Chỉ một lát sau Viêm Bân liền điều tra rõ chân tướng. Đương nhiên quản lý Hồ Ngâm cùng tên trọng tài kia bị sa thảy. Kế đó nhân viên canh giữ cũng nói cho Viêm Bân biết toàn bộ mấy con thú trên lầu đều biến mất không thấy.
Tuy rằng Viêm Bân cảm thấy mấy con sinh vật bị mất tích kia có chút lạ lưng mà hắn cũng không truy cứu. Dù sao mấy con sinh vật kia cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng mà Viêm Bân lại hứng thú với con sủng vật của Duy nhược Hề. Thật không ngờ một con chim bằng máy lại có thể mổ chết con quái vật Bá Vương màu đen.
Viêm Bân trở xuống lầu một, lúc này Duy Nhược Hề, Lam Á Nam, Mặc Diễm cùng ba mẹ của Mặc Diễm đang chuẩn bị rời đi. Duy Nhược Hề thật sự không muốn ở lại trong này một chút nào.
"Tiểu Hề, thực xin lỗi, đều là sai lầm của anh.” Viêm Bân đứng trước mặt Duy Nhược Hề thật lòng nói xin lỗi. Bạch Linh Nhi đứng cách đó không xa nhìn thấy Viêm Bân đang cố gắng giải thích với Duy Nhược Hề thì từng đợt hận ý nổi lên.
"Hiện tại tôi muốn đi về xin phiền anh nhường đường một chút!” Duy Nhược Hề chỉ biết cô không muốn lưu lại nơi này một chút nào.
Duy Nhược Hề định bước đi thì Viêm Bân lập tức bắt được bả vai của Duy Nhược Hề mở miệng nói: "Thực xin lỗi, anh thật không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này."
Duy Nhược Hề thấy Viêm Bân thế nhưng bắt được bả vai của cô thì trong lòng tức giận không thôi. Đang chuẩn bị mở miệng thì bên cạnh lại truyền đến một thanh âm lạnh như băng, "Buông tay!"
Duy Nhược Hề cảm thấy cái thanh âm này so với bình thường lạnh hơn đến vài phần.
Viêm Bân nghe được thanh âm nhưng cũng không có quay đầu, chính là tiếp tục nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề, "Tiểu Hề, kỳ thật anh một chút cũng không muốn cùng Bạch..." Viêm Bân còn nói chưa xong thì cảm giác bả vai bị ai giữ lại sau đó liền ‘răng rắc’ một tiếng. Bả vai của Viêm Bân đã bị nắn cho trật khớp.
Viêm Bân bắn một đạo ánh mắt tàn khốc nhìn về phía Mặc Diễm sau đó nặn lại bả vai bị Mặc Diễm nắn cho trật khớp rồi lạnh lùng nói:” Mặc Diễm, đây chính là chuyện của tôi với Tiểu Hề, phiền anh đừng có xen vào. Cửa ở phía sau, muốn đi cũng không ai ngăn đón anh.”
"Duy Nhược Hề, chúng ta đi!" Mặc Diễm cũng không để ý đến Viêm Bân nói cái gì, trực tiếp kéo Duy Nhược Hề chuẩn bị chạy lấy người.
Lam Á Nam, Mặc ba cùng Mặc mẹ ở bên cạnh cũng không nói gì nhìn tình trạng trước mắt. Mặc mẹ cảm thấy hết chỗ nói với con của bà rồi, thời điểm trước kia thì không biết quý trọng. Hiện tại biết Duy Nhược Hề quý giá rồi chứ gì.
Mặc Diễm cùng Viêm Bân mỗi người nắm lấy một cánh tay của Duy Nhược Hề. Còn Duy Nhược Hề thì rối rắm hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải. Hai người kia không hợp nhãn nhau làm gì lại liên lụy đến cô rồi.
"Buông tay!"
"Buông tay!"
Cả hai người đồng thời mở miệng.
Bạch Linh Nhi đứng cách đó không xa vẫn ác độc nhìn về Duy Nhược Hề đang bị giằng co giữa Viêm Bân và Mặc Diễm. Sau đó ả xoay người đi tìm Viêm Kình Thương.
Duy Nhược Hề nhíu mày nhìn nhìn hai người, mở miệng nói: "Buông tay!"
Mặc Diễm do dự một hồi, buông ra tay Duy Nhược Hề ra, Viêm Bân lại cố chấp tiếp tục lôi kéo tay Duy Nhược Hề.
"Bân Nhi, con làm gì?" Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm túc. Mọi người quay đầu thấy nơi xuất ra giọng nói dĩ nhiên là Viêm Kình Thương, bên người ông còn đi theo Trầm Uyển Tâm cùng Bạch Linh Nhi.
"Bân Nhi, buông tay, con quên hôm nay là ngày gì sao?" Viêm Kình Thương đi đến trước mặt Viêm Bân rồi quát lớn.
Viêm Bân lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi đang ở bên cạnh, mở miệng nói: "Con không có quên hôm nay là ngàygì nhưng bởi vì con không cần, ba, là người đem tin tức đính hôn của con cùng Bạch Linh Nhi tuyên bố ra ngoài.Hiện tại con đã làm giống như ý nguyện của ba. Người còn có cái gì không hài lòng. Còn có…"
Viêm Bân nói xong dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Linh Nhi, âm thanh lạnh lùng nói: "Bạch Linh Nhi, cho dù tôi đính hôn với cô, thì sau này tôi cũng không có cưới cô! Còn việc cô đã làm ra chuyện tốt gì, tốt nhất đừng để tôi lấy được chứng cớ. Bằng không, tôi không ngại nháo với Bạch gia các người đâu.”
Bạch Linh Nhi nghe Viêm Bân nói xong thì ủy khuất cúi đầu bắt đầu khóc thút thít.
"Vô Liêm sỉ, " Viêm Kình Thương phẫn nộ quát, "Linh Nhi chính là vị hôn thê của con, làm sao con có thê nói như vậy?”
"Ba, từ trước giờ con đều thực nghe lời người nhưng chuyện này con tuyệt đối không đồng ý. Hôm nay con tham dự lễ đính hôn chính là cho để lại chút mặt mũi cho mọi người. Vài ngày nữa con sẽ đem hôn ước hủy.”
Nghe được Viêm Bân nói như vậy thì Bạch Linh Nhi khóc càng thương tâm, còn Viêm Bân nghe đến thanh âm của cô ta lại càng thêm chán ghét.
"Vô Liêm sỉ, con nghĩ cùng đừng có nghĩ. Qua năm mới tìm ngày tốt cưới Linh Nhi vào cửa đi!” Viêm Kình Thương nói xong thì quay sang nhìn Duy Nhược Hề mở miệng nói:” Cô chính là Duy Nhược Hề?”
“Đúng vậy, chào bác.” Duy Nhược Hề thản nhiên mở miệng đáp.
Viêm Kình Thương lại đánh giá Duy Nhược Hề, phát hiện cô thay đổi rất nhiều so với trong ảnh, khó trách Bân nhi càng ngày càng muốn bảo hộ cô ấy. Viêm Kình Thương thản nhiên thở dài một hơi, mở miệng nói: "Cám ơn cô lần trước đã cứu Ngô nhi của của nhà chúng tôi.”
“Không có gì.” Duy Nhược Hề không nghĩ tới Viêm Kình Thường hỏi đến cô chỉ là nói lời cảm tạ.
Viêm Kình Thương lại nhìn đến cả nhà Mặc gia ở bên cạnh, “ Mặc Tứ, đã lâu không gặp, thân thể có tốt lên chút nào không? Tuy rằng khỏi như vậy nhưng trong giọng nói của Viêm Kình Thương không có nửa phần quan tâm.
Mặc Tứ cũng bình tĩnh nhìn Viêm Kình Thương, sau đó mở miệng cười nói: " Phiền anh lo lắng rồi. Cơ thể của tôi đã hoàn toàn bình phục. Hiện tại tôi đã hoàn thành xong bộ thể thuật kia. Nếu không làm sao không biết xấu hổ mà đi tham dự tiệc tùng.” Mặc ba cũng không dễ chọc lập tức đánh trả lại.
Viêm Kình Thương nghe Mặc Tứ nói như vậy rõ ràng ngẩn người. Điều này sao có thể, hắn ta làm sao mà có nhiều lỏa thạch như vậy? Điều này tuyệt đối không có khả năng. Dường như Viêm Kình Thương không thể tin được lời nói củaMặc Tứ.
Mặc Tứ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Viêm Kình Thương, cười giải thích: "Lỏa thạch chính là bạn của Diễm Nhi tặng cho, không thừa không thiếu, vừa vặn đủ để tôi khôi phục thân thể sau đó hoàn thành được bộ thể thuật kia.
Mặc Tứ đương nhiên biết Viêm Kình Thương ngăn cản không cho Mặc gia mua được lỏa thạch. Nguyên bản Mặc Tứ cũng phi thường thống hận đại gia tộc, bởi vì nếu lúc trước không có bọn họ trợ giúp người nhà của ông sẽ không chết đi như thế.
Nhưng mà đêm hôm đó Mặc Tứ đã đem toàn bộ Lâm gia người giết hết. Cho nên ông không còn tính toán với bát đại gia tộc còn lại. Ngay cả khi bát đại gia tộc ngăn cản ông mua lỏa thạch, ông không thèm tính toán chuyện vụn vặt.
Dù sao kẻ giết hại người nhà ông cũng là Lâm gia, Mặc Tứ không tính toán kết oán với bát đại gia tộc còn lại. Chỉ cần bát đại gia tộc không đánh chủ ý lên bộ thể thuật và không thương tổn đến người Mặc ga thì ông cũng không cần động đến bát đại gia tộc.
"Chúng ta đi trước, không quấy rầy!" Mặc Tứ nói xong, sau đó dẫn đầu mang theo những người liên can đi ra ngoài.
Viêm Kình Thương đứng sững nơi đó nhìn bọn họ rời đi sau đó hỏi Viêm Bân:” Bân Nhi, con nói xem chuyện này là thế nào? Thị trường gần đây có lưu thông một lượng lớn lỏa thạch nào không?” Nếu không cái người gọi là bạn của Mặc Tứ từ đâu có nhiều lỏa thạch như vậy?
"Ba, thị trường gần đây không có lượng lỏa thạch lớn nào lưu thông. Chỉ có một lần Phàm Dật Trì nói cho con biết Phàm Nghĩa Đường của bọn họ thu mua được hơn viên lỏa thạch. Toàn bộ đều do Duy Nhược Hề nhận nhiệm vụ ủy thác!”
Hơn viên lỏa thạch? Viêm Kình Thương không rõ tại sao cô gái mà con ông thích kia lại thần bí như vậy. Có thể thản nhiên đưa ra hơn viên lỏa thạch, thậm chí Viêm gia cũng không tồn nhiều lỏa thạch như vậy.
“Bân Nhi, con cho rằng người bạn kia của Mặc Diễm có phải là Duy Nhược Hề không? “ Viêm Kình Thương suy đoán đồng thời cũng có chút lo lắng, không biết Mặc gia có thể tìm họ đối phó không.
“Con cũng không biết có phải là Duy Nhược Hề không.” Viêm Bân cúi đầu không ở nói chuyện, trong lòng phiền hắn phiền muộn không thôi. Nghĩ đến hôm nay chính là tiệc đính hôn của hắn cùng Bạch Linh Nhi thì càng thêm phiền muộn.
Duy Nhược Hề đi theo Mặc ba rời khỏi yến hội.
"Nhược Hề, mình đi về trước nhé!" Lam Á Nam hôm nay rất là vui vẻ, hôm nay đánh được một trận thật sự là đã ghiền.
“Được, tạm biệt.”
Nhìn Lam Á Nam đi xa, Duy Nhược Hề mới bước nhanh đuổi theo Mặc Diễm, Mặc mẹ cùng Mặc ba đã đi tuốt đàng trước.
Nhìn cái người bên cạnh không nói được một lời, mặt mày cũng không thể hiện tí cảm xúc gì làm Duy Nhược Hề cảm thấy không được an tâm. Không hiểu vì sao vừa rồi Mặc Diễm lại muốn dẫn cô đi.
Mặc Diễm ở bên cạnh lại làm ra vẻ lãnh khí không nói chuyện. Coi Duy Nhược Hề giống như không tồn tại.
Bởi vì Mặc mẹ nói muốn đưa Duy Nhược Hề trở về cho nên Duy Nhược Hề mới đi theo Mặc Diễm đến chỗ đỗ xe. Kết quả Mặc mẹ nói đột nhiên có hẹn với bạn rồi bảo Mặc Tứ cùng đi với bà để cho Mặc Diễm đưa Duy Nhược Hề trở về.
Duy Nhược Hề nhìn Mặc ba cùng Mặc mẹ đi xa biết Mặc mẹ là đang tạo cơ hội cho hai người bọn họ cùng một chỗ. Nhưng mà lúc chỉ còn lại cô cùng Mặc Diễm thì Duy Nhược Hề cảm thấy cô vô cùng khẩn trương.
Ai, bị Mặc Diễm làm cho sắp đông lạnh! Duy Nhược Hề thở dài ở trong lòng. Sau đó ngẩn đầu nhìn Mặc Diễm tươi cười mở miệng:”Nếu không anh tự về đi, không cần phải đưa tôi. Tôi gọi xe xong tự trở về là được rồi.” Ai, thật hoài niệm gương mặt tươi cười của anh ta nha.Duy Nhược Hề dưới đáy lòng thầm than.
Duy Bảo Bảo ở bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được lãnh khí mạnh mẽ, cho nên không có nơi nơi bay tới bay lui, chính là im lặng bay theo phía sau Duy Nhược Hề.
Mặc Diễm nghe được thanh âm của Duy Nhược Hề, nhưng không có mở miệng nói chuyện, chính là đem cửa xe mở ra, sau đó nhìn Duy Nhược Hề một cái.
Duy Nhược Hề ngẩn người, đây là cái ý tứ gì a? Bảo cô lên xe? Hay là...
"Lên xe." Hai chữ lạnh như băng. Duy Nhược Hề ngoan ngoãn leo lên xe. Duy Bảo Bảo cũng ngoan ngoãn đi theo cùng.
Duy Nhược Hề ngồi ở trong toa xe nhìn gương mặt không chút thay đổi Mặc Diễm, tâm tình càng thêm bất an.
"Cái kia, hôm nay lúc ở trên lầu cám ơn anh!" Duy Nhược Hề phát hiện khi cô nói chuyện cùng Mặc Diễm đều là lời cảm ơn. Nghĩ đến đây Duy Nhược Hề lại thêm phiền não.