Đầu hói có tên là Từ Trung Thiên, là chủ quản của phòng tuyển dụng này, nói chủ quản cho sang chứ thật ra là quản lý mấy cô nhân viên tiếp tân với bảo vệ mà thôi, căn bản không có chức vụ gì.
Chính phủ căn bản không trông cậy vào nơi này để tìm được nhân tài, chủ yếu là chọn một ít người có chút thể thuật hoặc tinh thần lực cho vào quân đội khi thiếu mà thôi.
Hơn nữa từ trước đến giờ nơi này chưa từng tuyển qua được một người có dị năng hoặc người có thể thuật, tinh thần lực cấp bậc cao bao giờ. Những người đó là khinh thường đến nơi như thế này. Những người có dị năng, tinh thần lực hoặc thể thuật cao thường rất cao ngạo làm sao có thể đến một nơi nhỏ bé thế này đăng ký tuyển dụng. Họ đa phần là chính phủ hoặc bát đại gia tộc đích thân đến cửa mời.
Từ Trung Thiên vừa đi ra ngoài liền trực tiếp liên hệ với thượng cấp tối cao là Thường Trác. Lẽ ra Từ Trung Thiên phải liên hệ với cấp trên của mình chứ không phải là vượt cấp gọi đến Thường Trác, nhưng mà Từ Trung Thiên sợ vòng qua vòng lại mấy cấp không chừng công lao này không đến được đầu hắn mà trực tiếp bị giành lấy từ cấp trên. Chính vì thế mà hắn trực tiếp xin liên hệ với Thường Trác.
Sau một hồi xin được liên hệ với Thường Trác đã được thông, Thường Trác này là một người trung niên khoản tuổi thoạt nhìn có diện mạo rất chính nghĩa, “Có chuyện gì?”
Từ Trung Thiên vẫn là lần đầu tiên được nói chuyện với Thường Trác nên rất kích động, “ Xin chào Thường bí thư, tôi là chủ quản ở cơ quan tuyển dụng, Từ Trung Thiên. Hôm nay chỗ chúng tôi nhận được một….”
Từ Trung Thiên nói một đống chuyện còn chưa vô vấn đề chính làm cho Thường Trác phải nhíu mày, “Nói ngắn gọn, trọng điểm!”
“Có một cô gái có Tinh thần lực trên cấp , vừa mới ban đầu chúng tôi còn không tin nhưng ai biết được cô ấy vậy mà có thể khống chế một cái bàn nặng đến mấy trăm cân. Sau đó tôi mang cô ấy đi kiểm tra thì phát hiện tinh thần lực nằm ở đỉnh cấp .”
Từ Trung Thiên còn đang dong dài thì bên kia Thường Trác đã ngây ngẩn cả người, Tinh thần lực đạt đỉnh cấp , trời ạ, đây là thật hay giả. Tông sư của bộ môn Tinh Thần Lực, Thượng Tử Lạc là cấp , từ đó đến nay đã mấy trăm năm mà trong số các nhân tài do chính phủ tuyển chọn chưa có một ai Tinh Thần lực vượt cấp . Hiện tại lòi ra một người nằm ở đỉnh cấp thì Thường Trác có chút không thể tin.
“Cô gái ấy còn ở đó hay không?” Chờ Thường Trác lấy lại Tinh thần mới cuống quít hỏi. Bình thường những người có khả năng là vô cùng cao ngạo, vạn nhất cô gái ấy không chịu đợi mà rời khỏi thì ông sẽ hối không kịp.
“Vẫn còn, vẫn đang ở nơi này.”
“Tốt, cậu nhất định phải giữ cô ấy lại biết không. Hiện tại tôi sẽ sang đó ngay.” Thường Trác nói xong liền ngắt liên lạc sau đó lấy áo khoác vội vàng chạy đi.
“Duy Nhược Hề tiểu thư, mong cô vui lòng đợi một chút được không ạ, Thường bí thư đang trên đường đến nơi đây.” Từ Trung Thiên ngắt liên lạc xong vội vàng chạy lại phòng Duy Nhược Hề đang chờ nói với cô.
Duy Nhược Hề ngẩn ngơ, Thường bí thư? Thường Trác? Người này không phải lãnh đạo tối cao khu Viêm Hoàng sao? Tại sao phải đích thân đến nơi này? “Thường bí thư? Thường Trác?”
“Vâng, chính là Thường bí thư.” Từ Trung Thiên cũng không dám kêu thẳng tên của Thường Bí Thư là Thường Trác.
Đại khái khoản gần nửa tiếng sau Duy Nhược Hề thấy một cô nhân viên dẫn vào một người đàn ông trung niên. Người này trán rộng, mày rậm, diện mạo chính chắn Duy Nhược Hề suy đoán người có ngũ quan như thế hẳn là người chánh trực đi.
Người này Duy Nhược Hề cũng không xa lạ, ông ấy thường xuyên xuất hiện trên TV, chính là lãnh đạo tối cao khu Viêm Hoàng, bí thư Thường Trác.
Thường Trác đến nơi liền ngây ngẩn cả người, bên trong phòng chỉ có người vừa nói chuyện với ông cùng một cô gái vô cùng trẻ tuổi chỉ khoản là cùng.
Từ Trung Thiên vừa thấy Thường Trác lại đây, liền lập tức mang vẻ mặt tươi cười nghênh đón, “Thường bí thư, ngài tới rồi, vị này chính là tiểu thư Duy Nhược Hề mà tôi vừa nhắc trong điện thoại.”
“Ừ.” Thường Trác quay đầu nhìn Từ Trung Thiên, “ Cậu ra ngoài chờ một lát đi.”
Ở trong phòng chỉ còn lại Duy Nhược Hề cùng Thường Trác, Thường Trác mang vẻ mặt kích động tiến lên từng bước, “ Cô tên là Duy Nhược Hề sao? Tinh thần lực của cô thật sự là cấp sao?
Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua Thường Trác đang kích động, kỳ thật chính Duy Nhược Hề cũng đang kích động. Trước đây cô từng thấy qua thị trưởng. nhưng hiện tại cô đang thấy được lãnh đạo tối cao của Viêm Hoàng, phải biết rằng hiện tại trái đất chỉ có bốn khu thôi đó, trên trái đất chỉ có người cao cấp như thế này thôi. Duy Nhược Hề không ngừng kích động, “ Vâng, tôi tên là Duy Nhược Hê…..” chỉ nói được nhiêu đó thôi, cô hoàn toàn không biết mình nên nói thêm cái gì.
Kỳ thật so với Duy Nhược Hề thì Trường Trác còn muốn kích động hơn, tinh thần lực ở đỉnh cấp đó nha, vài trăm năm nay còn chưa có gặp qua ai có tinh thần lực vượt cấp .
Duy Nhược Hề xuất hiện sao không làm cho Thường Trác kích động được, thời đại này cần nhất chính là những người có tinh thần lực, thể thuật, hoặc dị năng nha. Đáng tiếc những người có tinh thần lực cao vô cùng ít, trước mắt ông biết người có tinh thần lực vượt cấp chỉ có mỗi mình Duy Nhược Hề.
Thường Trác lại rất nhẹ nhàng lịch sự hỏi Duy Nhược Hề một số vấn đề, sau đó liền dẫn cô đi thí nghiệm lại tại vì nơi này máy móc chỉ đo được đến cấp .
Lúc Duy Nhược Hề cùng Thường Trác đi ra ngoài thì đám nhân viên lễ tân hoàn toàn thay đổi bộ dáng, một đám vô cùng chuyên nghiệp hướng Duy Nhược Hề cùng Thường Trác làm lễ. Duy Nhược Hề cũng lười để ý các cô dù sao con người mà đều có người này người kia.
Thường Trác trợn mắt nhìn số liệu trên màn hình, cái vạch đỏ vững vàng nằm ở vị trí số , điều này cho thấy tinh thần lực của Duy Nhược là cấp . “Này…thật sự là cấp….”
Duy Nhược Hề thì không kinh ngạc cái gì bởi theo cô phỏng đoán Tinh thần lực của mình thì cũng không có gì sai biệt lắm.
“Cái kia, tiểu thư Duy Nhược Hề cô có yêu cầu gì cần đề xuất không?”
Thường Trác đang rất kích động, chỉ thua Thượng Tử Lạc của mấy trăm năm trước có cấp thôi đó. Ông đúng là nhặt được bảo bối, Thường Trác muốn đem hết toàn lực lưu Duy Nhược Hề lại.
Yêu cầu? Duy Nhược Hề tự nhiên hy vọng có thể làm cho cha mẹ luôn được an toàn. “ Tôi hy vọng chính phủ có thể bảo vệ tốt cha mẹ của tôi, đây là yêu cầu duy nhất.”
Thường Trác ngây người, yêu cầu này cũng rất đơn giản.“Được, ta đáp ứng. Có thể mạo muội hỏi một chút, có phải hay không bởi vì có cừu nhân cho nên cô mới có thể đưa ra yêu cầu này?”
“Phải.” Duy Nhược Hề cũng không giấu diếm, dù sao chuyện cũng sẽ lộ ra như vậy nói cho Thường Trác nghe cũng không sao, lại càng làm cho ông ấy cử người bảo vệ cho ba mẹ cô tốt hơn.
Thường Trác cũng không hỏi cừu nhân này là ai, dù sao Tinh thần lực cấp cũng không đảm bảo đối phó được, phỏng chừng người kia hẳn là có thế lực rất lớn. Chính phủ cũng không thể xử lý được chỉ có thể bảo vệ an toàn thật tốt cho người nhà của Duy Nhược Hề thôi.
Giả sử nếu Duy Nhược Hề nói cho Thường trách kẻ thù của cô là Bạch gia thì Thường Trác cũng không giúp được gì, dù sao bát đại gia tộc cùng chính phủ vẫn có mối quan hệ ỷ lại với nhau. Chính phủ cũng không thể chỉ vì một mình Duy Nhược Hề mà đối kháng với Bạch gia
“Đúng rồi, vài ngày nữa tôi sẽ mở một cái khách sạn, tôi sợ có gì đó phiền toái cho nên không biết có thể nhờ Thường bí thư giúp xử lý một chút được không?” Duy Nhược Hề nghĩ nếu vấn đề an toàn của ba mẹ cô đã giải quyết thì cũng không còn sợ Bạch Linh Nhi biết cô còn sống. Đa Cư Quán cũng có thể khai trương trở lại. Nhưng mà để tránh một ít phiền toái cần nhờ Thường Trác hỗ trợ một chút.
“Tốt, không có vấn đề gì.” Thường Trác một ngụm đáp ứng.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút công việc của tôi sẽ như thế nào?” Duy Nhược Hề cũng muốn biết nhiệm vụ của cô là gì, chính phủ không có khả năng nuôi cô ngồi chơi.
Thường Trác cười cười nói:“Kỳ thật cũng không có sự tình gì làm, chúng ta thiết lập một cái ngành chuyên môn, kêu ‘Dị’. Cái ngành kia bên trong đều là những người có dị năng hoặc tinh thần lực bậc cao, thể thuật bậc cao khác hẳn người thường. Bất quá cô không cần thiết suốt ngày phải ở trong đó. Trừ khi tổ chức có chuyện gì cần yêu cầu sẽ liên lạc với cô.”
“Nhưng mà hiện tại thì tôi chưa thể dẫn cô đến Dị được, đợi tôi sắp xếp thời gian ổn thỏa sẽ dẫn cô ra mắt với mọi người sau.”
Duy Nhược Hề nghe xong, cảm thấy cũng không tệ lắm, hẳn là không có vấn đề gì. Về phần tổ chức Dị kia cô cũng không muốn đi đến đó.
Thường Trác không muốn để Duy Nhược Hề gặp các thành viên của Dị sớm bởi bây giờ còn chưa xác định được Duy Nhược Hề là ai, cần phải điều tra cho rõ ràng rồi mới tính. Sau đó Duy Nhược Hề còn phải hoàn thành nhiệm vụ mới có khả năng đi gặp các thành viên khác của Dị.
Dị là một tổ chức lấy thực lực làm trọng. Hiện tại thành viên tối cao của Dị mới chỉ có cấp tinh thần lực hoàn toàn kém xa Duy Nhược Hề. Một khi Duy Nhược Hề đến Dị khẳng định sẽ trở thành thành viên chủ chốt. Cho nên cần phải trải qua khảo sát.
Thường Trác lại cùng Duy Nhược Hề giảng giải một ít vấn đề mà Duy Nhược Hề không hiểu, sau đó nói cho Duy Nhược Hề biết ngày mai sẽ bố trí người bảo vệ an toàn cho cha mẹ cô một cách thỏa đáng bảo Duy Nhược Hề cứ yên tâm.
Sau đó những cái gì nên hỏi Duy Nhược Hề đều hỏi, hoàn thành xong cô mới trở về Mặc gia, chuẩn bị đợi đến bữa tối sẽ thông báo cho mọi người biết cô sẽ chuyển nhà.
Trở lại Mặc gia Duy Nhược Hề phát hiện Mặc Diễm đang ngồi ở ghế đá bên ngoài, Duy Nhược Hề định chào hỏi anh nhưng mà không dám nên định trở về phòng. Ai biết sắp rời đi thì Mặc Diễm gọi cô lại.
“Duy Nhược Hề!” giọng nói của Mặc Diễm vẫn cứ lạnh lùng làm Duy Nhược Hề phải rụt cổ lại.
“Có việc sao?” Duy Nhược Hề hỏi, thanh âm thật cẩn thận. Dù sao Mặc Diễm khi phát ra lãnh khí là rất mạnh mẽ. Duy Nhược Hề đến bây giờ còn không biết tại sao Mặc Diễm càng ngày càng lạnh.
“Lại đây!” thanh âm lạnh như băng,“ngồi!”
Duy Nhược Hề ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở đối diện với Mặc Diễm, vị trí này cách Mặc Diễm khá xa!
“Đi ra ngoài làm cái gì?”
Duy Nhược Hề bối rối, nói những lời này rốt cuộc có phải hay không là quan tâm đến cô? Bất quá, Duy Nhược Hề cũng không tính gạt Mặc Diễm, liền trực tiếp nói cho Mặc Diễm là cô đi ra ngoài làm cái gì. Dù sao, chuyện của cô Mặc Diễm cũng biết rất nhiều.
Nghe Duy Nhược Hề trả lời xong, Mặc Diễm trầm mặc thật lâu, hơn nữa sắc mặt cũng càng ngày càng lạnh. Làm cho Duy Nhược Hề run sợ trong lòng. Không biết chính mình lại nói sai chỗ nào!
“Quyết định?” Nửa ngày sau, Mặc Diễm rốt cục mở miệng.
“Phải, quyết định! Dù sao ở nơi này cũng không phải là kế sách lâu dài. Cho nên chắc là ngày mai tôi cùng ba mẹ sẽ dọn ra ngoài.”
Mặc Diễm nghe Duy Nhược Hề nói xong lại tiếp tục trầm mặc thật lâu, sau đó lưu loát đứng dậy đi. Làm cho Duy Nhược Hề ngồi tại chỗ trợn mắt há hốc mồm!
Duy Nhược Hề rối rắm nhìn bóng dáng của Mặc Diễm, ai, không rõ chính mình đã làm gì mà anh ta thành ra như vậy.
Thường Trác nhìn đống tư liệu trên bàn, cảm thấy không thể suy nghĩ được, chỉ vài giờ sau khi cho người điều tra về Duy Nhược Hề thì tư liệu đầy đủ đang ở trước mặt ông.
Tư liệu khá chi tiết, bao gồm ngày sinh tháng đẻ của Duy Nhược Hề, được sinh ở đâu, thời gian học ở Viêm học viện, lực học như thế nào, ông phát hiện kiểm tra tinh thần lực của cô khi đó chỉ có cấp . Hơn nữa còn thầm mếm Viêm thiếu gia đến năm trời. Ngay đến chuyện bị bảo an của Viêm gia đánh đến nỗi mất trí nhớ rồi cung cấp rau dưa cho Đa Cư Quán, sau đó mất tích năm, ngoài ra còn thân phận của toàn bộ người nhà Duy Nhược Hề cũng được nhắc đến rất chi tiết.
Gia thế thân phận hoàn toàn trong sạch nhưng làm cho Thường Trác vô cùng kinh ngạc chính là vốn dĩ tinh thần lực từ cấp làm sao chỉ trong một thời gian ngắn có thể đột phá đến cấp . Cùng với chuyện mất tích một năm thì chuyện cung ứng gạo cùng rau dưa cho Đa Cư Quán làm cho Thường Trác đau đầu bởi vì rau dưa này hoàn toàn không phải là đào tạo dịch nuôi được. Thậm chí nguyên nhân cô mất tích một năm cũng không tra được.
Chính vì thế mà Thường Trác cảm thấy rất đau đầu bởi chuyện của Duy Nhược Hề rất quỷ dị. Tinh thần lực từ cấp tăng vọt đến cấp , hơn nữa gạo cùng rau dưa từ nơi nào ra, chuyện của Duy Nhược Hề hoàn toàn mờ mịt.
Thường Trác quyết định hay là báo cho chủ tịch một tiếng dù sao chuyện của Duy Nhược Hề thật sự quá đặc thù.
Duy Nhược Hề có chút không yên lòng ăn cơm, một bên nhìn mọi người đang trầm mặc, do dự không biết nên mở miệng như thế nào cho mọi người biết chuyện cô sắp dọn đi.
“Chú, dì.” Duy Nhược Hề suy nghĩ hồi lâu, rốt cục vẫn quyết định thừa dịp ăn cơm nói cho mọi người nghe thì tốt hơn.
“Chuyện gì? Tiểu Hề.”
“Con với ba mẹ định chuyển ra khỏi đây. Con cám ơn chú cùng dì đã chiếu cố cả nhà con trong thời gian vừa rồi.” Duy Nhược Hề một hơi nói xong những điều cần nói.
Mặc Tứ cùng Du Tú Ảnh đều trầm mặc, từ khi bọn họ biết Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm không có quan hệ gì thì ông bà sớm biết Duy Nhược Hề sớm hay muộn cũng sẽ dọn đi. Nhưng mà lại không nghĩ đến nhanh như vậy.
Tuy rằng Mặc Tứ cùng Du Tú Ảnh rất thích Duy Nhược Hề nhưng mà bọn họ biết cho dù bọn họ thích thì như thế nào, chủ yếu vẫn là Mặc Diễm. Cho nên Mặc Tứ cùng Du Tú Ảnh cũng đồng ý để Duy Nhược Hề rời đi.
Mặc mẹ đồng ý xong thì hy vọng Duy Nhược Hề về sau thường xuyên trở lại chơi Duy Nhược Hề cũng đáp ứng, dù sao cô cũng rất thích Mặc mẹ.
Còn Duy ba cùng Duy mẹ đã được Duy Nhược Hề sớm thông báo cho nên cũng không có kinh ngạc chỉ có mỗi mình Mặc Diễm vẫn cuối đầu cắm cúi ăn cơm lại phát ra lãnh khí cũng không thèm nói với Duy Nhược Hề một tiếng nào.
Sáng sớm ngày hôm sau Duy Nhược Hề thu thập mọi thứ sau đó lại thấy Thường Trác vậy mà thân chinh đến Mặc gia đón cả nhà Duy Nhược Hề. Ngày hôm qua Duy Nhược Hề đã nói cho Thường Trác nghe địa chỉ cô đang ở.
Ngay trong ngày hôm qua Thường Trác đã đem chuyện của Duy Nhược Hề trình báo cho chủ tịch. Sau đó chủ tịch nói nhất định phải giữ Duy Nhược Hề ở lại chính phủ, hơn nữa mấy chuyện Duy Nhược Hề không nói ra cũng phải cố gắng hỗ trợ. Còn chuyện Đa Cư Quán chủ tịch nói chỉ cần Duy Nhược Hề không mở miệng thì không cần hỏi đến nữa.
Cho nên đối với một người quan trọng như thế sáng hôm nay Thường Trác phải tự thân đi đón. Dù sao theo ông thấy thái độ của chủ tịch thì chủ tịch rất coi trọng Duy Nhược Hề.
Mặc ba cùng Mặc mẹ thấy Thường Trác đến đón Duy Nhược Hề tuy rằng rất kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm cái gì chỉ là nói Duy Nhược Hề về sau phải thường xuyên trở lại nơi đây chơi.
Mặc Diễm từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện qua. Duy Nhược Hề nhìn cửa phòng của anh đột nhiên cảm thấy rất mất mát. Không biết có phải là do Mặc Diễm không đến đưa tiễn cô hay vì một nguyên nhân nào khác.
“Tôi đã giúp gia đình an bài một ví trí ở Khu Hào Gia Viên thuộc Văn Minh Khu, nơi này là nơi cư trú của các cán bộ chính phủ. An toàn ở nơi này rất đảm bảo và vô cùng nghiêm khắc bởi vì bên trong đều là gia đình của những nhân vật quan trọng cho nên tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa còn có người máy chuyên bảo vệ. Cho nên tiểu thư Duy Nhược Hề cứ an tâm.” Thường Trác ngồi cùng một toa xe với Duy Nhược Hề từng bước giải thích.
Còn Duy ba cùng Duy mẹ thì trầm mặc không nói lời nào, bọn họ tự nhiên biết Thường Trác này là ai. Chỉ là không nghĩ con gái lại biết người này mà thôi. Kỳ thật Duy ba cùng Duy mẹ đã đoán được nguyên nhân rồi, họ biết chính vì bọn họ cho nên Duy Nhược Hề mới làm như vậy. Bằng không với cá tính của Duy Nhược Hề tuyệt đối không muốn làm việc cho chính phủ.
“Cám ơn Thường bí thư!” Duy Nhược Hề mở miệng nói lời cảm tạ.
Thường Trác cười cười nói:“Không cần gọi là gì bí thư gì cả, ta lớn hơn con nhiều nếu không con cứ gọi ta là chú Thường được rồi.”
“Dạ, chú Thường!” Duy Nhược Hề cũng không cảm thấy kêu Thường Trác là chú Thường thì không có cái gì không ổn. Cùng Thường Trác tiếp xúc hai lần, Duy Nhược Hề có thể biết được Thường Trác là một người chính nghĩa thuộc loại người sẽ lấy lợi ích toàn cục làm trọng, những người như thế thường rất ngay thẳng.
Cùng Thường Trác nói chuyện Duy Nhược Hề biết được chỉ có cán bộ cao cấp hoặc những người vô cùng tài năng mới được ở khu nhà mới này. Khu nhà này được chia làm phần, phân biệt là Hào Gia Viên đến Hào Gia Viên . Nhà mới của Duy Nhược Hề nằm ở Hào Gia Viên , khu này chỉ có một vài vị lãnh đạo trọng yếu cùng người nhà ở. Có hệ thống bảo vệ phi thường toàn diện và an toàn. Trừ phi có thẻ chứng minh thân phận nếu không tuyệt đối không được bước nửa chân vào khuôn viên khu nhà. Lúc lên xe Thường Trác đã phát thẻ chứng minh thân phận cho ba người.
Đại khái gần nửa giờ đã đến Hào Gia Viên , khu này không có kiến trúc cao tầng, mà kiến trúc thoạt nhìn giống như biệt thự của năm trước, Duy Nhược Hề chính là thích phòng ở theo hình thức này.
Sau khi kiểm tra xong mọi người xuống xe đi đến cổng nhà, tòa nhà này rất rộng lớn phía trước còn có một cái sân, xung quanh toàn bộ được bao bọc bởi bức tường bằng kim loại cao khoản mét. Nếu đứng từ bên ngoài thì không thể nhìn thấy bên trong.