Người hầu đi tới, đặt lá thư trước mặt Tư Cận Ngôn, không nhịn được nói: “Cậu chủ luyện đàn ít thôi, nên nghỉ một lát.”
“Tôi không sao.
Dì đi làm việc đi, dì Trần.”
“À vâng.”
Người hầu rời khỏi phòng đàn, đóng cửa lại.
Tư Cận Ngôn xem phong thư, là được gửi tới từ nước ngoài.
Anh nhíu mày lẩm bẩm: “Ai gửi vậy nhỉ?” Lá thư không viết tên.
Anh điều khiển xe lăn, dừng lại trước cửa sổ sát đất, sau đó mở lá thư.
Một tấm thẻ ngân hàng và một chuỗi chìa khóa rơi ra.
Tư Cận Ngôn càng khó hiểu.
Anh đặt thẻ ngân hàng và chìa khóa trên đầu gối, cầm lá thư lên đọc.
Chữ viết rất xinh xắn, nhưng có phần quen thuộc.
“Anh Cận Ngôn,
Anh Cận Ngôn, lúc anh đọc được lá thư này thì em đã không còn nữa.
Em muốn nói lời xin lỗi với anh, bởi vì em biết chắc giờ đây anh đang rất căm hận em.
Nhưng dù gì đi nữa, em đều muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ban cho em ánh sáng trong thế giới âm u, làm cuộc sống của em trở nên dồi dào.
Có chuyện phải kể từ mười năm trước, hồi đó em vẫn còn là một đứa trẻ nghèo nàn ở vùng núi cao nguyên, sống trong trại trẻ mồ côi.
Trong cuộc sống gian khổ đó, em là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, học giỏi nhất ở trại trẻ mồ côi.
Viện trưởng rất thích em, cũng rất thích những đứa trẻ trong trại.
Bọn em giống như người nhà của nhau.
Mãi đến một ngày nọ, vì nhiều lý do nên trại trẻ mồ côi không thể tiếp tục hoạt động, rất nhiều đứa trẻ không nhà để về.
Việc trưởng thấy bọn trẻ không nơi nương tựa nên đã tự bỏ tiền túi đưa bọn em về nhà, chăm lo cho bọn em.
Cuộc sống rất vất vả, cần nhờ thôn làng giúp đỡ để sống, nhưng viện trưởng chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt.
Song cuộc sống yên bình ấy chưa được bao lâu thì bỗng có một đứa trẻ mắc bệnh nặng, tuy có thể chữa trị, nhưng cần rất nhiều tiền.
Đứa trẻ ấy tên là Trác Mã Thanh Dương, chị gái của em.
Tên thật của em là Trác Mã Thanh Uyển.
Một mình viện trưởng nuôi nấng bọn em đã nghèo lắm rồi, huống chi là tiền chữa bệnh cho một đứa trẻ.
Cho dù dân làng đã góp tiền, nhưng chỉ là muối bỏ bể, không có tác dụng gì.
Lúc này một người xuất hiện trước mặt bọn em, đó chính là ông chủ giàu có vẫn luôn gửi tiền cho bọn em, Mặc Viên.
Tới tận bây giờ, em vẫn không biết nên đánh giá Mặc Viên như thế nào.
Anh ta rất tốt, nhưng cũng thật xấu xa.
Viện trưởng có thể nuôi nấng bọn em lâu như vậy cũng là nhờ Mặc Viên quyên tiền.
Mặc dù em không biết anh ta đã tài trợ bao nhiêu, nhưng chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Anh ta đột nhiên xuất hiện, đồng thời bày tỏ thân phận.
Viện trưởng mừng như điên, nhiệt tình chiêu đãi anh ta.
Tới tận bây giờ em vẫn còn nhớ bữa tiệc thịnh soạn mà bọn em chuẩn bị để chào đón anh ta, mang hoa tươi cho anh ta.
Anh ta ở nhà viện trưởng hai ngày, hôm đó bỗng tìm em, nói muốn dẫn em ra ngoài để ngắm nhìn thế giới.
Em chần chờ, anh ta bèn nói “Trác Mã Thanh Dương là chị gái cô đúng không? Nếu cô chịu đi theo tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ trả tiền khám bệnh cho Trác Mã Thanh Dương.”
Hồi đó, mặc dù em không biết Mặc Viên có mục đích gì, nhưng trong lòng em lại cảm thấy Mặc Viên là người tốt.
Để cứu Uyển Nhi, giảm bớt gánh nặng cho viện trưởng, em đã đồng ý anh ta.
Em đi theo anh ta đến Hải Thành rộng lớn, nhìn thấy thế giới lộng lẫy.
Anh ta thu xếp cha mẹ nuôi cho em, mỗi ngày làm việc theo yêu cầu của anh ta.
Tiếp cận Mộ Thiển, tiếp cận Mặc Cảnh Thâm, tiếp cận anh, đồng thời thuận lợi gia nhập showbiz.
Thế giới showbiz hào nhoáng choáng ngợp đã cám dỗ em, khiến em đắm chìm vào đó không thoát ra được.
Hồi đó em vẫn rất ngây thơ.
Mãi tới khi viện trưởng gọi điện thoại xin em giúp đỡ, nói Mặc Viên đã cắt đứt viện trợ cho bà ấy, hơn nữa sau này bà ấy nhận thêm mấy đứa trẻ mồ côi nên không thể gánh vác được nữa.
Em không dám hỏi Mặc Viên chuyện này, đành phải tự bỏ tiền nuôi mọi người, tìm trại trẻ mồ côi, tìm giáo viên, bác sĩ, đồng thời mua rất nhiều thiết bị y tế.
Quy mô của trại trẻ mồ côi càng ngày càng lớn, nhận càng nhiều trẻ con.
Viện trưởng đã đặt tên trại trẻ mồ bôi bằng tên em.
Trong mắt bọn trẻ, em rất cao thượng, nhưng chỉ mình em biết em thấp hèn cỡ nào.
Mặc dù em kiếm được không ít tiền nhờ công ty phát sóng trực tiếp YY, nhưng rất nhiều tiền đều bị Mặc Viên lấy mất, em chỉ để dành được chút đỉnh.
Sau này gia nhập showbiz, trong một lần say rượu, em đã bị người khác ngủ.
Em rất tủi thân, giận mà không dám nói gì.
Những người đó hào phóng cho em tỷ để bịt miệng.
Em đành phải bỏ qua.
Nhưng sau đó những người kia còn mời em ăn cơm, em từ chối, song người quản lý lại kêu em gặp mặt họ.
Em từ chối, người quản lý nổi giận nói em không hiểu đạo lý làm người, cho nên lần đó em đã đi.
Kết quả là em bị bỏ thuốc, hậu quả còn đáng sợ hơn em nghĩ, em bị rất nhiều người ức hiếp.
Sau lần đó, em bị suy sụp tinh thần.
Nhưng trại mồ côi còn cần tiền viện trợ, em không thể suy sụp, chỉ còn cách tiếp tục bước đi, đồng thời em còn muốn tố cáo những người đó, nhưng chúng lại cho em thêm tỷ bịt miệng.
Tiền là thứ tốt, nó đã khiến em sa đọa.
Để kiếm được càng nhiều tiền, vì sự khẳng định của viện trưởng, vì lòng kính ngưỡng của bọn trẻ, em không ngừng kiếm tiền, không ngừng chu cấp cho trại mồ côi.
Một bên trả giá, một bên áp bức, cuộc sống mỏi mệt khiến em thay đổi, em khao khát được quan tâm, được yêu thương.
Sự tồn tại của anh khiến em mất khống chế, em điên cuồng muốn có anh, cho nên em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh.
Em chân thành xin lỗi anh, em biết anh sẽ không tha thứ cho em, nhưng em vẫn muốn nói.
Anh Cận Ngôn, em yêu anh, bởi vì em biết em không xứng với anh, cho nên em yêu một cách hèn mọn, song tình cảm cố chấp ấy lại kích thích em nổi điên muốn chiếm đoạt anh.
Sau khi Mặc Viên dùng trại mồ côi đe dọa em, em đã làm rất nhiều chuyện sai trái.
Em muốn bỏ trốn, cho nên đã đề phòng từ trước.
Mặc dù bao nhiêu năm qua em chỉ để dành được chút tiền, nhưng cũng có một khoản, đều được gửi trong tấm thẻ ngân hàng này, mật mã là sinh nhật của anh.
Hơn nữa em còn mua một căn biệt thự ở nước ngoài, chiếc chìa khóa này chính là chìa khóa biệt thự.
Em vốn định dẫn anh đi cùng, nề hà trong mắt anh chỉ có Mộ Thiển.
Em không ghét Mộ Thiển, em chỉ ghen tỵ thôi.
Lòng ghen tỵ khiến em đánh mất bản ngã, trở nên đáng ghét xấu xa.
Em xin lỗi ah và Mộ Thiển, cái chết của em chính là lời xin lỗi chân thành nhất.
Anh Cận Ngôn, em biết em là kẻ đáng giận, nhưng bọn trẻ ở trại mồ côi rất đáng thương.
Em biết anh thích yên tĩnh, còn là người lương thiện, cho nên anh có thể quan tâm bọn trẻ đó nhiều hơn một chút không?
Cuối cùng, em thật lòng chúc cho anh được hạnh phúc.”
Cốc cốc cốc… Cửa phòng đàn bị gõ vang.
Người hầu vào phòng nói: “Cậu chủ, bên ngoài có người muốn gặp cậu.”
“Ai vậy?”
“Tôi không biết, là người nước ngoài.”
“Ừ, tôi ra ngay.”
Tư Cận Ngôn đặt bức thư lên đàn piano, điều khiển xe lăn ra ngoài, xuống lầu, gặp một người đàn ông nước ngoài trong phòng khách.
Ông có mái tóc màu bạc, mặc tây trang, cung kính đứng trong phòng.
“Chào ông, xin hỏi ông là ai?” Tư Cận Ngôn bị thương ở chân, hồi phục rất chậm, bây giờ chỉ có thể chống nạng đi đường.
Anh áy náy nói: “Xin lỗi ông, chân tôi bị thương nên không thể đứng dậy.”.