

Nhưng Mộ Thiển cũng không quan tâm lắm: “Nếu Cố Bất Phàm không nói Tiểu Bảo ở đâu, đừng trách hôm nay tôi nhẫn tâm.”

“Cô có thể thử xem.”

Bác cả nắm chặt tay, thủ sẵn thế, vẻ mặt tức giận.

“Có dám hay không, thử xem chẳng phải là biết à.”

Mộ Thiển khẽ quát một tiếng và ra hiệu cho Dật Phong bằng ánh mắt, người anh ta ngay lập tức lao về phía Cố Bất Phàm.

Bác cả vừa nhìn thấy vậy liền tiến lên, hai người cứ như vậy đánh nhau.

Bác cả đã đánh giá thấp năng lực của Dật Phong, ông ta chỉ một chiêu đã hoàn toàn lép vế, sau đó mới phát hiện ra là ông ta đã quá khinh địch.

Đúng lúc này Cố Bất Phàm đưa tay xoa ngực, đồng thời không quên cười nhạo Mộ Thiển: “Chậc chậc chậc… Vệ sĩ có công phu mèo quào của cô mà cũng dám đối đầu với ba tôi sao? Không ngại nói cho cô biết, ông nội cũng là cao thủ.

Cũng chỉ có hai người là ngang tài ngang sức với ba tôi.”

Anh ta đang rất tự đắc, anh ta lại không lo lắng về tình hình của mình chút nào.

Mộ Thiển cười mà không nói lời nào, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Bất Phàm, khiến bác cả gái sợ hãi.

Bà ta lập tức chắn trước mặt Cố Bất Phàm: “Mộ Thiển, cô đến cùng muốn làm gì?”

“Tránh ra, không thì đừng trách tôi ra tay với bà!”

“Cô dám động tôi thử xem, ở nhà họ Cố thì do là gia chủ làm chủ, cô đáng là cái gì?

Bà ta cứ hét lên, Mộ Thiển nghe đến đau đầu.

Tức giận, cô xách lấy bác cả Cố sang một bên.

Lúc này, bác cả và Dật Phong đang tranh đấu, không có thời gian để quan tâm đến tình hình ở đây.

“Đừng qua, đừng qua, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động tôi, tôi sẽ không khách sáo với cô.”

Cố Bất Phàm chưa bao giờ nhìn thấy thân thủ của Mộ Thiển và nghĩ rằng cô là một phụ nữ yếu đuối..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio