Sau vài ngày nghỉ học thì bọn nó cuối cùng cũng đi học lại. Vẫn như mọi khi, ánh mắt của nữ sinh thì đắm đuối nhìn hắn và anh, còn đám nam sinh lại đang mê mẩn ngắm nhìn nó và nhỏ.
Lúc tiết học đang diễn ra thì hắn vẫn chẳng thấy nó ở đâu cả. Hơi lo lắng, nó từ trước đến nay biến mất không chút tăm hơi đâu cả. Hắn liền hỏi nhỏ
- Sao nãy giờ không thấy Băng đâu vậy? _ Ánh mắt hắn chứa đầy sự lo lắng
- À chắc gấp quá nên nó không kịp nói. Dạo này công ty của nhà nó hình như có người xâm nhập vào hệ thống của công ty, mà người này rất giỏi, làm nhiễu cả hệ thống của công ty nhà nó nên giờ nó đang tự ra tay giải quyết _ Nhỏ nói rất bình thản, chỉ có một chút rắc rối đó thì đối với người khác có lẽ là rất khó nhưng đối với nó thì đã là gì?
Hắn gật đầu rồi lại nhanh chóng rời khỏi lớp, đến phía sau sân trường tìm nó. Quả nhiên nó đang ở đó, rất chăm chú nhìn vào màn hình laptop, những ngón tay thì đang thuần thục như đang nhảy múa trên bàn phím, rất điêu luyện. Dường như quá chú tâm đi nên khi hắn đến gần nó, nó cũng chẳng phát hiện ra thì phải.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, nó khẽ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục thao tác trên bàn phím.
Hắn hơi ngạc nhiên nhìn nó, nấu nướng nó cũng rất giỏi vậy mà trong công việc lại càng lợi hại hơn. Thật là khiến hắn hết lần này đến lần khác đều phải ngạc nhiên mà tán thưởng nó. Người con gái này cái gì cũng giỏi cả, thế người con trai như hắn đây có gì giỏi hơn nữa đâu. Hắn khẽ thở dài buồn rầu
Nó như nhận thấy được hắn thở dài mới lên tiếng nói nhưng vẫn không ngừng thao tác kia
- Sao lại thở dài?
- Rốt cuộc IQ của em là bao nhiêu? _ Hắn không trả lời, mà hơi khó chịu nói. Hắn cứ có cảm giác nó rất thông minh, có khi còn hơn hắn nữa ấy chứ
- Có lẽ là hơn anh _ Nó trêu chọc hắn nói
- Hừ, đúng là em rất giỏi. Điểm yếu của em là gì nhỉ? _ Hắn đưa ánh mắt dò xét nhìn nó
Câu hỏi của hắn vừa dứt lời thì cũng là lúc bàn tay thon thả của nó ngừng lại, việc chỉnh đốn lại hệ thống và nâng cấp phòng ngự đã xong. Bây giờ cũng chỉ có mình nó mới có thể phá cái hệ thống này thôi, nó khẽ mỉm cười hài lòng rồi đóng laptop lại, nhìn sang hắn.
Nó suy nghĩ, điểm yếu của nó là gì nhỉ? Nếu hắn không hỏi nó cũng thật sự không để ý đến. Suy nghĩ một hồi lâu nó lại nhìn hắn, cuối cùng kết quả chính là hắn.
- Là anh _ Giọng nói rất khẽ như đang thầm thì vậy, chẳng biết hắn có nghe được không
Hắn hơi giật mình, nó nói nhỏ quá, cứ như lời nói lúc nãy đã bị gió thổi đi vậy. Nhưng tai hắn lại rất thính nên chỉ nghe được chữ “ Là anh “ rất nhỏ thôi, giống như lướt qua tai thôi vậy. Hắn nhìn nó muốn hỏi lại lần nữa rồi lại thôi, biết điểm yếu của nó để làm gì chứ? Dù biết hắn cũng sẽ không cho người nào làm hại nó bởi vì điểm yếu đó.
- Sẽ có một ngày anh đánh bại em vào một việc nào đó _ Ánh mắt hắn rất kiên quyết nhìn nó
- Được được, em sẽ chờ _ Nó cười yếu ớt nhìn hắn, quả thật nhìn hắn bây giờ rất trẻ con
Hắn cũng vui vẻ mỉm cười ôn nhu nhìn nó, nói thì nói vậy chứ nhưng là đánh bại nó vào việc gì đây a?
- Em có chút mệt mỏi, cho em mượn vai một chút _ Nó nói rồi nhẹ nhàng tựa vào một bên của hắn, giọng nói như rất buồn ngủ rồi
- Bất cứ lúc nào bờ vai này cũng sẽ cho em tựa vào _ Hắn điều chỉnh tư thế cho nó nằm ngủ thoải mái hơn, giọng nói thì rất nhẹ nhàng
Chẳng mấy chốc nó đã chìm vào giấc ngủ, còn hắn ở bên cạnh cũng từ từ mà chìm vào giấc ngủ theo nó. Hai người cứ thế mà nằm ngủ yên bình dưới bầu trời trong xanh này, không màng chuyện gì khác nữa.
End chap
Chap này hơi ngắn nhé: Có gì Au bù sau nha T.T