Mộ Thiển thật sự không muốn lại trải qua cảm giác đau xé tim gan, đau đến nghẹt thở như thế nữa.
“Đồ ngốc, em cứ suy nghĩ miên man gì vậy?” Mặc Cảnh Thâm bật cười, nhưng trong lòng hơi đau đớn: “Anh với em, cả Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, ai cũng không thể thiếu.” Họ là một gia đình, không thể vứt bỏ một ai.
“Ừ.” Mộ Thiển mỉm cười, nhào vào lòng anh: “Ngày mai em sẽ đi gặp nhà thiết kế an ninh cao cấp, lúc đó em sẽ nhờ ông ấy thiết kế cho hệ thống an ninh của biệt thự Ngự Cảnh, rồi đón hai đứa con về, được không?”
Hôm nay cô vốn định đi gặp nhà thiết kế, nhưng vì có nhiều chuyện xảy ra nên tạm hoãn lại.
“Ừ.” Mặc Cảnh Thâm khẽ gật đầu.
“Đã khuya rồi, chúng ta về thôi.” Anh nắm tay cô, hai người trở về biệt thự, rửa mặt xong, Mộ Thiển nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, em đi ngủ đây.”
Cô xoay người muốn đi, ai ngờ anh lại kéo tay cô ngã xuống giường, sau đó anh đè lên người cô: “Em muốn đi à?”
“Đương nhiên, em ngủ phòng bên cạnh mà.” Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ khiến Mộ Thiển không quen, thậm chí là kháng cự: “Anh tránh ra.” Cô biết ngay ở bên cạnh anh sẽ không kiềm chế được mà.
Một khi thực sự có gì đó, Mặc Cảnh Thâm sẽ bị tổn thương.
“Không.” Anh làm nũng.
Trước kia Mộ Thiển không tài nào tưởng tượng nổi người đàn ông cao quý ngạo mạn như Mặc Cảnh Thâm lại có một mặt “đáng yêu”.
Cô vốn tưởng rằng sẽ không phù hợp.
Nhưng ai biết khi một người đàn ông đẹp đến nao lòng làm mình làm mẩy trước mặt cô mà vẫn đẹp đến thế, chẳng hề gượng gạo chút nào.
Cô hơi đau đầu, bởi vì Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn thách thức giới hạn của cô.
“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng được nước lấn tới.
Coi chừng sau này em không ở đây nữa đâu!” Mộ Thiển đe dọa.
Dứt lời, nụ cười trên mặt anh biến mất, thay vào đó là sự cô đơn.
Anh buông cô ra: “Được rồi, em ngủ ngon.” Sau đó xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại, tiếng nước rào rào vang lên.
Hai người đã trải qua nhiều chuyện, cuối cùng cũng ở bên nhau.
So với hồi mới tân hôn, khoảng thời gian này càng đáng quý.
Cho nên gặp nhau mới không kìm nén được cảm xúc.
Cô biết Mặc Cảnh Thâm có nhu cầu, nhưng nhìn anh như vậy, cô vẫn đau lòng.
Cô đứng dậy gõ cửa phòng tắm: “Anh nghỉ sớm đi, em đi ngủ đây.”
“Ừ.” Anh đáp.
Mộ Thiển rời khỏi phòng, đóng cửa lại, về phòng mình ngủ sớm.
Đêm khuya, Mặc Cảnh Thâm chờ Mộ Thiển ngủ rồi mới đứng dậy, khoác áo gió vào thư phòng.
Hàn Triết đang ở nước C, anh phải biết tình hình bên kia như thế nào.
Anh mở máy tính, trò chuyện video với Hàn Triết.
“Bên kia sao rồi?”
Bên này là đêm khuya, bên kia là ban ngày.
Hàn Triết đang ăn cơm.
“Boss, tình huống của FE còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ.” Hàn Triết ở trong khách sạn ăn thức ăn nhanh, cầm khăn giấy lau miệng rồi nói: “William biết anh đang bị bệnh nên tranh thủ lúc anh vắng mặt, hắn ta đã cám dỗ không ít người.
Những người vốn trung thành với anh nay đều phản bội, bây giờ tỷ lệ ủng hộ của anh ở FE còn chưa đầy %.”
Tỷ lệ ủng hộ dưới % là hậu quả rất đáng nghiêm trọng.
Đến khi tuyển chọn thủ lĩnh kế tiếp của FE, tỷ lệ ủng hộ này sẽ không có bất cứ phần thắng.
“Tôi đã biết.” Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh đáp.
Hàn Triết ngóng trông anh nói tiếp, nhưng chờ mãi mà không thấy anh lên tiếng.
“Anh không nói gì nữa à?”
“Cậu còn muốn tôi nói gì nữa?”
“Tôi… Anh…” Hàn Triết cau mày: “Cục diện như thế này mà anh không lo lắng sao? Anh biết nếu bị knockout khỏi lựa chọn thủ lĩnh FE đời kế tiếp thì sẽ gặp hậu quả gì không?”
“Cậu đừng nhiều lời.” Mặc Cảnh Thâm không muốn nghe Hàn Triết nói: “Được rồi, cậu cũng biết nên làm gì rồi đấy.”
“Tôi sẽ cố gắng lôi kéo lại những người kia.
Boss yên tâm, tôi sẽ không khiến anh thất vọng.”
Anh ta nói xong, Mặc Cảnh Thâm nói “Chú ý an toàn” rồi tắt video.
Sau đó anh gõ một hàng code trên thanh tìm kiếm, ngón tay gõ bàn phím lạch cạch, thậm chí không cần nhìn bàn phím.
Màn hình máy tính tối sầm, sau đó biến thành màu xanh, từng dòng ký tự vô nghĩa hiển thị trên màn hình.
Một lát sau, Mặc Cảnh Thâm buông tay, tựa lưng vào ghế, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ mấy giây sau, bên kia bỗng có tiếng động vang lên.
Màn hình máy tính màu đen, chỉ có mấy đường thẳng màu trắng, hiển thị sóng âm hay đổi theo giọng điệu của đối phương, không thể thấy thân phận chân thật của đối phương.
“Shadow?”
“Đã lâu không gặp.”
Đối phương nói tiếng Trung, Mặc Cảnh Thâm lại trao đổi bằng tiếng Anh thành thạo.
“Anh mà không xuất hiện nữa thì tôi sẽ cho rằng anh đã quên mất bọn tôi.” Đối phương nói.
Mặc Cảnh Thâm khoanh tay trước ngực, cười khẽ: “Làm gì có chuyện đó.
Các cậu còn chưa phát huy giá trị đâu, làm sao tôi dám quên.”
“Ha ha ha ha…” Đối phương bật cười, chợt nói: “Bọn tôi đã nghe chuyện của anh rồi.
Mấy lần họ muốn tìm anh, nhưng đều bị tôi ngăn cản.”
“Đừng tới đây.
Tôi vẫn bình yên vô sự.
Đang là thời kỳ hỗn loạn, các cậu đừng bại lộ.” Mặc Cảnh Thâm căn dặn.
“Tôi nghe bảo bên FE anh sắp bị người khác thay thế rồi hả?”
“Ha ha ha.” Anh cười bí ẩn, tràn đầy tự tin.
Đối phương im lặng mấy giây, chợt ngộ ra: “À, tôi biết rồi, chẳng lẽ lại là kế hoạch của anh?”
“Cậu cũng không ngốc.”
“Trời đất, làm tôi sợ chết khiếp.
Anh biết hôm đó nhóm lão tam tức giận quá thể, chuẩn bị đi bắn phá FE kia kìa.”
Bầu không khí lạnh lẽo vừa rồi được đối phương biến thành hoạt bát hơn nhiều.
“Cậu nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, các cậu cũng đừng rời đi một bước.
Bằng không… Cứ xử lý như phản đồ!”
“Tại sao?” Đối phương thấp thoáng nhận thấy anh sắp có động tác lớn.
“Chiều hướng bên ngoài rất bất lợi với anh.
Bọn tôi lo…”
“Đừng lo.” Lúc trước Mặc Cảnh Thâm sợ mình sẽ chết, nhưng bây giờ anh không chết, vậy thì không có lý do gì có thể ngăn cản anh: “Nếu còn kẻ nào dám rục rịch thì cứ xử lý theo quy tắc, đừng nể tình.”
“Vâng.”
“Điều tra một chuyện giúp tôi, tôi muốn biết kết quả một cách nhanh nhất.”
“Không thành vấn đề!”
“Được rồi, tôi cúp đây.”
Mặc Cảnh Thâm cúp trò chuyện, sau đó gõ hai chữ “Hoằng Uyên”, gửi đi bằng phương pháp bí ẩn, kế tiếp lại gõ phím một hồi rồi tắt máy tính..