Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

chương 989: đứa bé ra rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Phương Nhu sao rồi?”

Thích Ngôn Thương lòng nóng như lửa đốt hỏi han.

Mà Mộ Thiển đứng trông trước cửa phòng sinh chính là người nhận thức được rõ ràng nhất tình hình của Phương Nhu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô đi thẳng đến trước mắt Thích Ngôn Thương, vung tay tát thẳng vào mặt anh một phát.

Tiếng vang của cái tát này cực kỳ chát chúa, thế nhưng lại không phải là đánh vào mặt Thích Ngôn Thương mà là bởi vì Diêu Nguyệt Như đương vội vàng chạy vào tới thì thấy cảnh này bèn co chân chạy vội tới ôm chặt lấy Thích Ngôn Thương, bởi thể cái tát kia của Mộ Thiển lại đập thẳng lên đầu Diêu Nguyệt Như.

“Thích Ngôn Thương, anh…”

Mộ Thiển còn chưa kịp nói xong thì đã bị ngạc nhiên đến sững cả người vì cảnh tượng trước mặt.

“Cô làm cái gì vậy?”

Thích Ngôn Thương túm lấy Diêu Nguyệt Như kéo cô ra, sự bao bọc của cô khiến anh cảm thấy rất khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy cái cô bé này ngốc nghếch chết được, ngốc đến độ khiến người ta thấy vừa tội vừa thương.

“Em không che cho anh thì anh không định tránh đi à, chuyện này thì liên quan gì đến anh đâu!”

Diêu Nguyệt Như cáu bẳn vặc lại.

Thế rồi cô quay sang trừng mắt với Mộ Thiện: “Chị là ai hả, ai cho chị đánh anh Ngôn Thương của tôi?”

“Cô là Diêu Nguyệt Như?”

Mộ Thiển nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô cũng có nghe về cô bé này, bấy giờ mới đanh mặt lại, chất vấn Ngôn Thương: “Phương Nhu thì đang nằm trong kia, còn anh thì đang làm cái gì?”

Chỉ cần nghĩ đến đám người nhà khốn nạn yêu cầu tiêm thuốc trợ sản cho Phương Nhu là cô đã muốn xông lên đánh cho Thích Ngôn Thương một trận dúi dụi rồi.

“Anh ấy đang làm gì thì chị không có mắt để nhìn à?”

Diêu Nguyệt Như chỉ thẳng vào chân THích Ngôn Thương: “Chị có biết anh Ngôn Thương đã hy sinh cỡ nào vì chị Phương Nhu không, chị không biết cái gì thì xin hãy ngậm miệng lại đi ạ!”

Người đàn ông mà cô thích thì chỉ có cô được quyền ghét bỏ, được quyền bắt nạt mà thôi, ngoại trừ cô ra thì không ai có quyền bắt nạt anh ấy được cả.

Tất nhiên, trừ cả chị Phương Nhu ra nữa.

Mộ Thiện nhìn theo ngón tay của Diêu Nguyệt Như, bấy giờ mới phát hiện ống quần màu xám của Thích Ngôn Thương đã thấm đẫm bao nhiêu là máu rồi.

Cô nhíu mặt mày lại, cứng miệng không nói gì được.

Mặc Cảnh Thâm đã bước tới gần, kéo Mộ Thiển ôm cô vào trong lòng, vỗ về bả vai cô, ý bảo cô không cần phải nói gì cả.

Thế rồi anh lại là người mở lời trước: “Sao lại thành ra thế này?”

“Không có gì.”.

Chương mới nhất tại ~ T R U M t r u y e n.

net ~

“Cái gì mà không có việc gì? Vì chị Phương Nhu mà anh còn…”

“Tôi bảo cô câm miệng lại, cô nghe không hiểu à?!”

Diêu Nguyệt Như lại định nói thêm gì đó thì bị Thích Ngôn Thương quát lớn chặn họng.

Cô tủi thân đầy bụng, tức giận bĩu môi, đứng mãi một hồi mà cũng chẳng thể nói ra nguyên cớ đầu đuôi, nhịn đến độ vành mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, bảo rằng: “Không nói thì không nói, thế thì anh có chết thì cũng đáng đời lắm, đúng là cái đồ ngu ngốc.

Hứ, tôi không thèm nhìn mặt anh lần nữa!”

Cô gái nhỏ hừ lạnh một tiếng rồi giậm chân dằn dỗi bỏ đi.

Trong lúc nhất thời, cả hành lang cũng chỉ còn lại ba người Thích Ngôn Thương, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.

Trực giác của Mặc Cảnh Thâm nhắc nhở anh rằng mọi chuyện không hề đơn giản, bấy giờ mới quay sang nói với Thích Ngôn Thương: “Tôi đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất rồi, cậu đừng lo lắng, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Cảm ơn anh.”

Thích Ngôn Thương nhíu chặt mày đáp lời.

“Cậu phải cảm ơn Mộ Thiển mới phải.

Cô ấy biết sức khỏe của Phương Nhu không tốt lại cũng sắp đến ngày sinh, bởi vậy đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất trong nước, mời cô ấy đến Hải Thành trông nom, chẳng ngờ rằng thật đúng là đúng người đúng việc.”

Mặc Cảnh Thâm giải thích.

Thích Ngôn Thương vẫn nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn sang Mộ Thiển càng thêm sâu nặng, cuối cùng cũng nói một lời: “Cảm ơn.”

“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi làm vậy là vì cô ấy là chị em với tôi.”

Mộ Thiển chuyển tầm nhìn, quay người sang ngồi lên hàng ghế dài ở một bên.

Mặc Cảnh Thâm lại nhìn về phía miệng vết thương của Thích Ngôn Thương lần nữa, bảo: “Tôi với Thiển ở đây trông, cậu đừng lo lắng, mau chóng đi xử lý miệng vết thương của cậu đi.”

Hai người là anh em, Mặc Cảnh Thâm đương nhiên là sẽ quan tâm đến Thích Ngôn THương, cho dù không rõ vì sao anh ta bị thương thế nhưng Mặc Cảnh Thâm hiểu rõ rằng, trong cái thành phố to như Hải Thành này, gần như là chẳng có kẻ nào dám ra tay hại đến Thích Ngôn Thương cả.

Đương nhiên, ngoại trừ người nhà và chính cậu ta ra.

Dĩ nhiên anh chẳng cần phải hỏi gì nhiều.

“Tôi không sao hết.”

Thích Ngôn Thương giờ chỉ một lòng quan tâm đến Phương Nhu, nào còn tâm trí đâu để mà chú ý đến vết thương vặt vãnh này của mình chứ.

Ba người đứng trông bên ngoài tầm hai đến ba tiếng, chợt có tiếng trẻ con nức nở khóc oa oa vang lên từ trong phòng sinh.

Giây phút đó, tâm tình căng như dây đàn của ba người mới bắt đầu chùng dần xuống.

Bàn tay vẫn nắm chặt từ đầu tới giờ của Thích Ngôn Thương bấy giờ mới được thả lỏng phần nào, khuôn mặt kiên nghị lạnh bằng thoáng hiện vẻ tươi cười và xen lẫn với mừng vui.

Kẹt một tiếng, cửa phòng sinh được mở ra, bác sĩ ôm đứa bé ra ngoài: “Ai là người nhà của Phương Nhu?”

“Tôi!”

“Tôi!”

Mộ Thiển và Thích Ngôn Thương đồng loạt lên tiếng đáp lại, cả hai người cùng bước vội lên trước đón mừng.

Thế nhưng dù rằng Thích Ngôn Thương đang bị thương song tốc độ lại còn nhanh hơn hẳn Mộ Thiển, anh chạy vọt qua, quàng tay đỡ lấy đứa bé: “Tôi là ba của đứa trẻ, Phương Nhu thế nào rồi ạ?”

Anh ôm lấy đứa bé, vừa cúi đầu nhìn bé con nhăn nheo cuộn mình trong chiếc tã lót cỡ lớn, vừa hỏi han tình trạng của Phương Nhu.

“Sản phụ bị khó sinh, bị rong huyết nghiêm trọng, hiện đang được truyền máu, hiện tại đã qua được giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng.

Chúc mừng anh nhé, mẹ tròn con vuông rồi.”

Bác sĩ nói xong thì quay người vào lại phòng sinh.

“Mẹ tròn con vuông?”

Thích Ngôn Thương đứng đờ ra tại chỗ, sửng sốt vài giây thì trên mặt cũng rạng rỡ tươi cười hẳn lên, thậm chí đôi mắt anh cũng trở nên ngời sáng hơn hẳn.

Một tay anh bế đứa nhỏ, tay kia thì dùng ngón trỏ để vuốt ve bên má của bé con: “Bé cưng à, con nghe thấy chưa, mẹ tròn con vuông đấy, mẹ con đã an ổn cả rồi.”

Có trời mới biết là khi đã nhìn quen cái vẻ lạnh lùng hờ hững kia của Thích Ngôn Thương rồi mà giờ lại thấy cái vẻ dịu dàng như nước này của anh khiến Mộ Thiển cảm thấy khó quen cỡ nào, cô thậm chí còn thấy có phần gượng gạo sao đó.

Cứ nhìn thế một hồi thì Mộ Thiển lại không nhịn được cười.

xem ra, mới rồi cô lo lắng đúng là thừa rồi, ít nhất từ những lời mà DIêu Nguyệt Thiển muốn nói lại thôi ban nãy có thể nghe ra được sự quan tâm của Thích Ngôn Thương với Phương Nhu.

Mà giờ phút này, khi được tận mắt nhìn sự thể thì cô mới thả lỏng tâm tình đi được.

Có lẽ, Thích Ngôn Thương và Phương Nhu thực sự có thể trọn vẹn đủ đầy.

Làm sao mà Mộ Thiển lại không hiểu được tình cảm của Phương Nhu với Thích Ngôn Thương kia chứ, nếu không thì sau chuyện xảy ra ở biệt thự Thanh Nhã làm sao Phương Nhu lại an tâm ở lại đó cho được? Chẳng qua bao lâu, Phương Nhu được chuyển vào phòng bệnh VIP.

Bởi vì khi Mộ Thiển tới thì đã cho người chuẩn bị sữa bột và đồ dùng hằng ngày cho trẻ sơ sinh cả rồi, cũng không đến nỗi cần dùng thì không có.

Thích Ngôn Thương nhìn thấy đứa bé đang khóc oa oa trong lòng mình, mặt mày ngơ ngác, quay sang nhìn Mộ Thiển hỏi: “Sao nó cứ khóc mãi vậy? Có phải nó đói bụng hay không?”

Anh chưa từng dỗ dành trẻ nhỏ, anh chẳng biết phải làm gì hết cả.

Mộ Thiển bị anh hỏi mà mà bật cười, bèn đánh mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái.

Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt Thích Ngôn Thương: “Để tôi.”

Anh đỡ lấy đứa nhỏ, đặt bé con lên giường, tháo tã lót ra, bấy giờ mới phát hiện bé con đã ị đầy ra rồi.”

“Ôi trời, hôi quá.”

Thích Ngôn Thương nhíu chặt mày lại, tỏ vẻ ghét bỏ mà bĩu môi.

Ngoài miệng thì ghét bỏ không ưa mà vẫn lò dò đi qua, cẩm một cuộn giấy để chùi mông cho bé con.

Bấy giờ Mộ Thiển mới bảo: “Tôi có mua cả khăn ướt nữa, bé con ị xong thì phải dùng khăn ướt lau cho thật sạch mới được.”

“Ồ.”

Thích Ngôn Thương rất nghe lời, anh rút khăn ướt, lau mông cho bé con.

Mặc Cảnh Thâm mở gói tã lót ra, đưa cho anh ta.

Thích Ngôn Thương lại lần nữa nghệt mặt ra nhìn anh: “Cái thứ này dùng kiểu gì?”

Mặc Cảnh Thâm đanh mặt lại, giật cái tã lót trên tay anh ta rồi mở ra, cẩn thận lại nhẹ nhàng lót mông cho bé con..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio