Lời nói của Diêu Nguyệt Như lọt vào tai cô, khiến Phương Nhu cảm thấy ấm áp hơn, môi cong lên, mỉm cười nhưng không nói.
“Chị, con chị là trai hay gái, chị đã khám chưa?” Diêu Nguyệt Như lại hỏi.
Dường như cô và Phương Nhu rất quen thuộc với nhau, cho dù Phương Nhu không nói, cô cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Phương Nhu dựa vào ghế phụ, đưa tay lên cái bụng bầu nhô cao và vuốt ve: “Tôi vẫn chưa khám qua.
Nhưng dù là con trai hay con gái đều thì giống nhau.
Là con của tôi, tôi đều yêu thương cả.”
Đối với cô, khi con đã đến với mình thì dù là con trai hay con gái, cô đều đối xử như nhau cả.
“Vậy thì tốt quá rồi,tôi thực sự ghen tị với chị đấy.”
Diêu Nguyệt Như nghiêng đầu cười: “Nếu như tôi có một đứa con với Anh Ngôn Thương, tôi chắc hẳn cũng sẽ rất vui.”
Cô ấy dường như đang nói chuyện với chính mình, nhưng may mắn thay cô ấy đang nói chuyện với Phương Nhu.
Nhưng cách nói chuyện của cả hai có phần mơ hồ.
Phương Nhu mang thai đứa con của Thích Ngôn Thương trước trong khi Thích Ngôn Thương lại đính hôn với Diêu Nguyệt Như, nhưng cuối cùng chính cô mới là người lấy có giấy kết hôn với Thích Ngôn Thương.
“Cô là một cô gái tốt.” Phương Nhu nhìn Diêu Nguyệt Như nói.
“Haha, vâng ạ, tôi cũng nghĩ mình cũng không tệ đấy ạ.
Chị ơi, để tôi kể cho chị nghe, trong lớp chúng tôi, tôi là cô gái nổi tiếng nhất được các bạn nam chào đón.
Hồi đó, để được ở cạnh anh Thương, tôi đã từ chối không biết bao nhiêu bạn nam.
Giờ nghĩ lại, đúng thật là đáng tiếc mà “.
“Cô bây giờ vẫn còn rất trẻ, con đường phía trước còn dài.”
“Hahaha, vâng, tôi vẫn còn trẻ, không vội, không vội.
Dù cho tôi không có lão lợn Thương đi nữa, tôi cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt, đương nhiên phải yêu tôi, cưng chiều tôi, và đối xử tốt với tôi.”
Nghe Nguyệt Như nói, cách trò chuyện của cô với Phương Nhu dường như không coi Phương Nhu là vợ của Thích Ngôn Thương mà giống như một người bạn hơn.
Hơn nữa, những lời đó cô ấy nói cũng như để tự an ủi mình, làm dịu cảm xúc của mình đi.
“Chị tin em.” Phương Nhu kết luận một câu.
“Chị à, chị đúng là một người tốt, anh Thương lần này đúng là có phúc rồi.
Anh ấy hời rồi.” Cô gái nhỏ liếc nhìn Phương Nhu, mỉm cười rạng rỡ và đầy hồn nhiên.
“Hời sao?”
“Em có lẽ là người duy nhất nói như vậy đấy.”
Phương Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí cô vang vọng những gì Diêu Nguyệt Như nói vừa rồi, cảm xúc thật sự hỗn độn.
“Chà, thật tuyệt.
Nếu người ta có thể là chính mình trong suốt quãng đời còn lại thì đấy ắt hẳn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.”
Không được giống như em ấy,cô rất nhiều lần đều phải bất đắc dĩ,Phương Nhu thầm nghĩ.
“Haha, chị nói quá đúng rồi.”
Đèn đỏ, Diêu Nguyệt Như dừng xe, cô nhìn Phương Nhu, ánh mắt rơi vào đôi bông tai đính kim cương nhỏ màu đỏ trên tai Phương Nhu,cô bất giác đưa tay chạm vào: “Oa, chiếc bông tai này thật đẹp.
Da của chị lại rất trắng,thật sự rất phù hợp.”
“Em thích không? Hay lát nữa về chị tặng em một đôi nhé?”
“Được ạ, đương nhiên là được rồi.
Em cũng rất thích những thứ nhỏ nhặt này nữa.”
Hai người trò chuyện rất lâu, cuối cùng Diêu Nguyệt Như đã đưa Phương Nhu đến bệnh viện.
Tới cửa bệnh viện, Phương Nhu xuống xe vẫy tay với Diêu Nguyệt Như: “Chị vào trước đây, em…”
“Chị, chị chờ em, để chị đi một mình em không yên tâm.
Cái lão lợn Thương ấy thật quá vô tâm rồi,lại để chị một mình ở đây không lo.”
“Không cần đâu, chị đi một mình là được rồi.”
“Được rồi, chị đừng nói nữa.
Dù gì em đây cũng không có việc gì làm, coi như là đi để mở mang kiến thức đi.”
Vừa nói, Diêu Nguyệt Như vừa đi đậu xe, cô vội xuống xe, chạy tới Phương Nhu.
“Đi thôi chị, chúng ta trước hết phải đi đăng ký đúng không, để em giúp chị.”
“Nhìn em kìa, chị thực sự có thể đi một mình được, lại phiền em đi cùng đi chị một chuyến.
Bệnh viện không phải là nơi tốt đẹp gì để đến đâu.”
“Trời ạ, chị tôi ơi, cách nghĩ này của chị cũng quá…cổ hũ rồi.”
Cả hai nói chuyện vui vẻ và cùng nhau bước vào bệnh viện.
Cùng lúc đó, Thích Ngôn Thương đang họp trong phòng họp thì nhận được cuộc gọi từ người hầu của biệt thự.Anh ta lập tức ngắt lời khi đang họp và bước ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”
Vì người hầu trong nhà rất ít khi gọi điện cho anh ấy, cho nên hôm nay đột nhiên gọi đến chắc chắn là có chuyện.
“Thưa anh, vừa rồi cô đã đến bệnh viện một mình ạ.”
“Cái gì, cô ấy đi một mình à.
Các người sao thế hả, sao lại không một ai đi cùng cô ấy thế?”
“Là vì cô không cho chúng tôi đi theo ạ.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Thích Ngôn Thương cúp máy, lập tức gọi cho Phương Nhu, nhưng không có ai trả lời.
Anh đã gọi ba cuộc liên tiếp, nhưng cô đều không trả lời khiến anh có chút lo lắng.
Anh cúp điện thoại, bước vào phòng họp, đứng ở cửa đối với cấp cao phòng họp nói: “Cuộc họp đã bị hủy,mọi người giải tán đi.”
Sau khi buông ra một câu nói vội vàng, anh liền bỏ đi.
Để tất cả các nhân viên cấp cao trong văn phòng người này nhìn người kia, không tin vào chuyện vừa xảy ra.Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với Thích Ngôn Thương mà anh lại bỏ đi để lại một cuộc họp quan trọng như vậy.
Sau khi rời khỏi công ty, Thích Ngôn Thương lái xe thẳng đến bệnh viện mà Phương Nhu thường đến.
Từ khi Phương Nhu mang thai đến giờ, anh hầu như không đi cùng cô đi khám thai, nhưng mỗi lần cô đến bệnh viện, người giúp việc đều đi cùng, sau đó sẽ cho anh biết Phương Nhu tình trạng sức khỏe của cô và địa chỉ bệnh viện nơi khám thai.
Chỉ là lần này Phương Nhu tự mình đến bệnh viện, Thích Ngôn Thương lo lắng đến không thể giải thích được.
Anh cũng không biết mình đang lo lắng vì điều gì, là lo sợ Phương Nhu sẽ bỏ đi mất? Lo cho an nguy của cô ấy? Hay là lo cho đứa trẻ trong bụng cô gặp nguy hiểm?
Không biết trong lòng đang lo lắng cái gì, nhưng anh lái xe rất nhanh, đạp ga tới cùng.
Rất may là xe được trang bị thiết bị chống trượt tuyết, nếu không chạy với tốc độ này thực sự không an toàn.
Hai mươi phút sau, anh đến Bệnh viện Sức khỏe Bà mẹ và Trẻ em Hải Phòng.
Thích Ngôn Thương xuống xe đi thẳng đến phòng siêu âm B ở lầu hai của bệnh viện, đồng thời liên tục gọi điện thoại cho Phương Nhu.
Lúc đầu, điện thoại của Phương Nhu còn phát ra tiếng bíp, nhưng lúc này thông báo cho biết rằng nó đã trực tiếp bị tắt.
“Chết tiệt!” Anh ta chửi rủa.
Anh đứng ở phòng siêu âm B ở tầng , nhìn thấy rất nhiều sản phụ ngồi trên băng ghế, hầu như thai phụ nào cũng đi cùng chồng hoặc bạn bè.
“Số , Lý Mẫn.”
“Vâng, tới ngay, tới ngay.”
Có người ở phòng siêu âm B gọi Lý Mẫn đến khám, thai phụ chậm rãi đi tới cửa phòng siêu âm B, bị bác sĩ chất vấn: “Từ từ thôi, cô sắp sinh rồi mà vẫn đi một mình sao?”
“Chồng tôi anh ấy rất bận…”
“Bận rộn như thế nào? Công việc quan trọng hay vợ con quan trọng? Một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có? Bây giờ đàn ông quá vô trách nhiệm rồi.
Cô nhanh vào kiểm tra đi, mọi người phía sau còn đang xếp hàng đợi đó.”
Các nhân viên y tế cũng xì xào, bởi vì họ đang đứng trước mặt Lý Mẫn đang bị la hét, cuộc nói chuyện giữa hai người họ có thể nghe thấy khắp hành lang.
Đúng lúc đó, câu chuyện nghe có vẻ không lên quan này lọt vào tai Thích Ngôn Thương, khiến hai má anh bất giác ửng hồng, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi khó tả.
Nghĩ lại bây giờ Phương Nhu cũng đã sắp sinh, anh còn chưa từng một lần cùng cô đến bệnh viện.
Anh cau mày đứng đó vài giây, nhìn chằm chằm vào phía trước, ánh mắt vô định, không biết đang suy nghĩ gì.
“Bác sĩ, vừa rồi anh có nhìn thấy người phụ nữ mang thai đi cùng tôi không?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, Thích Ngôn Thương cau mày, đột nhiên nhìn về phía khoa sản ở đằng kia.
Anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc với danh sách khám bệnh trên tay, lo lắng hỏi bác sĩ sản phụ khoa..