Ngày hôm sau, nó vẫn ở bên cạnh hắn, còn hắn vẫn chỉ nằm đó. Cũng đã ba ngày rồi, mà hắn vẫn cứ nằm mãi ở đây. Nó lại ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
- Anh đúng là rất lì đấy. Không phải em đã nói chỉ cần anh tỉnh lại, anh nói em cũng sẽ nghe theo mà. Còn nấu những món anh thích nữa, vậy sao anh không mau tỉnh lại đi? Anh thích nằm ở đây lắm sao? _ Nó buồn bực nói
- Anh không tỉnh là em khóc đấy _ Nó dọa hắn nhưng thật sự nó cũng muốn khóc đây.
Bàn tay đang nắm lấy tay hắn dường như có cảm giác, nó lập tức nhìn xuống, ngón tay hắn đang chuyển động. Nó vui mừng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ. Hắn từ từ mở mắt, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là ánh sáng chói mắt và một màu trắng. Cảm nhận được tay mình có ai nắm lấy, hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy nó, ánh mắt như sắp khóc vậy. Hắn cười yếu ớt, đáy mắt không giấu được sự vui mừng.
- Cuối cùng anh cũng tỉnh _ Nó nhào tới ôm hắn, ôm rất chặt như sợ vụt mất đi. Không kìm được nước mắt mà khóc
Dù vẫn còn yếu nhưng hắn vẫn đưa tay đáp lại cái ôm đó của nó. Được một lúc lâu thì nó mới buông ra, nước mắt cũng vơi đi phần nào.
- Ngốc thế. Sao lại khóc? _ Hắn lo lắng nhìn nó
- Khó vì hạnh phúc đấy
Hắn đưa tay, lau đi nước mắt cho nó, động tác hết sức dịu dàng...
- Sau này anh sẽ không khiến em rơi nước mắt vì bị tổn thương, chỉ có nước mắt vì hạnh phúc thôi _ Dù giọng nói còn hơi yếu nhưng vẫn rất vững chãi, có thể tin tưởng được.
- Anh hứa đấy
- Ừ _ Hắn cười nhẹ nhàng nói
- À mà em biết không trong lúc nằm ở đây, anh đã nghe thấy một giọng nói, nói với anh
- Là gì thế?
- Hừm. Đó là nói anh hãy tỉnh dậy, chỉ cần anh tỉnh thì người đó sẽ nghe theo anh, muốn anh làm gì cũng được, nói là sẽ nếu những gì anh thích. Còn nói anh rất lì, tại sao vẫn chưa tỉnh. Còn hăm dọa anh là sẽ khóc nếu như anh không tỉnh lại _ Ánh mắt hắn tràn đầy ý cười lẫn trêu chọc nó
Nó ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn nghe thấy sao? Hắn thật sự nghe những lời của nó sao? Nhưng cảm giác được những câu nói đó dường như có gì đó không đúng nha. Lỡ hắn muốn nó chạy vòng vòng bệnh viện như người điên thì tính làm sao?
- Người đó là ai nhỉ? _ Nó cười xuề nhìn hắn hỏi rất ngây thơ
- Người đó là ai nhỉ? _ Hắn lập lại câu hỏi của nó, tiến gần nó hơn, ánh mắt sắc sảo nhìn nó
- Em thừa nhận đó là em _ Nó biết không giấu hắn được nên đành nói ra
- Vậy em mau làm thủ tục xuất viện đi, anh muốn xuất viện về nhà ăn những món anh thích do chính tay em nấu _ Hắn hối thúc nó, ánh mắt vui vẻ như được về nhà - Anh không muốn ở lại thêm chút à?
- Không không, về nhà thôi _ Hắn lắc đầu nói
Sau khi nó làm thủ tục xuất viện cho hắn xong thì dẫn hắn về nhà.
- Em đi siêu thị mua nguyên liệu đây, anh ở nhà trong nhà đi _ Nó đang ở nhà hắn, dù sao cũng nên để hắn ở nhà hắn thì tốt hơn nhiều
- Không cần đâu, anh chở em đi. Dù sao giờ anh cũng khỏe rồi
- Được không đó?
- Được mà, anh đi thay đồ đây _ Nói xong hắn đi lên lầu
Chẳng hiểu sao nó cảm giác như hắn đang bám nó như đỉa thế nhỉ?...
Siêu thị
- Anh thích ăn loại cua nào?
- Cua Hoàng Đế ngon lắm
- Đúng là rất biết ăn
Sau khi mua đủ tất cả các nguyên liệu để nấu thì hai người cùng về nhà. Về đến nhà thì hắn muốn giúp nó nhưng nó không chịu, muốn tự mình nấu nên đuổi hắn ra ngoài xem ti vi.
Còn hắn dù rất muốn giúp nhưng bị nó đuổi rồi thì cũng đâu ở lại được. Hắn nhìn nó, từ phía sau ngắm nhìn nó thì quả thật cảm giác rất thích thú. Nó giống như một cô vợ trẻ vậy, đang tất bật nấu cơm cho chồng ăn. Chồng? Hắn nhếch mép cười, đợi đến khi hai người đều tốt nghiệp hắn nhất định sẽ cưới nó về làm vợ, ngắm nhìn nó từ phía sau như vậy mỗi ngày.
Hắn không kìm được mà vào bếp, vòng tay qua ôm từ phía sau nó. Cảm giác rất ấm áp, giống như một gia đình vậy. Hắn rất thích cảm giác này.
- Anh làm gì thế? Sao em nấu đây? _ Nó giả vờ giận dỗi nói
- Một lát thôi, như thế này một lát thôi _ Hắn nói cứ như thì thầm bên tai nó vậy
Nó đứng im cho hắn ôm, trong lòng cũng không khỏi ngọt ngào. Nó rất hạnh phúc.
Một lát sau hắn quyến luyến rời khỏi nó rồi lại đi ra ngoài xem ti vi. Khoảng nửa tiếng sau thì đồ ăn được dọn lên, mùi thơm xộc vào mũi hắn.
Từng đĩa rồi lại từng đĩa được bưng lên, không chỉ mùi thơm mà cách bày trí cũng giống như một nhà bếp chuyên nghiệp. Tất cả đều là món hắn thích, còn có món cà ri nó làm nữa. Cảm giác được bụng kêu đói, hắn lập tức ăn cơm.
Nó phì cười nhìn hắn, cứ như bỏ đói mấy ngày rồi ấy. Nó ngồi xuống ghế đối diện hắn, gắp thức ăn cho hắn.
- Ăn cái này nè, anh rất thích mà phải không? Có ngon không?
- Rất ngon, ngon nhất anh từng ăn!
Món nào mùi vị cũng đậm đà, cũng đều khiến cho người khác có cảm giác thèm ăn. Quả thật nó nấu ăn rất giỏi.
Ăn xong nó định đi rửa chén thì hắn vẫn giống lúc trước, ngăn cản nó. Hắn nâng niu bàn tay nó như ngọc vậy, đuổi nó ra ngoài, lần này lại tới lượt nó xem ti vi. Nó cũng đành cho hắn đi rửa.
Lúc họ ăn xong trời cũng đã tối, cả hai cùng nhau xem phim rồi lại cùng nhau đi ngủ. Nó không an tâm về hắn cho lắm nên vẫn ở bên cạnh hắn.
- Ngủ chung đi _ Hắn bình thản nói với nó
- Nam nữ thọ thọ bất thân
- Không sao, không sao. Dù gì cũng chẳng còn bao lâu nữa em sẽ thành vợ anh thì còn gì là người xa lạ, cứ tập ngủ trước đi _ Dứt lời hắn nhanh chân tiến về phía nó, bế nó lên rồi cùng lên giường ngủ.
Ban đầu nó còn giãy dụa nhưng lại đỏ mặt vì khoảng cách quá gần này của hai người họ. Hắn đang ôm nó, hơi ấm từ từ tỏa ra xung quanh. Rất ấm áp, chẳng mấy chốc nó tiến vào giấc ngủ, hắn vẫn chưa ngủ, dù gì cũng đã ngủ mấy ngày rồi. Hắn chậm rãi hôn nhẹ lên trán nó rồi lại nhìn nó, vẻ lạnh lùng đó dường như biến mất rồi, thay vào đó là sự đáng yêu. Dù ngủ nó vẫn rất đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt đều rất hoàn hảo, khiến người nhìn mà say mê. Lát sau hắn cũng chìm vào giấc ngủ...
End chap