Khi đã điều tra được thân phận của nó, hắn chợt thấy nhẹ lòng khi biết sự thật nhưng linh cảm của hắn lại nói là nó vẫn có rất nhiều bí ẩn mà không tiết lộ. Vốn không phải người tò mò nhưng hắn không hiểu tại sao với nó? Hắn lại muốn biết... tất cả về con người của nó. Vì khi nó trở về hình dáng cũ, dù chỉ là nụ cười không phải thật cũng không cười. Nhìn thẳng vào con mắt ấy, hắn cảm giác đôi mắt đó cũng như đôi mắt hắn. Lạnh lẽo và vô hồn mà lại cùng màu nữa chứ, trong ngôi trường này chỉ có nó và hắn là chung màu tóc và mắt nên mỗi khi tìm nó, hắn đều tìm thấy dễ dàng. Hắn rối, hắn chẳng hiểu mình đang làm gì nữa...
Như mọi ngày, con người luôn là tâm điểm chú ý của toàn trường. Nhưng cả người họ lại mặc kệ và đi lên lớp.
Lớp a
- Cả lớp im lặng _ Cô giáo đập bàn muốn nát bàn thì cả lớp mới im lặng
- Haizz, tuần nữa lớp ta sẽ đi cắm trại, đi hết tuần luôn. Cho nên các em hãy chuẩn bị thật tốt để không bị lạc hay gặp thú dữ nhé _ Cô nhìn cả lớp rồi nói dõng dạt
- Hú hú, được đi chơi kìa _ Một hoc sinh la lên
- Ôi, vui quá _ Học sinh nam khác la lên
Thế là một hồi nữa, cả lớp la um sùm luôn. Bà cô thì thở dài, biết ngay thế nào cũng vậy vì mỗi khi có dịp đi chơi nào, lớp này cũng sẽ như điên cả lên và cô giảng thì không lo nghe mà cứ bàn tán là sẽ chuẩn bị gì, mua gì, bla...bla thế nên cô lập tức đi ra khỏi lớp. Cho lớp nói chuyện “ vui vẻ “
- Ê mày, sắp đi chơi rồi kìa _ Nhỏ nhìn nó nói
- Biết rồi _ Nó lạnh lùng nói
Thế là tiết học trôi đi trong sự bàn tàn của cả lớp
Khi ra về, nó không đi về nhà mà lại đi dạo vài vòng trước khi về nhà. Đi được một lúc thì gặp một đám con trai mặt mày bặm trợn. Không cần hỏi, nó cũng biết bọn chúng định làm gì, nó định mặc kệ rồi đi ngang họ nhưng khi đi ngang qua...
- Này cô em, đi đâu một mình thế, đi chơi với bọn anh không? _ Một tên như đại ca của bọn nhìn nó thèm thuồng rồi nói với nó. Khi nhìn vào đôi mắt nó, hắn ta run người. Đôi mắt đó lạnh với quá quyến rũ, khiến hắn nhìn mà như xoáy vào đôi mắt đó của nó.
- Tránh ra _ giọng nói nhẹ nhàng như lại mang sức sát thương nặng, lạnh, lạnh đến nỗi khiến người nghe sợ hãi
- Ôi, cô em lạnh quá vậy? Đi với bọn anh, bọn anh sưởi ấm cho _ Dù bọn họ rất sợ nhưng lại nghĩ nó chỉ là cô gái thì làm sao chống chọi được cả bọn họ chứ thế là lại giở giọng biến thái
- Tôi cho các người s, sau s các người không biến thì đừng mong thấy được ánh sáng mặt trời _ Càng ngày lời nói đó lại lạnh hơn và có mùi nguy hiểm
- Bọn anh không đi cô em làm được gì bọn anh? Hay là muốn bọn anh chủ động nè, cô em cũng dâm đãng quá nha. Được rồi để anh gi... _ một người không sợ mà lại tiến gần nó, định đụng vào nó thì lời nói lập tức im luôn
- Là các người vụt bỏ cơ hội, chuẩn bị đi gặp tử thần đi
Vừa dứt lời, nó đã rút cây dao ở bên gót giày ra. Nhìn tuy nhỏ nhưng độ bén lại không kém các loại vũ khí khác, thân dao được nạm bạc. Được khắc rất tinh xảo, có rất nhiều hoa văn độc đáo. Phóng nhanh như gió đến chỗ bọn họ, rạch trên tay mỗi tên một đường dài, sau vài giây máu phun ra như thác chảy. Bọn họ liền nhăn mặt, nhìn nó bây giờ như ác quỷ hiện hình. Phải, nó đã đạt đến giới hạn, bọn người này dám nói nó dâm đãng? Nó điên lên như quỷ, không kiểm soát được. Nếu không giết bọn chúng có lẽ nó sẽ không chịu được. Tiếp tục vẫn chưa thỏa mãn nó vẫn lao vào tụi hắn, vung dao lướt qua bọn hắn. Cảm thấy vui chơi đã đủ, nó mặt lạnh tiến tới bọn họ, từng tên đứng im như tượng nhìn nó với ánh mắt sợ hãi. Nó tiến tới, rồi nhẹ nhàng lướt dao qua cổ của từng người, dù là lướt nhưng với sức lực của nó lại mạnh nên lập tức cả bọn họ đều ngã gục xuống đất. Mùi máu tanh xộc vào mũi nó, không cảm thấy khó chịu mà lại thích thú với mùi hương đó. Đôi mắt ác quỷ đó ánh lên màu máu. Nhìn nó bây giờ cứ như là ác quỷ, một ác quỷ chính hiệu. Còn cầm con dao đã nhuốm đầy máu của bọn họ đưa lên miệng mà liếm máu. Bỗng nó nói:
- Tôi không thích những người đứng nhòm ngó chút nào _ Nó không nhìn vào hướng nào mà lại phát ra lời nói. Cái người đứng nhìn nãy giờ cũng hiểu nó đang nói ai. Từ phía gốc cây, có một người con trai đi ra, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thấy được người này. Nó quả nhiên là ghê gớm. Và người đứng ở gốc cây quan sát tất cả mọi chuyện cũng không khỏi sững sờ, người đó không ai khác là hắn. Từ lúc ra khỏi trường, chẳng hiểu sao hắn lại không về nhà mà cũng đi dạo vài vòng. Rồi đến một con hẻm khá vắng, lại tối chỉ có vài bóng đèn sáng lên, dù không có gì đặc biệt nhưng người được mệnh danh là ác quỷ như hắn thì tai phải thính, nghe được tiếng đánh nhau, dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn tò mò mà đi vào con hẻm đó. Nhìn một hồi lâu hắn mới nhận ra cô gái đó là nó, hắn như không tin vào mắt mình. Nó bây giờ hiện hình là một con quỷ, còn liếm máu người, khiến hắn không khỏi rùng mình. Bây giờ hắn không còn nhận ra nó, nó như một người khác. Không phải Mạc Tử Băng mà hắn biết.
- Cô là ai? _ Hắn biết đây không phải là nó nên mới nhìn thẳng vào cô ta mà nói
- Hửm? Tôi là Mạc Tử Băng đây! Anh quên nhanh vậy _ Nó nhìn hắn rồi nhếch mép cười, một nụ cười của quỷ
- Cô không phải
- Hừ, nói anh biết cũng chẳng sao. Phải, tôi không phải là Mạc Tử Băng. Tôi là Mạc Thiên Tử, nhân cách thứ của cơ thể này. Nếu nói ra thì cơ thể này tồn tại tới nhân cách, một là hình dáng của một cô gái ngây thơ, hồn nhiên nhưng có lẽ hình dáng đó đã nằm ngủ mãi mãi trong cơ thể này rồi. Còn nhân cách thứ chính là người mà mấy ngày trước anh gặp, lạnh lùng và ít nói. Còn thứ là tôi, có lẽ tôi hơi giống với nhân cách thứ nhưng tôi lại tàn độc hơn nhiều. Tôi rất thích giết người và đó cũng coi như là sở thích của tôi. Tôi không nghĩ là mình sẽ hiện thân sớm như vậy nhưng cũng nhờ câu nói “ dâm đãng “ của bọn họ mà tôi lại có thể thức giấc và giết người. Còn một điều nữa anh là người đầu tiên tôi nói nhiều đến thế đấy và những người biết chuyện của tôi phải đánh thắng tôi thì mới có thể sống sót. Để xem anh bản lĩnh như thế nào, anh có xứng đáng là một ác quỷ không nhỉ? _ Nói hết tất cả sự thật cho hắn biết, đến câu nói cuối cùng nó lại nhìn hắn bằng con mắt mị hoặc, nhếch mép
Hắn sau khi nghe nó nói cũng ngạc nhiên, không ngờ nó lại là người như thế. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người như thế. Hắn không sợ nó vì hắn cũng rất thích máu, cái danh Devil đâu phải chỉ là hư danh chứ. Hắn nhìn nó rồi cũng nhếch mép thay cho lời nói đồng ý. Hắn lấy một con dao mà chẳng ai biết hắn để ở đâu. Sắc bén không kém nó mà chỉ có thể là hơn nó. Hắn đã tự dặn lòng là phải thắng nó cho bằng được, thắng một ác quỷ như nó...
Không nói tiếng nào mà cả hai cùng lao vào nhau. Nghĩ nó là con gái nên nhường, ai dè lại bị nó lướt dao qua làm cho máu chảy đầy cả tay hắn. Không cảm thấy đau mà hắn lại cảm thấy... thích thú? Không nhân nhượng với nó nữa mà hắn cầm con dao trong tay lao thẳng tới nó, tránh nhát dao của nó xong thì hắn cầm dao rạch nhẹ tay nó. Máu cũng từ đó mà chảy ra, hơi bất ngờ nhìn hắn. Vì từ trước đến giờ khi nó ở nhân cách này chưa ai có thể làm nó chảy máu vậy mà bây giờ máu từ tay nó lại chảy rất nhiều. Nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà tiếp tục vung dao vào thân thể của hắn. Hắn cũng không dễ gì mà tránh được những đòn của nó, những đòn dao của nó rất nhanh và chuẩn xác. Hắn phải nhanh lắm mới có thể tránh được, liền nghĩ mình sẽ thua nên hắn bắt đầu cầm dao đấu với nó hết mình. Nó cũng không nhường gì hết nữa mà cũng cầm dao và nhắm vào hắn mà đâm. Cứ như thế đến nửa tiếng đồng hồ, cả đều nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng. Bây giờ nhìn hắn cũng không khác gì ác quỷ, cả người trên cơ thể đều có những vết thương đều không ngừng chảy máu. Thế là cả lại cùng ý nghĩ là phải kết thúc càng nhanh càng tốt. Nghĩ là làm, nó lao nhanh vào hắn dùng dao định đâm vào cổ hắn thì hắn lập tức né tránh, rồi dùng chân gạt chân nó. Ngay lập tức nó ngã xuống và hắn liền kề dao vào cổ nó. Nó nhìn hắn, ánh mắt có chút không cam tâm. Cũng chỉ vì lúc đánh với đám người hồi nãy ít nhiều gì nó cũng bị thương đôi chỗ vì bọn hắn chống cự. Nếu không nó đã không thua, nhìn hắn, quả là không tồi. Nhếch mép nói
- Không tồi coi như lần này tôi thua nhưng lần sau anh hãy chờ nạp mạng cho tôi đi. Tạm biệt _ Nói xong cả cơ thể nó đều ngã gục xuống đất may mà hắn đỡ kịp.
Nhìn cô gái trong lòng, tim hắn ấm áp lạ thường. Khuôn mặt nó bây giờ như đã vui chơi không ngừng nghỉ rồi lại mệt mỏi và thiếp đi. Không biết nhà nó ở đâu nên hắn đưa nó về nhà hắn. Về đến nhà, hắn cõng nó trên lưng đi vài trước bao ánh mắt của người hầu, ngạc nhiên nhìn vì trước giờ cậu chủ của họ chưa bao giờ dẫn cô gái nào về nhà. Hắn mặc kệ đám người hầu nó mà đến phòng luôn. Xử lý hết vết thương của nó, rồi nhẹ nhàng lấy khăn lau người cho nó. Rồi sai người hầu thay đồ giùm và hắn cũng xử lý vết thương rồi vào tắm vì vế thương không nặng lắm nên sẽ không bị nhiễm trùng. Cũng may mà thân thủ của hắn tốt chứ không là hắn không còn ở nhà nữa mà là ở bệnh viện rồi.
Bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vào giường bất giác hắn mỉm cười. Vì trong mắt hắn bây giờ, nó như một thiên thần. Nó đang mặc một cái đầm màu hồng phấn, dài tới đầu gối. Mái tóc tím bí ẩn đó xõa ra như những gọn sóng. Khuôn mặt nó như một bức tượng hoàn mĩ. Hắn cảm thấy thật nực cười, lúc nãy thôi nó như một con quỷ thèm máu vậy mà bây giờ lại như một thiên thần. Hắn tiến tới chiếc giường đang có nó nằm trên giường, ngồi xuống một cái ghế gần đó. Nhìn nó thật lâu rồi lại cúi mặt xuống nhìn kỹ nó, chỉ còn khoảng cm thì hắn lại nhìn rõ được khuôn mặt của nó hơn. Đang say mê nhìn ngắm khuôn mặt nó thì nó lại xoay người lại môi chạm môi. Hắn mở mắt to nhìn nó, dù biết là nó không muốn nhưng hắn vẫn thấy vui vui sao, rồi lại đỏ mặt rời khỏi bờ môi đó. Đây toàn là những cảm xúc đầu tiên của hắn, càng nghĩ lại càng đỏ mặt hơn. Hắn nhìn nó rồi cũng từ từ tiến tới giường và nằm xuống, kế bên nó. Xoay người qua nhìn nó, hắn lại nở một nụ cười hiếm hoi. Không biết đây là cảm xúc là gì nhưng hắn lại rất thích cảm xúc này rồi dẹp đi suy nghĩ mà nằm xích lại ôm nó vào lòng và nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
End chap