Hôm nay là ngày mà nó phải đến trường học mới. Một ngôi trường dành cho những con nhà giàu, rộng lớn. Có nhiều cây anh đào trồng ở bên góc của ngôi trường ( tựa như hình trên ý). Từ những thứ nhỏ nhất đến lớn nhất đều sang trọng, nhất là đồng phục. Khác với các trường khác, trường này thì học sinh nữ bận váy, ngắn trên đầu gối, màu đen tuyền. Lưng thun, xung quanh lưng quần có những hạt kim cương lấp lánh bé nhỏ đính xung quanh. Áo sơ mi tay dài, trắng như tuyết, áo nó có hình bông hoa hồng thêu hình hoa hồng màu tím, dù chỉ là thêu nhưng lại thêu một cách hoàn mĩ, sống động như thật. Đều là được may bởi các nhà may nổi tiếng của thế giới. Con trai thì là áo sơ mi đen, quần dài trắng. Áo sơ mi tay ngắn, đen một cách bí ẩn. Nói thì nói như vậy nhưng nhà trường lại không ép học sinh phải mặc đúng quy định, miễn sao là áo trắng quần đen hoặc áo đen váy trắng thì có thể học tiếp. Và hơn % đều không tuân theo nội quy.
Ngôi trường nó học, đúng như người ta nói ngôi trường này thật sự được xây bởi số tiền rất lớn. Rất xa hoa và quý tộc và cực kì rộng lớn. Tên trường Noble Royal ( Có nghĩa là Hoàng Gia Qúi Tộc)
Quay lại với nó
Từ sáng sớm, nó đã dậy. Nó dậy sớm cũng là vì hôm nay nó phải biến thành một cô gái cực kì... ngố?? Mái tóc màu tím của nó đã được nó buộc thành bên. Đôi mắt màu tím nó đã đeo lens thành màu đen nhưng vẫn không che mất đi đôi mắt to tròn của nó. Thấy như vậy nó đã đeo một cái kính to cỡ như kính Nôbita. Nhìn mặt nó bây giờ rất chi là ngố nhưng đây là điều nó muốn. Cảm thấy đã hoàn hảo nó bước xuống lầu trước những con mắt kinh ngạc của mọi người kể cả ba mẹ nó.
- Con gái của mẹ sao hôm nay lại ăn mặc như con điên vậy _ Mẹ nó than thở nhìn nó nản lòng
- Thanh giải thích giùm tao đi _ Nó nói rồi ngồi xuống bàn ăn sáng
- Dạ thưa bác, tại bác thường không có ở nhà nên không biết thôi ạ. Chứ nó thường như vậy khi đi học lắm tại sợ phiền ấy mà, Hihi _ Nhỏ nói với bác rồi đợi nó ở ngoài cổng
- Ba mẹ, con đi học đây _ Nó nói rồi đi thẳng ra cửa với nhỏ
Ngoài cổng
- Mày định đạp xe đạp nữa à _ Như đã hiểu nó sẽ làm gì nhỏ hỏi
- Ừ
- Vậy tao đi trước, tao đợi mày ở cổng trường nha _ Nhỏ nói rồi lên xe luôn
- Oke _ Rồi nó cũng đạp đi luôn
Cổng trường
Trước cổng trường bao nhiêu học sinh đều đổ vào trước cổng trường, hồi hộp nhìn người trong xe là ai. Khi nhỏ bước ra bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt trai tim lẫn ánh mắt căm ghét hướng về phía nhỏ. Nhỏ mặc kệ mà đứng trước cổng trường đợi nó vì nhỏ đã quá quen thuộc với những cảnh này rồi.
Lát sau
- Tao ở đây nè _ Nhỏ vẫy tay khi nhìn thấy nó
- Đợi tao cất xe rồi vô trường _ Nó nói xong rồi đi xuống tầng hầm để cất xe
Khi nó vừa xuống hầm thì trước cổng trường lại một lần nữa các học lại đổ dồn ra ngoài, các học sinh nữ là nhiều. Bởi vì trước cổng đang có chiếc xe Lambroghini, người con trai đó bước ra. Các ánh mắt nữ sinh đều nhìn người họ với ánh mắt trái tim. Không ai khác là hắn và anh
- Ồn ào _ Hắn nói đủ để mọi người nghe được
Mọi người im phăng phắc, không ai nói tiếng nào vì hắn là người lạnh lùng nhất trường nó. Giọng nói có sức sát thương rất nặng, cho đến bây giờ vẫn chưa ai có thể nói được giọng lạnh hơn hắn.
- Ahihi, xin lỗi các bạn nhe. Các bạn có thể nhường đường cho tụi mình đi được không?? _ Anh nói với giọng hết sức dịu đàng, khác xa với hắn. Kèm theo đó là cái nháy mắt đầy tinh nghịch Các nữ sinh đều đỏ mặt mà nhường đường cho họ
Bỗng anh nhìn thấy nhỏ đang đứng ở cổng, cách anh vài mét. Cái vẻ đẹp như thiên thần ấy đã khiến tim anh đập lệch nhịp, anh còn tự hỏi “ Có phải anh đã trúng tiếng sét ái tình? “ Nhưng rồi anh cũng lắc đầu vì anh nhìn lầm thôi vì khi nhìn lại đã không thấy nhỏ nữa
Hai người bọn hắn đi vào trường trước những ánh mắt của bọn con gái. Nhưng vẫn không tránh được những Fan cuồng bọn hắn. Anh thì thoát ra khỏi họ một cách dễ đang bởi cách anh nói chuyện cực dịu dàng, các con gái đều mê mẩn. Còn hắn thì lạnh lùng mà im lặng đứng yên cho đến khi nhỏ và nó đều bị lạc nhau bởi cái đám Fan hùng hổ này.
- Á _ Đây là tiếng la của nó khi bị đám Fan đó chen đẩy nhau
Tình hình bây giờ là nó đang ngã vào hắn trước bao nhiêu ánh mắt căm ghét của bọn Fan. Bỗng có giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên...
- Cô mau đứng dậy cho tôi _ Hắn lạnh giọng nói
- A... Tôi x..xin lỗi _ Nó giả bộ chứ thường nó sẽ không nói với người lạ chữ nào
- Cô nghĩ xin lỗi là xong? _ Hắn nhìn nó sơ một lượt. Nó không đẹp như thiên thần, không đẹp như các người ở bên cạnh hắn. Chỉ là một con nhỏ cực kì ngố và hắn lại nghĩ rằng “ Lại muốn gây sự chú ý “
- Vậy anh muốn tôi làm gì?? _ Nó ngước lên nhìn hắn
- Quỳ xuống xin lỗi _ Hắn nói bình thản. Bọn con gái thì biết sẽ như vậy nên đứng xem kịch hay
Trong lòng nó bây giờ là một chữ khinh. Khinh những loài người như hắn nhưng cũng vì đang giả dạng một con ngố nên nó không biết phải làm thế nào thì nhỏ đã “ bay “ vô cứu
- Cho tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi anh nha, thiếu gia Lâm _ Nhỏ nhấn mạnh từ thiếu gia Lâm
- Cô là tiểu thư Trịnh? _ Hắn nhìn sang nhỏ rồi hỏi
- Vâng
- Vậy cô nên dẫn cô bạn cô về lớp đi vì tôi sợ tôi sẽ chẳng biết làm gì cô bạn của cô đâu _ Hắn nói rồi đi luôn
Rồi mọi người cũng tản ra rồi đi về lớp
- Này, sao mày nãy đụng vô hắn ta vậy? _ Nhỏ ngu ngơ hỏi
- Fan _ Nó nói ngắn gọn
- À hiểu rồi mà thôi kệ đi, tao với mày cùng đến lớp học mới thôi _ Nhỏ nói qua chuyện khác nếu không nhỏ sẽ không yên với cơn bực tức của nó đâu
Lớp a
- Các em trật tự _ Cô gõ bàn rầm rầm
- Hôm nay lớp ta có thêm hai học sinh mới, các em vào đi _ Cô vẫy tay người đang đứng trước cửa
- Xin chào mọi người, mình là Trịnh Thiên Thanh. Là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ _ nhỏ nói xong rồi nháy mắt tinh nghịch với các học sinh trong lớp
- A..a x..xin chào mọi người. Mình là Thượng Lam Uyển Nhi. Mong các bạn giúp đỡ _ Nó lại tiếp tục lắp bắp nói.
Khi nghe được giọng nói bất cẩn mà hậu đậu ấy hắn liền ngẩng đầu lên nhìn và đúng như hắn nghĩ, đó là nó. Nhỏ ngố dám nằm lên người hắn. Hắn nói thầm “ Đúng là thế giới này nhỏ bé thật, gặp lại tôi là cô không yên rồi “ rồi hắn nhếch mép nhìn nó. Có cảm giác là có người nhìn, nó liền nhìn về phía đó ( giác quan khi tập võ í). Và nó liền nhận ra hắn, người gây chuyện với nó.
- Vậy bây giờ Thanh hãy ngồi chung với Bảo nha. Còn Nhi ngồi chung với... _ Cô định cho nó ngồi với hắn nhưng lại sợ bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ ngồi với ai, dù có cũng không ai chịu nỗi hắn
- Bên em còn dư chỗ cô cho Nhi ngồi với em luôn đi cô _ Hắn tự nhiên nói với cô làm cả lớp, cô giáo lẫn anh không hiểu sao hắn lại nói như vậy. Một phần vì hắn không nói câu nào dài như thế và ngạc nhiên là hắn đang muốn một nhỏ cực ngố ngồi với hắn nhưng ai biết rằnh trong đầu hắn bây giờ đang nghĩ gì??
- V..Vậy Nhi xuống đó ngồi nhé _ Sau khi hoàn hồn thì cô lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng này
- Vâng - Chào bạn mình là Lăng Kim Bảo, rất vui được làm quen _ Anh cũng không khỏi ngạc nhiên khi biết cái người mà anh tưởng là mình nhìn lầm là thiên thần lại đang học chung với anh còn ngồi kế bên anh nữa. Anh cũng không hiểu sao mà... anh thấy vui??
- Chào, mình là Thanh. Rất vui được làm quen _ Dù nhỏ thấy anh rất đẹp trai, nhưng hiển nhiên nhỏ không bị nhiễm cái vẻ đẹp trai đó.
- Giúp đỡ nhau nha _ Nhỏ đưa tay ra có ý muốn bắt tay
- A, rất vui được làm quen _ Anh nắm tay nhỏ như sợ sẽ bị người khác nắm lấy vậy
Rồi anh đơ trước vẻ đẹp đó, cái nụ cười toả nắng. Tim anh đập mạnh và rất nhanh.
Còn bên nó và hắn, từ khi hai người ngồi chung chẳng ai nói lời nào. Trong đầu hắn bây giờ có rất nhiều kế hoạch để làm nó xấu hổ và mất mặt. Còn nó thì lại suy nghĩ gì đó mà ngủ đi lúc nào. Khi thoát ra khỏi đong suy nghĩ của minh, hắn xoay đầu nhìn nó. Hắn bây giờ có thể nhìn nó ở cự ly gần hơn, không tự chủ được hắn nhẹ nhàng tháo cái kính cồng kềnh đó ra. Đập vào đôi mắt hắn là khuôn mặt có nét rất dịu dàng như một thiên thần. Đứng hình vài giây, bây giờ hắn mới để ý con nhỏ ngố này có đôi môi rất mỏng, hơi ướt, đo đỏ. Làn da lại mịn màng như da em bé, trắng hồng nhìn chỉ muốn cắn. Bất chợt hắn lắc đầu, xua đi những ý nghĩ đó, hắn đang nghĩ gì vậy?? Cô ta không đẹp, lại ngố cực kì, tại sao lại khiến hắn như vậy. Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, hắn cũng thiếp đi.
Tùng tùng tùng
Tiếng trống vang lên, các học sinh đều đổ dồn xuống căn tin.
Nó và nhỏ cũng bước ra khỏi lớp, vì nếu không đi lẹ thì chắc đã bị đám con gái bu xung quanh tụi hắn mà nghẹt thở chết.
Căn tin
- Mày ăn gì? Tao đi mua cho _ Nhỏ hỏi nó
- Một ly sữa tươi lạnh, một mì xào cay, một bánh ngọt vị Việt quốc _ Nó nói một hơi
- Oke, đợi tao tí lát tao về liền
Từ xa, có hai bóng người con trai cao lớn đang tiến tới căn tin. Không ai khác ngoài hắn và anh
- Ê, có đồ ăn rồi nè. Mày ăn đi _ Nhỏ nói rồi cũng ngồi xuống ăn phần của mình
- E hèm, cho hỏi chúng tôi có thể ngồi ở đây không? _ Giọng nói này là của anh. Từ khi xuống căn tin anh đã nhìn thấy nhỏ, chẳng hiểu sao anh lại muốn ngồi cùng bàn với nhỏ
- Còn nhiều bàn mà thiếu gia Lăng? _ Nhỏ hỏi rồi vẫn ăn tiếp
- Tôi lại thích ngồi ở đây hơn _Dù là bị từ chối nhưng anh vẫn ngồi xuống
Hắn cũng chẳng hiểu sao mình lại không khó chịu khi ngồi cùng bàn với bọn nó.
Ngồi được một lúc thì có một đám con gái tiến tới bàn của bọn họ. Một trong các người đó có một người con gái, cũng được gọi là xinh, mặt thì toàn là phấn. Nói chung là toàn xài mĩ phẩm.
- Anh Tài ơi ~ em nhớ anh quá _ cô ta ôm lấy hắn rồi nói với giọng nũng nịu
- Anh cũng vậy _ Mọi người tưởng hắn sẽ đẩy cô ta ra nhưng không ngờ lại nói như vậy còn ôm cô ta nữa
- T..Tài mày?? _ Hiểu tính của hắn, anh liền thắc mắc vì dù hắn có thay bồ như thay áo cũng không có hành động thân mật này với họ
- Giới thiệu với em đây là tiểu thư Trịnh, còn kế bên cô ấy là Thượng Lam Uyển Nhi _ Hắn cắt ngang lời nói của anh vì bây giờ chỉ có hắn mới biết là mình định làm cái gì
- Xin chào cô tiểu thư Trịnh, chào cô Uyển Nhi _ Cô ta giả bộ chào hỏi với nó vì tiểu thư Trịnh kia cô biết còn nó thì chẳng có gì đặc biệt, cô còn nghĩ là nó đang “ la liếm “ hắn
- Cho tôi mời cô một ly nước nhé? Uyển Nhi _ Cô ta cầm lý nước ép trên tay tiến về phía nó
- A..Vâng _ Nó cũng cầm ly sữa của mình lên và chuẩn bị uống thì mái tóc nó đã ướt hết bởi ly nước ép trên tay cô ta.
- Ối, cho tôi xin lỗi, tôi bị trượt tay _ Cô ta giả vờ như bị đổ nhưng xung quanh và tất cả mọi người đều biết đó là cố ý
Thấy nhỏ muốn lên tiếng thì nó lập tức đã chân nhỏ rồi lạnh lùng nhìn nhỏ ngầm nói nhỏ đừng nói gì hết.
- Không sao đâu tiểu thư, tôi biết là cô vô ý thôi mà nhưng tôi nghĩ cô cũng nên cẩn thận hơn đấy _ Nó nói xong rồi đi đến WC mà gội đầu
- Hừ _ Cô ta hừ một tiếng rồi quay lại ngồi với hắn thì...
- Cút đi _ Hắn lạnh lùng nói khi đã thấy nó đi
- Ơ nhưng mà anh vừa... _ Cô ta ngạc nhiên nhìn hắn
- Tôi không nói lần thứ
Rồi cô ta lẳng lặng đi khỏi
Nhỏ và anh ngồi chứng kiến hết mọi việc thì cũng đã hiểu. Hắn đang muốn nó bị hạ nhục. Nhỏ tức giận rồi cũng đi theo nó.
Khi đợi nó quá lâu nên nhỏ đã lên lầu trước.
Trên lớp
Hắn tự hỏi tại sao cũng lâu rồi mà nó vẫn chưa lên hay vì sợ?
Vừa suy nghĩ xong thì ngoài cửa, có một cô gái tóc tím, mái tóc vẫn còn ướt vì mới gội đầu nhưng vì gió thổi mái tóc nó đã khô được một phần, tóc nó bây giờ đã được thả xuống tự do không còn buộc hai bên nữa . Nhưng nó vẫn không quên đeo cái kính to ấy để che đi khuôn mặt của nó.
Hắn nhìn ra ngoài cửa thấy nó, tim hắn đập lệch đi một nhịp. Vì chỉ có hắn hiểu rõ nếu nó bỏ cái kính to như kính của Nôbita thì nó sẽ thành thiên thần. Khi nó về lại chỗ ngồi hắn mới hoàn hồn lại. Hắn không hiểu sao mình lại có thể nghĩ như vậy nhưng thật sự lúc nãy khi thấy nó tim hắn đã đập lệch nhịp và rồi bất giác hắn đỏ mặt...
- Sao anh nhìn tôi hoài vậy _ Có cảm giác là có người nhìn mình nó xoay qua thì thấy được khuôn mặt đang đỏ lên của hắn.
- Kh..Không có gì _ Hắn lạnh giọng nói rồi úp mặt xuống bàn giả bộ ngủ để che đi khuôn mặt ngày càng đỏ của hắn.
Tiết học vẫn trôi qua bình thường
Khi ra về, nó và nhỏ cùng đi về
Tối
Ở hai căn biệt thự có con người không ngủ được. Hắn thì nghĩ về khuôn mặt nó, còn nó thì lại không hiểu sao hắn lại đỏ mặt?
Sau một hồi hắn quyết định điều tra về lai lịch của nó.
End chap
Giới thiệu nhân vật mới:
Nguyễn Anh Thư (t): Yêu hắn, ghét ai đeo bám hắn. Con của một tập đoàn đá quý. Chảnh choẹ vô cùng và rất ghét nó , sau này tìm cách hãm hại nó.
Ai không hiểu lens là gì thì cmt bên dưới mình giải đáp nha ️