Hôm nay là ngày rất đặc biệt với các cặp đôi đang yêu nhau. Là lễ tình nhân, ngày các cô gái thể hiện tình yêu của mình...
Tại nhà hắn
- Sao? Hai người kia cũng không bắt máy sao? _ Anh lo lắng nhìn cậu và hắn hỏi
- Thư không nghe máy _ Cậu hạ điện thoại xuống, khuôn mặt ngập tràn đầy sự lo lắng
- Băng cũng vậy _ Hắn lo lắng không kém, sáng giờ đã gọi cho nó hơn chục cuộc nhưng không có cuộc nào là bắt máy cả
- Ở nhà cũng khóa hết cửa rồi _ Cậu đã đến nhà của cả người nhưng không vô được, bị khóa hết rồi
Họ im lặng, chẳng hiểu lý do vì sao họ biến mất không chút tung tích. Họ cũng đã cho người đi tìm kiếm nhưng lục tung cả thành phố này cũng chẳng thấy bóng dáng của họ đâu. Càng ngày nỗi lo của họ lại càng tăng, họ đang suy nghĩ họ đang làm gì sai, tại sao người kia lại cùng lúc không rõ tung tích nhưng dù nghĩ cỡ nào họ cũng chẳng để ý được hôm nay là ngày nào...
Đến tối, bọn họ vẫn mài miệt đi tìm nhưng kết quả vẫn là số . Chỉ mới có thế thôi nhưng nhìn họ tiều tụy hơn hẳn, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì rối lên hết cả. Cuối cùng họ lại vẫn ngồi một chỗ ở nhà hắn, bầu không khí rất u ám, rất lạnh lẽo!
Ting ___ Ting
Tiếng tin nhắn trong điện thoại của anh vang lên, anh lạnh lùng mở ra xem sau đó lại vui mừng. Thay đổi độ, từ lạnh lùng sang trạng thái hào hứng và có chút yên tâm thở phào. Là tin nhắn của nhỏ, nói đến nhà đợi nhỏ. Vậy là nhỏ không sao cả, nếu như vậy có phải nhỏ đã luôn ở nhà không nhỉ? Anh không suy nghĩ nhiều liền lập tức lái xe đi ngay.
Cậu và hắn chưa hiểu gì hết thì đã không còn thấy bóng dáng của anh nữa.
Ting ___ Ting
Lần này lại tới lượt cậu, cậu mệt mỏi mở điện thoại ra xem. Nhưng lại như anh, thay đổi nhanh như chong chóng vậy, biểu cảm u ám lúc nãy đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt rạng rỡ, mang theo một chút yên tâm. Cũng như anh, cậu cũng được cô nhắn là đến nhà cô. Không chần chừ, cậu lập tức rời khỏi nhà hắn rồi lái xe đi rất nhanh.
Cuối cùng chỉ còn lại mình hắn, hắn cũng có thể lờ mờ đoán ra biểu hiện của hai người họ. Có lẽ người nhắn là cô với nhỏ, nhưng tại sao hắn vẫn chưa nhận được tin nhắn nào của nó? Chẳng lẽ thật sự nó có chuyện rồi? Sắc mặt hắn càng thêm u ám hơn...
Nhưng cái lúc mà hắn sắp bộc phát cơn giận dữ của mình thì tiếng tin nhắn mới gửi tới lại dập tắt sự giận dữ đấy của hắn. Hắn vui mừng, miệng không ngừng cười, thái độ thay đổi đến chóng mặt. Cuối cùng nó cũng chịu xuất hiện rồi, vậy là nó không sao cả. Nhưng hắn có chút tức giận, vì sao lại không nói tiếng nào mà biến mất như vậy? Đến bây giờ mới chịu lộ diện, nhưng hắn cũng nhanh chóng thay đồ, đến nhà nó. Chẳng mấy chốc ba người họ đã có mặt tại nhà của cô gái kia.
Tại nhà nhỏ
Anh đang đứng trước cổng nhà nhỏ, tâm trạng có chút kì lạ. Sao hôm nay nhỏ lại muốn anh đến nhà nhỏ thế nhỉ?
Hôm nay anh mặc chiếc áo tay dài, màu đỏ sẫm, quần dài thun màu trắng. Mái tóc được chải chuốt lại gọn gàng, khuôn mặt rạng rỡ.
Đợi được một lúc thì nhỏ ra mở cửa cho anh, hôm nay nhỏ mang theo một phong cách dịu dàng pha lẫn thêm chút đáng yêu. Nhỏ mặc chiếc đầm màu hồng phấn, dài qua đầu gối, họa tiết hoa rất trang nhã, lại tôn thêm vẻ dịu dàng của nhỏ. Mái tóc được buộc lỏng để sang một bên vai, rất đơn giản nhưng lại thấy rằng đúng là rất dịu dàng! Ai mà nghĩ được cô gái này rất thích thú với các loại độc và hung dữ đây? Có khi nói ra còn có người nói anh mắt có vấn đề đấy chứ!
Nhưng... khoan đã, sao hôm nay nhỏ lại ăn mặc như vậy thế nhỉ? Anh thấy rất kì lạ
Rồi anh lại chợt để ý đến cái túi màu trắng khá lớn nó đang cầm trong tay, lại cảm thấy kì lạ hơn nữa. Nhỏ đã làm gì từ sáng đến giờ?
Chưa kịp nói gì thì nhỏ đã kéo anh lên xe rồi nói anh lái xe. Chẳng bao lâu sau, địa điểm mà nhỏ nói là một nơi rất ít người, nhưng lại giống một con đường không có điểm dừng, có thể nói có chút ghê rợn, nhưng không khí ở đây rất mát mẻ, ôn hòa nữa. Ở bên dưới có vài ánh đèn thắp sáng đường đi, rất đẹp. Ánh trăng cũng có phần chiếu sáng vào nơi này, tạo nên một cảnh đẹp lãng mạn.
Nhỏ cùng anh đi dạo ở đó, rất yên bình mà đi với nhau. Đi được một lúc thì bản tính tò mò của anh cũng chịu không nổi mà bộc phát. Anh đứng lại hỏi nhỏ
- Sáng giờ em làm gì thế hả? Có biết anh tìm em cực khổ lắm không? _ Khuôn mặt anh có chút bất lực nhìn nhỏ
- Là vì cái này _ Lúc này đây, cái túi mà nhỏ vẫn cầm trên tay không chịu buông có lẽ rất quan trọng đang ở trước mặt anh. Anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhỏ, vẫn không hiểu gì cả
- Đây là gì? _ Anh đưa mắt nhìn nhỏ
- Mở ra xem đi, cứ hỏi nhiều _ Nhỏ hơi cáu nói
Anh nhận cái túi đó đó từ nhỏ, không nặng mấy. Chỉ thấy bên trong còn có một cái bịch nhỏ bao bọc lại, anh lấy ra tỉ mỉ nhìn xem. Bọc rất khéo léo, hình như là kẹo, anh nhíu mày nhìn nhỏ ý muốn hỏi là gì nữa?
- Đúng là ngu ngốc mà! Là chocolate đó _ Nhỏ thở dài nói, chẳng lẽ anh không để ý hôm nay là ngày gì sao?
Chocolate? Hôm nay là ngày gì? Bất chợt anh mở điện thoại ra xem rồi lại ngạc nhiên tột độ! Không phải chứ? Vì sao anh lại quên mất ngày này?
- Không ngờ cả ngày này anh cũng chẳng thèm để ý tới _ Nhỏ hờn giận nhìn anh trách móc
- Không phải là tại em sao? Sáng gọi cho em cũng không được, tìm em ở khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu! Anh đã tìm em suốt hàng giờ đấy, qua nhà em thì không thấy mở cửa, em có biết anh lo lắng lắm không? Còn gì quan tâm đến ngày hôm nay là ngày gì chứ ! _ Anh đổ hết sự lo lắng của mình lên người nhỏ nhưng rồi nhận ra mình có chút lớn tiếng với nhỏ
- S..Sao chứ? Vì em biết hôm nay là ngày Valentine nên mới chuẩn bị từ sớm để làm chocolate cho anh, đâu biết anh sẽ tìm em như thế chứ? Với lại điện thoại của em ở trong phòng nên khi anh gọi, em ở dưới bếp mới không nghe được. Em thất bại nhiều lần lắm đấy chứ nhưng cũng cố gắng hết sức làm cho anh mà _ Nhỏ ủy khuất nhìn anh sau đó lại cúi đầu xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Nghe giống như là một cô gái nhỏ bị ức hiếp vậy, người khác nhìn vào cũng thấy xót xa.
- Coi như hai người đều có lỗi đi nhưng lỗi của anh là nhiều nhất. Xin lỗi vì đã không chú ý đến ngày hôm nay, xin lỗi vì lớn tiếng với em. Tha thứ cho anh nhé?
- Ừm _ Nhỏ vui vẻ gật đầu, ôm anh, cảm giác ấm áp bao bọc cả không khí này
Anh và nhỏ tìm một chỗ ngồi sạch sẽ, rồi anh mở túi kẹo đó ra. Tuy là có đổ khuôn và trang trí không được đẹp lắm nhưng ăn vào vẫn rất ngon, lúc đầu thì hơi đắng nhưng dần dần rồi cũng ngọt lại. Từng viên cứ thế mà ăn, dù có lúc đắng nhưng ăn vào rồi anh vẫn cảm thấy ngọt vô cùng, phải chăng là do nhỏ làm? Anh cũng nói nhỏ ăn chung đi, nhỏ cũng không chần chừ mà lấy ăn. Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ rồi cùng nhau ăn, những viên chocolate ngọt ngào kia như kéo trái tim của người gần bên nhau. Trái tim họ cũng ngọt ngào theo...
Còn tiếp...
End chap