“Quan sát cái gì? Anh ấy đang ốm, cần tĩnh dưỡng, anh hiểu không?”
“Vậy thì chờ anh ta khỏi hẳn rồi nói.” Cố Khinh Nhiễm nhượng bộ.
Thế nên Mộ Thiển cũng không nói gì.
“Được rồi, đã trễ rồi, anh mời em đi ăn trưa.”
Để bày tỏ lòng xin lỗi, Cố Khinh Nhiễm kéo Mộ Thiển vào nhà hàng ăn cơm.
Lúc dùng bữa, Cố Khinh Nhiễm lại báo tin tốt lành: “Gần đây mọi chuyện coi như thái bình, anh định cho Tương Tương trở về, bọn anh thương lượng sẽ kết hôn vào ngày tháng .”
“Sang năm hả?”
“Ý anh là âm lịch.
tháng âm lịch vừa lúc là sinh nhật của Tương Tương, kết hôn cũng đẹp.”
“Ờ.”
Mộ Thiển bưng ly rượu vang, đang định nếm thử, nhưng vừa đưa lên miệng lại đặt xuống.
Mặc Cảnh Thâm đang cần điều trị, Mộ Thiển phải suy nghĩ cho Mặc Cảnh Thâm, cho nên cô không uống rượu.
“Chúc mừng anh, hơi gấp đấy.
Có gì cần nhớ kêu em một tiếng.” Mấy năm qua, mặc dù Mộ Thiển đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng thực sự chẳng có mấy chuyện là tốt lành.
“Chắc chắn rồi.”
Ăn cơm xong, Mộ Thiển trở về Phỉ Thúy Ngự Cảnh.
Cô vui vẻ đi vào phòng Mặc Cảnh Thâm, nhìn người nằm trên giường, cô đi qua nắm tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh, dịu dàng nói: “A Thâm, nói cho anh một tin tốt lành, sau này chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”
Trải qua bao nhiêu khúc chiết, cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả, Mộ Thiển rất vui mừng, cảm thấy mọi trả giá lúc trước đều đáng giá.
Bất kể Mặc Cảnh Thâm còn sống được mấy năm, cô đều không hối hận.
Nhìn gương mặt quen thuộc của anh, Mộ Thiển cười ngọt ngào, cúi xuống hôn lên môi anh.
Nhưng khi cô định đứng dậy thì bỗng có người ôm eo cô.
Mộ Thiển sửng sốt mở mắt ra, chợt phát hiện Mặc Cảnh Thâm đã tỉnh.
“A Thâm, anh tỉnh rồi à?” Mộ Thiển mừng như điên, ôm chầm eo anh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh!” Cô vùi đầu vào lòng anh, vô cùng vui vẻ.
“Em… Nhớ anh à?”
Gọi là “A Thâm”, rõ ràng là đã nhớ lại.
“Ừ, em nhớ lại, nhớ lại hết rồi.” Mộ Thiển gật đầu, nhắm mắt lại, đắm chìm trong sung sướng, vui vẻ rơi nước mắt.
Một lúc sau, cô lau nước mắt, nhìn anh: “Anh tỉnh khi nào?”
“Trước khi em vào.” Mặc Cảnh Thâm hơi suy yếu, giọng nói cũng không sắc bén như ngày xưa.
Anh ôm cô vào lòng, hỏi: “Sao anh lại cảm thấy như mình đã ngủ rất lâu.”
Đột nhiên tỉnh lại, Mộ Thiển đã ở bên cạnh mìn, lại ở một nơi lạ lẫm, Mặc Cảnh Thâm phỏng đoán mình đã bỏ lỡ rất nhiều trong lúc hôn mê.
“Rất lâu, một tuần.
Nhưng với em thì thật sự rất lâu.” Mộ Thiển ngồi bên giường, kéo tay anh: “A Thâm, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Mặc Cảnh Thâm ngồi dậy.
Nhưng vì quá suy yếu, vết thương còn chưa lành lặn nên động tác rất chậm chạp.
Cô lập tức đỡ anh ngồi dậy, lót chiếc gối sau lưng anh.
“Kể lại cho anh nghe chuyện xảy ra gần đây đi.” Mộ Thiển chưa bao giờ thấy anh suy yếu và gầy gò như thế này.
Cô rất đau lòng: “Đừng sốt ruột, em rót nước cho anh uống đã.”
Cô đứng dậy, đang định đi rót trà cho Mặc Cảnh Thâm thì lại bị anh kéo vào lòng: “Đừng đi, anh muốn ôm em một lát.”
Anh không biết Mộ Thiển đã khôi phục trí nhớ như thế nào, nhưng bây giờ anh chỉ muốn ở bên Mộ Thiển.
Trải qua một lần sống còn, kề cận bên cái chết, trong đầu Mặc Cảnh Thâm chỉ toàn là Mộ Thiển.
Nếu không phải còn chút nhớ mong thì anh không biết mình chịu đựng đến bây giờ bằng cách nào.
“Anh có rất nhiều điều muốn hỏi em.
Em nhớ lại chuyện quá khứ bằng cách nào? Chúng ta đang ở đâu? Trong lúc anh hôn mê đã xảy ra những gì? Nếu… Anh không còn sống được bao nhiêu ngày, em có chịu ở bên anh không?”
Anh hỏi rất nhiều, khiến Mộ Thiển đau lòng, cánh mũi cay xè, không nhịn được rơi nước mắt.
Cô tựa vào lòng anh, ôm eo anh, nghẹn ngào nói: “Không đâu, không đâu.
A Thâm, em sống được bao lâu thì anh cũng sống được bấy lâu.
Cổ độc trên người anh đã được loại bỏ, sau này anh chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được.”
Mộ Thiển không nói hết cho Mặc Cảnh Thâm, bởi vì bây giờ anh còn chưa khỏe, cô không muốn anh quá lo lắng.
Cô chỉ muốn Mặc Cảnh Thâm thoải mái một chút, ngày nào cũng vui vẻ, thế thì mới hồi phục nhanh hơn.
“Vậy à?” Mặc Cảnh Thâm không hề dao động.
Anh cho rằng Mộ Thiển đang trấn an mình.
“Chẳng phải anh vẫn luôn điều tra Daisy sao? Daisy chính là Thượng Quan Uyển Nhi, tộc trưởng Ẩn tộc, cũng chính là… Mẹ em.
Bà ấy đã đích thân chữa bệnh cho em, Hàn Triết với Cẩm Dung đều ở đây.
Em có thể lừa anh, nhưng họ sẽ không lừa anh.” Mộ Thiển kể lại ngắn gọn cho anh nghe.
“Thật ư?” Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm sáng lên, khó tin hỏi lại.
“Đương nhiên rồi.”
“Tốt, tốt, tốt.” Anh liên tục nói ba chữ tốt, nở nụ cười khẽ: “A Thiển, cảm ơn em.”
Mộ Thiển buông anh ra, ngồi thẳng người nắm tay anh, ánh mắt đưa tình nhìn anh: “A Thâm, chúng ta kết hôn được không?”
Cô đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu.
Cô cứ cảm giác nếu không trân trọng cơ hội này thì sau này chắc sẽ không còn cơ hội nữa.
“Kết hôn ư?” Anh ngây người: “Chờ sau này rồi tính.”
Anh không có lòng tin, không dám dễ dàng kết hôn với Mộ Thiển.
Anh vẫn lo sợ mình không thể hồi phục sức khỏe, sẽ mang lại hậu quả khó lường cho Mộ Thiển.
Song anh không biết tấm lòng chân thành của Mộ Thiển dành cho mình.
“A Thâm, anh đừng nói gì cả, lần này hãy để em quyết định.” Mộ Thiển không cho Mặc Cảnh Thâm cơ hội suy nghĩ.
Lần này cô định đoạt.
Đã xảy ra bao nhiêu chuyện, bây giờ Mộ Thiển chỉ mong ở bên Mặc Cảnh Thâm, quý trọng thời gian này.
Mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá với cô, cô không biết người khác nghĩ gì, nhưng cô chỉ mong cô và Mặc Cảnh Thâm có thể yên bình.
“Gì mà em định đoạt? A Thiển, anh còn chưa sẵn sàng.” Mặc Cảnh Thâm cảm thấy mọi thứ cứ như giấc mơ, thậm chí anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết nên đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào.
Đột nhiên tỉnh lại, anh vẫn nghĩ về chuyện lúc trước, nhưng còn chưa suy nghĩ thì Mộ Thiển đã vào phòng.
“Mặc Cảnh Thâm!” Mộ Thiển bỗng ngồi dậy, lạnh mặt trừng anh: “Em biết anh đang lo lắng chuyện gì, không phải là sợ mình sẽ chết sao? Thượng Quan Uyển Nhi nói anh sẽ không chết.
Cẩm Dung và Hàn Triết đều có thể làm chứng.
Anh đã yên tâm kết hôn với em chưa?”.