“Nói! Anh nói thật cho em biết đi! Anh từng nói người áo đen kia không phải do anh phái đi, là thật ư? “ Về đến nhà, vừa đóng chặt cửa lại, ta liền túm lấy áo Lợi Dịch dồn ép hỏi. Tuy rằng nhìn vẻ mặt hắn trông vô cùng mệt mỏi và tội nghiệp. Haizz, ta cũng đau lòng lắm chứ, nhưng vẫn muốn làm cho ra nhẽ, không làm rõ, ta thề, ta quyết không bỏ qua!
“Tích, anh mệt chết đi được, trước tiên em để cho anh nằm nghỉ một lát đã được không?”
Nhìn thấy mặt hắn tái nhợt, mặc dù trên đường đã giúp hắn băng bó vết thương ổn thỏa rồi nhưng ta vẫn lo lắng lắm, nên đành cẩn thận dìu hắn lên giường nghỉ ngơi. Ai, chẳng lẽ yêu một người là phải mặc cho người ta nắm thóp ư? Thực sự có chút tưởng niệm thời gian tiêu sái trước kia ~
Giúp hắn đắp kín chăn, vừa định rút tay đã bị hắn giữ chặt: “Nằm xuống với anh. “
Ta lại thở dài trong lòng, cam chịu cởi quần áo bò lên giường, vừa chui vào chăn đã bị hắn gắt gao ôm lấy. “Này, đồ điên, động vào vết thương của anh bây giờ!” Ta khẩn trương nhắc nhở hắn, động cũng không dám động, chỉ sợ làm rách miệng vết thương thêm.
“Không sao, để cho anh ôm em một chút nào.” Người này đúng là đồ có lòng tham không đáy! Mà thôi, quên đi, ta cũng mệt lắm rồi, đã một đêm không chợp mắt được. Nằm an tâm yên tĩnh trong lồng ngực quen thuộc nên cơn buồn ngủ rất nhanh đã tới.
Ngay tại khi ta mông lung buồn ngủ, bên tai truyền đến giọng nói nỉ non của hắn: “Tích, anh vừa rồi thực sự rất sợ, sợ trong lòng em không có anh, sợ em cứ như vậy đi cùng người khác. Anh cả đời này còn chưa từng có lúc khẩn trương như thế. Ai, cho tới bây giờ chân chính đem em ôm vào trong ngực, anh vẫn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ…”
Trong lòng dâng lên cảm giác đau xót cùng cảm động, ta không tự giác toét miệng nói nhỏ: “Đồ ngốc, em yêu anh, nên sẽ không rời khỏi anh.” Vừa nói xong, ngước lên nhìn hắn đã thấy vẻ mặt mừng như điên của hắn.Tuy nhiên, không thể chống cự được cơn buồn ngủ mãnh liệt, ta vòng tay qua miệng vết thương của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hông hắn, thả lỏng người, chìm vào giấc mộng, ngủ thật say.
—-
Tiếng động gì thế này? Ta đang yên giấc nằm trong lòng Lợi Dịch chợt nghe thấy có tiếng ai đó nói chuyện, nhíu nhíu mi, nhưng vẫn không muốn mở to mắt.
-“Mong cháu hãy chăm sóc tốt cho Tích Thì nhé, đứa nhỏ này đã chịu khổ nhiều rồi, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng bác vẫn nhận ra được. Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần có người đối xử thật lòng với Tích Thì thì bác đã cảm thấy được an ủi rồi.”
Giọng nói già nua quen thuộc khiến lòng ta đột nhiên nhảy dựng lên, tỉnh táo lại không ít—— không ngờ lại chính là người cha đã lâu chưa xuất hiện của ta! Nhưng …có điều gì đó lạ lắm …Ta chưa từng nghe ông ấy dùng khẩu khí hiền lành thâm trầm như thế này để nói chuyện bao giờ, thật muốn nhìn biểu tình trên mặt ông ấy một chút, cơ mà ta biết cứ bất động thì có thể sẽ nghe thấy rất nhiều điều hay ho, thế nên ta vẫn tỉnh bơ lẳng lặng chôn đầu ở trong lòng Lợi Dịch.
“Cháu yêu cậu ấy, nhất định cháu sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, xin bác hãy yên tâm.” Lời nói mềm nhẹ nhưng chấn động đến tận cùng trái tim ta. Thật ấm áp ~~~
“Bác biết cháu và Hãn Thụy đều thật lòng yêu Tích Thì, thế nhưng Hãn Thụy sai ở chỗ đã quá tự tin, nó nghĩ có thể vãn hồi lại mọi thứ mà không biết rằng có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không bao giờ có thể quay đầu lại được. Còn cháu, ngay từ đầu bác cũng rất lo lắng, nhưng tình cảm của cháu đã làm cho Tích Thì cảm động, từ giờ bác có thể yên tâm được rồi … ”
Giọng nói trầm trầm xen lẫn tiếng thở dài già nua đột nhiên làm cho ta có cảm giác muốn khóc. Thì ra, thì ra mọi chuyện cần thiết ông ấy đều biết…
Một lát sau, lại nghe thấy cha già ta nói: “Được rồi, vì ‘Jacques ‘ đã đến lúc bác phải đi thực hiện lời hứa rồi, bác đi đây. À, còn nữa, nói cho Tích Thì biết bác rất yêu nó.” Tiếp theo truyền đến tiếng bước chân.
-“Đợi một chút!” Ta vội vàng nhảy dựng lên, gào lên với theo bóng dáng đã già nua nhưng vẫn còn cao lớn “Tại sao cha lại không tự mình nói cho con biết?” Hại ta cho tới nay vẫn luôn hiểu lầm ông.
Bóng lưng giật mình, khưng lại, sau đó chậm rãi quay người, cười nhẹ: “Cha sợ nói ra con sẽ cho rằng cha lại muốn lừa gạt tiền của con “
Hóa ra là như thế! Nhưng ai bảo mỗi lần cha nói yêu ta, thương ta đều là vẻ mặt cười cười gian trá, rất khó để khiến cho người ta tin tưởng: “Đợi một chút, con mới vừa nghe thấy cha nói cái gì mà ‘Jacques ‘, có chuyện vậy?”
“Haizz, đã đến mức này, cha sẽ nói cho con biết vậy…” Ánh mắt cha già dần dần rơi vào hoài niệm, nhỏ nhẹ kể chuyện, “Ta thiếu nợ một người rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền, cả đời ta vẫn đang không ngừng trả nợ, dù thời gian gần đây ta sắp trả hết nợ nhưng lại thiếu hắn …một chuyện, lần này ta làm thế nào trả nợ đây, cho nên, “ Dừng một chút, đột nhiên sáng lạn cười, “Ta muốn đi trốn nợ.” Cha ta tuy rằng đã không còn trẻ, thế mà đột nhiên cười, vẫn làm cho người ta thấy có điểm ngây người, nhìn phong thái giơ tay nhấc chân có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ anh tuấn tiêu sái như thế nào. Dù sao, có đứa con như ta phụ thân sẽ kém được sao?!
“Con ngoan, sau này còn gặp lại!” Nói xong bóng người đã biến mất ngoài cửa. Ta thực sự rất muốn đuổi theo. Nói cũng không có nói rõ ràng cho ta biết là sao! Thật không minh bạch, nói thế quá vô ích, quá mập mờ! Nhưng ta lại bị Lợi Dịch lôi kéo, lại ngã vào trước ngực hắn.”Để cho em chạy theo hỏi rõ ràng ông ấy đi mà!” Ta hướng hắn kiên định nói.
“Đừng hỏi. Cha em muốn nói cho em biết thì đã nói rồi, dù em có hỏi thì cha em cũng không cho em biết đâu. Điểm ấy, em là con mà không rõ sao?”
“Nhưng em rất muốn biết, em rất hiếu kỳ.” Ta biết rất ít về cha mình, căn bản vốn không thèm để ý, nhưng bây giờ ta thật sự cảm thấy hiếu kì~
“Haizzz, thật không có biện pháp bắt em nghe lời. Anh sẽ nói cho em biết, được chưa? Dù chỉ là suy đoán của anh nhưng cũng chắc chín phần.”
“Ô?” Ta trừng lớn mắt nóng bỏng nhìn hắn.
“Em cứ nhìn anh như vậy thì anh nói như thế nào, anh hiện tại trong đầu chỉ có ý niệm đè em xuống thôi, biết làm thế nào bây giờ.” Hắn xấu xa cười cợt.
“Đi chết đi! Sắc lang!” Ta giơ cái gối lên đập hắn, “Anh có nói hay không! Nói hay không!” Đương nhiên đặc biệt có ý tứ tránh miệng vết thương của hắn.
“Được, được, anh nói, anh nói mà, “ Hắn cười cười, trốn cũng không thèm trốn, giống như liệu định ta sẽ không quá ác độc xuống tay tàn bạo.
“Nói mau!” Ta ôm gối khoanh chân ngồi ngoan chờ đợi.
Hắn nheo mắt lại nghĩ nghĩ nói: ‘’ Từ cái ngày đó, Hách Tây gọi điện cho anh, hắn cứ khăng khăng ‘Jacques ‘ nằm trong tay anh, hoặc là giao ra đây, hoặc là sẽ đối với anh gây bất lợi, đối với anh bất lợi còn chưa tính, còn nói cái gì sẽ dùng tất cả biện pháp tìm em. Anh đương nhiên không thể chịu đựng được, quyết định chính mình đi tìm hắn giải quyết, cũng may có Hãn Thụy ở bên cạnh em nên anh cũng có chút yên tâm.‘’
Ta mới vừa muốn mở miệng, hắn đã biết là ta định hỏi vấn đề gì nên bịt miệng ta luôn: ” ‘Jacques ‘ thật sự không nằm trong tay anh.” Dừng một chút nói tiếp, “Sau đó, anh đã đánh nhau với tên Hào, tên ấy rất mạnh, miễn cưỡng mới đối phó được, nhưng lại có Hách Tây tiến vào nên cuối cùng anh đã không chống đỡ được. Anh chính là bị thương ở lúc này “
Ta biết mà! Cái tên kia đê tiện không phải mới ngày một ngày hai!
“Nhưng vài ngày sau có một người gọi điện thoại nói là sẽ đem ‘Jacques ‘ giao cho anh, mà em biết Hách Tây đối với ‘Jacques ‘ điên cuồng như thế nào rồi đấy, vì thế anh đã tương kế tựu kế lợi dụng điểm ấy, làm cho em hiểu được trái tim mình.” Nói xong lời cuối cùng không khỏi có điểm dương dương tự đắc.
Vì quyết không để hắn tiếp tục đắc ý như vậy nữa, ta nhíu mày hỏi: “Anh đoán được chuyện gì?”
“Cha em không phải nói là ông ấy vì ‘Jacques ‘ mà đi thực hiện cái lời hứa gì đó sao? Nói vậy người trộm đi ‘Jacques ‘ chính là chủ nợ của cha em, nhất định là cha em đã đi cầu người ta cướp kim cương. Trong chuyện này vướng mắc thế cụ thể thế nào thì rất khó nói, nhưng nghe khẩu khí của cha em, thì người này chiếm vị trí khá quan trọng.”
Ta đột nhiên nổi lên cảm tình vô cùng sùng kính với cha ta, nhất cử nhất động của ta ông ấy giống như đều biết mà âm thầm trợ giúp ta, thế mà ta lại chẳng hay biết gì cả, một cỗ áy náy chua xót chợt dâng lên.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, “Mỗi người đều có chuyện mà mình nhất định phải đối mặt. Mà em, hiện tại nhất định phải đối mặt với người yêu em, đối mặt với dục vọng của anh.” Vừa dứt lời, môi của ta đã bị hắn hôn, cái lưỡi nóng cháy bóng láng vươn sâu vào cuốn lấy lưỡi ta.
“Vết thương… của anh.” Ta khó khăn phát ra âm thanh nhắc nhở hắn, nụ hôn triền miên đến mức tận cùng này khiến ta có chút hốt hoảng.
Môi hắn cách làn môi ta không xa, khàn khàn nói: “Nếu bây giờ em không đáp ứng anh, anh sẽ chết.” Nói xong lại càng thâm sâu hôn ta.
Là do đã lâu không làm làm rồi sao, ta thở dài một tiếng, lần đầu tiên khó có được hưng trí làm làm. Ta chủ động ôm lấy hắn, lần đầu tiên không có bất kỳ ích lợi, điều kiện tiên quyết hấp dẫn nào, tiến lên cuốn lấy hắn…
Nhưng có ai biết là cái cuộc làm tình điên cuồng này khiến ta ba ngày không xuống giường được, mà vết thương của Lợi Dịch lại bị nứt ra rồi, ta chỉ có thể gọi điện thoại mời y tá đến chăm sóc. Thật sự là quá mất mặt ý~~~~~~~! Cũng may y tá không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, rất có tinh thần chuyên nghiệp giúp chúng ta xử lý hết thảy.
—
Ngày thứ tư, ta đã có thể xuống giường hoạt động, vừa mở cửa ra ta liền kinh ngạc nhìn thấy Lăng Tước. Khi ta mời cậu ấy vào nhà ngồi thì cậu ấy chỉ cười cười cự tuyệt: “Tôi hôm nay tới là để chào từ biệt anh. “
“Cậu muốn đi đâu sao?” Ta thấy cậu ấy cũng không có bộ dáng muốn trở về nên không khỏi hỏi han thêm.
“Không biết, có lẽ đi Nhật Bản, Hà Lan, Đan Mạch, Bỉ hoặc là đi Trung Quốc. Còn chưa quyết định, xem tâm tình rồi tính sau vậy. Tôi hiện tại rất rảnh rỗi, rốt cục có thể tùy tâm muốn làm gì thì cứ làm cái đó rồi.” Cậu ấy nở nụ cười tiêu sái, rất trong sáng, cũng rất mê người. Nhưng ta chợt chú ý tới ở sâu trong đáy mắt cậu ấy vẫn có tia vướng bận.
“Đi ra ngoài để giải sầu cũng tốt.” Ta tiến lên phía trước ôm lấy cậu ấy, “Tặng cậu một câu, ‘Tình cảm không thể bởi vì bị thương một chút mà buông tha cho những điều tốt đẹp sau này, buông tha cho khát vọng trước đây, chỉ cần có dũng khí thì cho dù có đi qua sóng gió to lớn như thế nào, tình yêu vẫn luôn bên cạnh cậu ‘ ” Đây là điều duy nhất ta có thể làm được cho cậu ấy.
“Cám ơn.” Cậu ấy cũng ôm lấy ta, vỗ vỗ lưng ta, “Tôi sẽ nhớ kỹ. A, đúng rồi, tôi còn muốn nói cho anh biết, Hãn Thụy đi rồi. Là tôi khuyên anh ta đi giải sầu đó.”
“Cũng tốt.” Đối với hắn ta cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng vẫn bâng quơ hỏi một câu, “Đi đâu?”
“Anh.”
Hình ảnh Du nhi đột nhiên nhảy vào đầu. Chẳng lẽ… Ta giương mắt liền thấy Lăng Tước hướng ta nháy mắt mấy cái, vẻ mặt cười vô cùng sâu xa khó hiểu. Ta cũng mỉm cười đáp lại ngụ ý là đã hiểu.
“Tốt lắm, tôi đi rồi anh nhớ bảo trọng nhé!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Ta lưu luyến không rời nhìn bóng lưng vắng vẻ của cậu ấy, cậu ấy phảng phất có linh cảm biết ta vẫn nhìn, bèn vươn tay về phía ta quơ quơ, nhưng không có quay đầu lại.
“Tích! Nhanh lên!” Trong phòng vang lên tiếng Lợi Dịch gọi ta.
“Đây, đây!” Ta đóng cửa lại vào nhà tiếp tục cùng Lợi Dịch chơi nốt trò chơi mạnh khỏe mà ai cũng mong muốn trên giường—— chơi cờ vua ý!
Ước chừng nửa giờ sau đó, tiếng chuông cửa thần tài lại vang lên.
Sẽ là ai nhỉ?
Ta hồ nghi đi mở cửa, nhìn qua thì đúng là zai đẹp cùng Lăng Tước có quan hệ không minh bạch rồi. Một thân người tuấn mỹ cùng tà mị là thế mà giờ đây thần tình không hiểu tại sao lại vô cùng tiều tụy.
“Tước có ở đây không?” Ngữ điệu cường thế kiên định biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mà lúc này đây tất cả đều là lo lắng và lo lắng.
“À, cậu ấy vừa tới đây, nói phải rời khỏi nơi này.” Ta thản nhiên trả lời, ta vẫn nhớ việc hắn từng thương tổn Lăng Tước. Tuy rằng hắn rất có sức hấp dẫn, nhìn nhìn một chút cũng thấy hay ho, nhưng tác phong của hắn khiến ta không thể thông cảm được.
-“Cậu ấy muốn đi đâu?” Đột nhiên hắn dùng sức bắt lấy hai cánh tay của ta, vội vàng hỏi.
Ta lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn chăm chú vào tay hắn, hắn mới buông ta ra. Ta nhún nhún vai nói: “Cậu ấy chưa nói.”
Hắn mệt mỏi xoa mặt,đôi mắt xanh lạnh lộ ra tia cuồng bá, tinh nhuệ nhưng thanh âm tràn ngập tình cảm: “Xin cậu nói cho tôi biết. Việc này rất quan trọng với tôi, tôi rất yêu cậu ấy!
Ta nhìn hắn nở nụ cười: “Tôi thật sự không biết. Cậu ấy nói còn chưa quyết định, muốn đi giải sầu thôi.”
“Đi giải sầu?” Tuấn nam yên lặng nhìn ta.
“Đúng vậy. Yên tâm đi!” Ta vỗ vỗ vai hắn, tại vì bộ dạng của hắn hiện tại không đáng sợ ta mới dám liều mình như thế, chứ là lúc trước đừng có nói đến chạm vào vai, có khi liếc mắt một cái cũng không dám.
Thấy hắn vẫn có vẻ mê mang lắm, ta chợt cười nói: “Tặng anh một câu, If you love someone, let it be and set him free, if he comes back to you, it’s meant to be.” ( nếu anh yêu một người, thì hãy để người ấy có thể bay nhảy tùy thích, nếu người ấy quay lại bên anh, thì đó là điều tuyệt vời)[Dịch theo sự bá đạo và chém gió của kunbstoma: Nếu anh yêu một người, hãy để người ấy có cơ hội tung đôi cánh tự do bay nhảy, nếu người đó lại quay về bên cạnh anh, thì đừng chần chừ gì nữa, đây là lúc anh được quyền khóa người đó lại =))))))))))))]
Hai mắt màu lam chợt lóe, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười nhạt: “Cám ơn, tôi sẽ nhớ kỹ.”
A! Ta nhìn hắn cười mà ngây ngẩn cả người, thật là…. quá quá sức quyến rũ nha, sức quyến rũ của hắn bắn tung tóe bốn phía thế này thì ai mà kiềm chế được chứ! Ta, ta.. ngất đây ~ A, không được. Ô, Lợi Dịch, ta thực xin lỗi ngươi!
Lúc này hắn lại nói: “Cậu là Mạc Tích Thì phải không, tôi là A Địch Tư.” Nói xong gật gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi, đi thêm một khoảng cách, phảng phất có cảm giác, lại hướng ta quơ quơ tay, nhưng cũng không hề quay đầu lại.
Rất quen thuộc! Đúng rồi, giống y chang động tác của Lăng Tước nha~~~~ bóng lưng của hai người cũng rất giống…
“Tích! Sao chậm thế!” Trong phòng lại vang lên tiếng rú.
“Đây, đây!” Ta vội vàng chạy vào nhà.
“Ai đến đấy?” Lợi Dịch ngước lên, lơ đãng hỏi.
“Một cặp tình nhân có tình.” Ta ý vị sâu xa cười.
“Hả?” Hắn khó hiểu nhíu mày nhìn ta.
“Người trong thiên hạ có tình sẽ thành thân thuộc!” Ta lớn tiếng nói xong, đồng thời lấy con quốc vương của hắn.
“Tích.” Hắn mặt không chút thay đổi nhìn ta.
“Hử?”
“Em hiện tại càng ngày càng gian nha~! Anh muốn kiểm tra cẩn thận một chút xem là vì cái gì đem em biến thành hư như vậy.” Nói xong bèn lao tới.
“Ha ha…” Ta cười lớn cẩn thận né tránh, “Vết thương của anh!”
“Chả liên quan!”
Khi hắn thật sâu hôn ta, hình ảnh thoáng hiện trong đầu ta chính là số điện thọai của y tá, lại phải phiền bọn họ rồi!
[ Hoàn chính văn ]