Mặc Trạc

chương 140: viêm bân lãnh huyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Duy Nhược Hề mắt lạnh nhìn Bạch Linh Nhi cách đó không xa, cô đã sớm cảm giác được Bạch Linh Nhi không thích hợp. Cho nên khi Bạch Linh Nhi chỉ vào cô thì một khắc đó cô đã đem tinh thần lực bao lấy toàn thân. Qủa nhiên một lúc sau Bạch Linh Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, giữa các khe ngón tay của ả đột nhiên xuất hiện một con dao thật nhọn lóe lên hàn quang đâm về phía cô.

Chỉ là khi con dao cách cơ thể cô rất gần thì không cách nào đâm vào cơ thể được.

Viêm Bân vô cùng giận dữ tay nắm chặt lại thành quyền nhìn Bạch Linh Nhi đang quỳ rạp trên mặt đất, hận không thể đi lên lập tức giết chết ả. Nhưng mà hắn muốn cô ta phải cầu xin Duy Nhược Hề tha thứ cho nên không thể chết lúc này được.

Viêm Bân lạnh lẽo nghiêm mặt đi về phía trước vài bước nhìn Bạch Linh Nhi đang hộc máu nằm trên mặt đất nói:” Cô thật là đồ rắn rết.”

Bạch Linh Nhi ho khan vài tiếng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Viêm Bân, trong mắt ả toàn là tuyệt vọng cùng cừu hận.

"Viêm Bân,… khụ, khụ..., " Bạch Linh Nhi nhìn Viêm Bân rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, “A, Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày anh vì Duy Nhược Hề sẽ đối với tôi như thế. Viêm Bân, anh quên rồi sao? Trước đây anh từng nói sẽ chiếu cố tôi, trân trọng tôi cả đời. Còn hiện tại anh tự tay tra tấn tôi thế này.” Bạch Linh Nhi càng nói càng thương tâm, nghĩ đến hình ảnh đáng yêu trước đây. Khi đó Viêm Bân từng hứa sẽ bảo hộ cô cả đời.

Viêm Bân nghe xong lời nói của Bạch Linh Nhi thì giật mình giống như đang nghĩ đến cái gì. Qua nửa ngày hắn ta mới lạnh lùng nói:” Tất cả đều trách bản thân cô. Trước đây cô không phải cái dạng này!”

Trong trí nhớ của Viêm Bân, Bạch Linh Nhi trước kia rõ ràng là đáng yêu và rất đơn thuần. Hắn không hiểu tại sao hiện tại Bạch Linh Nhi lại biến thành một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích thế kia.

Dường như Bạch Linh Nhi cũng nghĩ đến hình ảnh ngày xưa của ả, ả mỉm cười, “Bân, nếu tôi còn là cái con nhóc đơn thuần khoái hoạt trước kia, anh có yêu tôi không?”

Ánh mắt của Viêm Bân tối sầm lại thì thào lẩm bẩm:” Đã không còn kịp nữa..” Hắn đã yêu thương một người khác mất rồi.

Bạch Linh Nhi nghe được lời thì thầm của Viêm Bân thì ánh mắt cũng ảm đạm đi. Cô ta chậm rãi ngồi dậy tựa vào sô pha, ánh mắt cũng trở lại sắc bén. “Viêm Bân, tôi với anh là cùng một loại người vì đạt được mục đích sẽ không từ một thủ đoạn nào cả. Chúng ta là trời sinh một đôi!”

Bạch Linh Nhi vừa nói thì ánh mắt đồng thời cũng di chuyển nhìn về chỗ Duy Nhược Hề đang đứng, cười lạnh, “Duy Nhược Hề, thật không nghĩ tới cô lại biến hóa lớn như thế. Nhưng mà thì thế nào, vài lần thiếu chút nữa thì tôi có thể hại chết cô rồi, sau đó thì tổn thương người nhà cô. Cô có thể làm gì? Nếu không phải dựa vào Viêm Bân, làm cho anh ta giúp cô xuất đầu thì cả đời của cô cũng không đấu lại tôi!”

Bạch Linh Nhi nói như vậy thế nhưng lại giống như cười tiếp tục nói với Duy Nhược Hề:” Cho dù Viêm Bân giúp cô xuất đầu thì sao, anh ta cũng không dám giết tôi, chỉ cần tôi còn sống thì người nhà của cô cùng bản thân cô cả đời chỉ biết lo lắng đề phòng!”

Duy Nhược Hề nghe được Bạch Linh Nhi nói như vậy, cũng không có lộ ra thần sắc phẫn nộ hoặc là sợ hãi, chính là cũng trả lại cho Bạch Linh Nhi một cái tươi cười, mở miệng nói: "Bạch Linh Nhi, cô cảm thấy tôi thỉnh cầu Viêm Bân đến giúp tôi sao? Đáng tiếc cô sai lầm rồi, tôi không có nhờ anh ta. Còn có ai nói cô có thể sống được lâu, nếu hiện tại tôi giết cô, cô nói xem cô còn có thể làm gì bây giờ?”

Duy Nhược Hề vừa nói xong liền dùng tinh thần lực khống chế phi đao mang theo bên người bay qua chỗ Bạch Linh Nhi.

Bạch Linh Nhi dường như không nghĩ đến Duy Nhược Hề dám động thủ. Ả cảm giác được con dao kia đã đâm một chút vào đầu ả. Đến lúc này Bạch Linh Nhi mới phát giác Duy Nhược Hề không có nói giỡn mà thật sự muốn một đao giết chết ả ta, sắc mặt của Bạch Linh Nhi bỗng nhiên tái nhợt.

"Duy Nhược Hề, mày dám động đến tao? Mày đừng quên tao chính là Bạch gia đại tiểu thư. Nếu mày dám giết tao thì Bạch gia sẽ cho cả nhà mày chôn cùng!” Bạch Linh Nhi giận dữ thét lên, ả cảm giác con dao nhỏ lại đâm vào một ít cho nên càng thêm đau đớn hét to lên vài tiếng.

"Bân, cứu em!" Bạch Linh Nhi lại quay sang cầu cứu Viêm Bân. Trong lòng ả còn tồn tại một tia ảo tưởng, ảo tưởng Viêm Bân chỉ là nhất thời mê tâm mới có thể đối xử với ả như thế nhưng mà Viêm Bân làm cho Bạch Linh Nhi thất vọng rồi.

Viêm Bân chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Linh đang tựa vào sô pha trên đầu thì có một cây đao đang từ từ cấm vào, không phát ra một tiếng nói nào.

Kỳ thật, Duy Nhược Hề thật không nghĩ sẽ giết Bạch Linh Nhi tại nơi này, chẳng qua là dọa cô ta một chút mà thôi. Điều cố kỵ của Duy Nhược Hề chính là người nhà. Cho dù cô có thể đem người nhà vào sống bên trong Mặc Trạc nhưng cũng không có khả năng suốt đời ở lại bên trong. Cho nên Duy Nhược Hề còn chưa dám công khai giết Bạch Linh Nhi như thế.

Viêm Bân lại nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi, mở miệng nói: "Bạch Linh Nhi, mau cầu xin Duy Nhược Hề đi!” Nói thật ra Viêm Bân cũng không có khả năng giết cô ta, dù sao Bạch Linh Nhi là từ nhỏ là lớn lên cùng hắn. Nhưng mà nếu Bạch Linh Nhi không cầu xin tha thứ không xin lỗi thì hắn không dám khẳng định có thể hay không một đao giết chết cô ta.

Bạch Linh Nhi quật cường nhìn Viêm Bân rồi cắn răng nói: "Không có khả năng, tôi không có làm sai!" Bạch Linh Nhi cho rằng bản thân cô ta không có làm gì sai. Theo đuổi người mình thích, dọn sạch hết những vật ngăn cản thì có gì sai?

Viêm Bân nghe Bạch Linh Nhi nói vậy thì đột nhiên ngồi xổm cuống cầm lấy cổ tay cô ta, tay còn lại thì bóp cổ ả.

Duy Nhược Hề nhíu mày , nhìn thoáng qua hai người kia. Cô yên lặng thu đao trở về đứng một bên xem diễn.

Bạch Linh Nhi thật không ngờ Viêm Bân lại làm như thế. Cổ bị Viêm Bân bóp khi nãy cũng bị thương cho nên ả nhịn không được ho khan vài tiếng.

"Bạch Linh Nhi, mau xin lỗi!” Viêm Bân lạnh giọng nói.

Bạch Linh Nhi đau khổ cười, "Xin lỗi cô ta? Không có khả năng!”

Viêm Bân nghe được Bạch Linh Nhi nói, sắc mặt lại biến đổi, trên tay cũng bỏ thêm vài phần lực đạo."Xin lỗi mau!"

"Khụ, không... Khả năng..., khụ khụ" Viêm Bân trên tay dùng thêm một chút lực, lại làm cho hô hấp của Bạch Linh Nhi càng khó khăn.

Viêm Bân nhíu mày, "Cho cô một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi!”

Bạch Linh Nhi cũng là tuyệt vọng nhìn thoáng qua Viêm Bân, nước mắt lã chã rơi xuống. "Không thể... Có thể, khụ khụ..."

Viêm Bân đem Bạch Linh Nhi quăng lên sô pha sau đó dùng dao gọt hoa quả đâm vào cổ tay cô ta. “A….” Bạch Linh Nhi thống khổ thét lên chói tai. Tiếng thét vang dội trong phòng khách rộng rãi kéo dài thật lâu không dứt.

Duy Nhược Hề trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cô quả thật không ngờ Viêm Bân có thể tàn nhẫn đến mức đem gân tay của Bạch Linh Nhi cắt đứt.

Cô nhìn về phía Viêm Bân không thấy sắc mặt hắn ta lộ ra một tia đáng thương hoặc là thương hại nào. Duy Nhược Hề không khỏi rùng mình cười lạnh kiên tục. Kẻ này đúng là lãnh khốc vô tình. Nói như thế thì trước kia khi Duy Nhược Hề bị bảo an đánh hẳn là gương mặt của Viêm Bân cũng là biểu tình như vậy đi!

Bạch Linh Nhi nắm cánh tay bị thương không thể tin nhìn Viêm Bân, trong mắt đều là tuyệt vọng và thống khổ.

“Xin lỗi đi!” giọng nói lạnh lùng vang lên giống như là thanh âm từ tu la địa ngục âm lãnh, lạnh lùng.

"Tuyệt đối không!" Bạch Linh Nhi đau đến mức cảm thấy răng nanh cũng run lên. Sắc mặt của cô ta ngày càng tái nhợt.

Viêm Bân lại tiếp tục giơ dao chém xuống, Bạch Linh Nhi vẫn cứ kêu lên những tiếng thảm thiết.

“Mau xin lỗi!”

Bây giờ ngay cả khí lực nói chuyện Bạch Linh Nhi cũng không có. Ả ta càng thêm thù hận nhìn Duy Nhược Hề. Từng tiếng đứt quãng từ trong miệng cô ta phun ra, “Ta…cầu mong….ngươi ….chết…khụ khụ…không …được..tử… tế….”

Viêm Bân thấy Bạch Linh Nhi vẫn cứ cứng đầu, hắn ta không thèm nói tiếng nào trực tiếp gián xuống hai đao.

Tiếng kêu của Bạch Linh Nhi càng thêm thê thảm.

Duy Nhược Hề lăng lăng nhìn Bạch Linh Nhi nằm trên sô pha gân tay gân chân gần như toàn bộ bị cắt đứt. Miệng vết thương thì không ngừng phun máu. Qua không bao lâu thì cái sô pha màu trắng gần như bị nhuộm thành màu đỏ. Đến bây giờ Bạch Linh Nhi ngay cả khí lực để hét lên cũng không còn, sắc mặt cô ta tái nhợt đến dọa người ánh mắt cũng tan rã theo.

Hắn ta thế nhưng cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân của Bạch Linh Nhi. Duy Nhược Hề nắm chặt hai đấm, cô không thể tin được. Hắn ta làm như vậy là vì cô sao? Hay là hắn ta không chịu được Bạch Linh Nhi cho nên mới cố ý thỉnh cô đến đây để xem một tuồng kịch?

Duy Nhược Hề cho tới bây giờ vẫn không dám nghĩ tới Viêm Bân lại có một mặt huyết tinh như thế. Bạch Linh Nhi ở trước mắt như thế mà hắn ta không nhíu mày lấy một cái chỉ là lạnh lùng nhìn xem. Nói thế nào đi nữa Bạch Linh Nhi cũng từ nhỏ cùng hắn lớn lên. Thế nào lại không có chút tình cảm nào như thế? Một chút thương tiếc cũng không có.

Không biết vì sao Duy Nhược Hề nhìn Viêm Bân thay cô xuất đầu lại không có một tia hảo cảm nào ngược lại càng thêm chán ghét hắn. Một kẻ lãnh huyết vô tình, cho sù cô có thật sự cùng một chỗ với hắn thì Duy Nhược Hề quả thật không dám cam đoan, ngày hôm nay Bạch Linh Nhi chính là tấm gương của cô.

Viêm Bân mắt lạnh nhìn Bạch Linh Nhi yếu ớt nằm trên sô pha không có chút biểu tình nào. Sau đó hắn nhìn lại Duy Nhược Hề thì trong nháy mắt biến trở thành ôn nhu.

“Nhược Hề, em có vừa lòng không?” Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề sau đó thong thả phun ra những lời như thế.

Hắn thế nhưng hỏi cô có vừa lòng không chứ? Duy Nhược Hề nhịn không được trong lòng cười lạnh liên tục, cô có cái gì mà vừa lòng? Vốn dĩ cô đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo giết chết Bạch Linh Nhi mà hắn ta lại làm cho Bạch Linh Nhi bị đứt hết gân tay cùng gân chân. Nếu sau này Bạch Linh Nhi tốt trở lại khẳng định càng thêm hận cô và sẽ trả thù người nhà của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio