“Có, hôm qua cửa hàng chúng tôi mới nhập hàng mới, chính là mẫu vòng tay này, có hai màu là màu hồng và màu xanh lam, rất phù hợp với những cô gái trẻ.” Nhân viên bán hàng lấy vòng tay đưa cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển nhìn vòng tay, thiết kế giản dị, dây vàng được nạm kim cương xanh, dây bạch kim được nạm kim cương hồng.
Không hể không nói cả hai mẫu vòng tay đều rất độc đáo, giản dị xinh đẹp.
“Bao nhiêu tiền?” Mộ Thiển hỏi.
“Giá gốc triệu.
Hôm nay là ngày tháng , lễ tình nhân giảm giá chỉ còn triệu.” Nhân viên bán hàng am hiểu nhìn mặt đoán ý.
Thấy Mộ Thiển ăn mặc trang điểm đều không tầm thường, đều là nhãn hiệu cao cấp, đương nhiên cũng đề cử trang sức cao cấp.
“Được, lấy cái này.” Mộ Thiển cà thẻ, cầm quà trở về trên xe.
Thấy Mộ Thiển đã quay lại, Bạc Dạ hỏi: “Em làm gì mà đi lâu vậy?”
“Cho anh này.” Cô đưa một chiếc túi giấy cho Bạc Dạ: “Đây là quà tặng cho bạn gái anh, coi như tấm lòng của tôi.”
Bạc Dạ cúi đầu nhìn thứ cô vừa đưa, đôi mắt xanh lam không thấy vui sướng, ngược lại chỉ có nặng nề.
“Tôi có bạn gái mà em vui lắm sao?” Anh lại giọng hỏi.
Chỉ một ánh mắt, một câu nói, Mộ Thiển đã rõ ràng nhận thấy cảm xúc khó chịu của đối phương.
Cô liếm môi, chần chờ một lát rồi gật đầu: “Chúng ta là bạn.
Anh có bạn gái, tôi đương nhiên vui mừng.”
“Ha ha.” Bạc Dạ mỉm cười nhận hộp quà: “Cảm ơn em.” Anh tùy ý ném hộp quà ra ghế sau, khởi động xe chậm rãi tiến lên.
Đến tập đoàn Thịnh Trì, Mộ Thiển xuống xe, dặn dò: “Anh lái chậm một chút.”
“Ừ.” Anh đáp.
Mộ Thiển vừa đóng cửa xe, anh lập tức quay đầu xe rời đi, không nán lại thêm một khắc.
Không hiểu sao Mộ Thiển cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, bởi vì trước kia Bạc Dạ đều sẽ chờ cô rời đi rồi mới lái xe đi.
Không phải cô đang luyến tiếc cảm giác đó, mà cảm thấy Bạc Dạ hơi kỳ quặc, hành vi cử chỉ đều rất khác thường.
“Chắc là sốt ruột đi gặp bạn gái.” Mộ Thiển tự an ủi.
Cô lái xe về nhà đã là tám giờ tối.
Cô vào phòng khách, Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa, đặt laptop trên đùi, tay gõ bàn phím lạch cạch, tư thái nghiêm túc chuyên chú.
Người ta thường nói đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, Mộ Thiển ngồi bên cạnh nhìn Mặc Cảnh Thâm, cảm thấy anh đẹp trai đến quá đáng.
“A Thâm?” Mộ Thiển gọi một tiếng, đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, trực tiếp đóng màn hình máy tính của anh.
Cô tức giận khoanh tay, cúi đầu nhìn anh: “Em đã nói rồi, bây giờ anh còn đang bị bệnh, cần nghỉ ngơi thật tốt, tại sao anh còn làm việc?”
Có trời mới biết mỗi ngày cô lo cho Mặc Cảnh Thâm cỡ nào, nhưng anh lại không chịu nghe lời.
Mà thái độ bá đạo của cô lại khiến anh bật cười.
Anh đặt máy tính sang một bên, kéo tay cô ngã vào lòng mình.
Anh nâng cằm cô lên, đối diện với đôi mắt của cô: “Bà Mặc cua anh tức giận cũng thật xinh đẹp.”
“Anh đừng đánh trống lảng!” Mộ Thiển cau mày, không vui nói: “Mặc Cảnh Thâm, em nói chuyện anh đừng có khinh thường.
Anh không trân trọng thân thể như thế, đã nghĩ tới em chưa?” Rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao nói xong, Mộ Thiển lại cảm thấy là lạ.
Mặc Cảnh Thâm nghiêm trang gật đầu: “Có lý, phải quý trọng thân thể, lỡ không thỏa mãn được bà Mặc, để cô ấy ra ngoài tìm người khác thì sao?” Nói xong, anh cúi người cắn môi cô: “Em nói xem có đúng không? Bà Mặc?”
“Mặc Cảnh Thâm, anh thật vô liêm sỉ!” Cô tức giận đến bật cười.
“Giữa bà mặc và liêm sỉ, anh vẫn chọn bà Mặc.” Rõ ràng là không đứng đắn mà lại cứ giả vờ nghiêm túc, thật khiến cô dở khóc dở cười.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.
Nếu anh còn có thái độ như vậy thì đừng trách em giận anh!” Cô giận dữ quay đầu, không muốn quan tâm Mặc Cảnh Thâm.
Anh ôm cô như ôm trẻ con, không an phận vuốt ve mặt cô: “Anh nói chuyện đàng hoàng với em này.
Anh ở nhà quá nhàm chán, cho nên mới lên mạng giết thời gian.
Chứ để anh cô đơn mà chết thì em sẽ phải thủ tiết mất.”
“Mặc Cảnh Thâm!” Cô đấm lên ngực anh: “Anh đừng có nhắc tới chết mãi thế được không?”
Cô không kiêng kỵ chuyện này, nhưng đã trải qua sống chết, còn chưa rõ tình trạng của Mặc Cảnh Thâm thế nào, cho nên chỉ cần anh nhắc tới “Chết”, cô lại sợ hãi.
“Vâng vâng vâng, không nói.” Mặc Cảnh Thâm ôm đầu cô, bá đạo hôn lên môi cô, sau đó hôn lên trán cô, hỏi: “Em ăn no chưa? Anh hâm bát canh cho em.
Muốn uống chút không?”
Anh cũng phát hiện gần đây Mộ Thiển không khỏe, sắc mặt rất kém, cho nên buổi chiều hầm một bát canh cho cô.
Sau đó anh nói thêm: “Sau này việc xã giao cứ giao cho Cố Khinh Nhiễm làm đi, bình thường ăn cơm với bạn bè thì bớt uống rượu.
Nếu thật sự không được thì đến nhà mình, anh có thể kêu đầu bếp nấu cơm, sẽ có dinh dưỡng hơn.” Anh rất quan tâm cô, khiến trái tim cô ấm áp.
“Vâng, em đang muốn uống ít canh đây.” Mộ Thiển gật đầu.
Thực ra hồi chiều cô đã ăn no, nhưng Mặc Cảnh Thâm bị ốm mà còn hầm canh cho mình, cô mà không nể mặt anh thì rất quá đáng.
Mộ Thiển đứng dậy, Mặc Cảnh Thâm dắt tay cô vào nhà ăn.
“Em ngồi đi, anh đi băng cho em.” Anh lịch thiệp dời ghế dựa cho Mộ Thiển ngồi xuống, còn anh thì vào bếp bưng một bát canh đặt trước mặt Mộ Thiển: “Uống thử xem có hợp khẩu vị không.”
Nhìn bát canh gà thịt nhiều canh ít này, mùi rất thơm, Mộ Thiển không nhịn được hỏi: “Anh có chắc là kêu em uống canh chứ không phải ăn thịt không?” Nhiều thịt thế này, Mộ Thiển không biết mình cần bao nhiêu thời gian để tiêu hóa, bây giờ đã tối rồi.
“Ăn cả thịt lẫn canh, đừng bỏ thừa.” Anh ngồi xuống đối diện cô, chống khuỷu tay lên bàn im lặng nhìn cô.
“Anh làm gì vậy?” Mộ Thiển bị Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, không rõ anh muốn làm gì.
“Anh nhìn em ăn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bà Mặc xinh đẹp có thể thay cơm.”
Từ sau khi anh bệnh nặng tỉnh dậy, trạng thái tinh thần của anh vẫn không tồi, thậm chí thường xuyên nói đùa với Mộ Thiển.
Mộ Thiển chưa bao giờ gặp Mặc Cảnh Thâm như vậy, không thể không nói rất được yêu thích.
“Trước kia anh thường tán gái như thế hả?”
Mộ Thiển cảm thấy trước kia Mặc Cảnh Thâm chắc chắn là cao thủ tán gái, không thì bây giờ sẽ không am hiểu lấy lòng người khác như thế..