Hôm nay hắn không đi làm, ở nhà của hắn. Bước vào căn nhà cũ này của hắn, hắn cảm thấy thật quen thuộc biết bao nhiêu. Nhưng xen lẫn đó chính là sự cô đơn trống trải, hắn nhếch mép cười rồi lại bước đi.
Bước vào căn phòng của hắn, hắn từ từ bước vào. Hắn vẫn nhớ, căn phòng này cũng chẳng thay đổi gì cả, cứ như khi hắn rời đi mọi thứ trong phòng này cũng chẳng có gì mất đi hay thay đổi cả. Hắn cất áo vào bên trong tủ, kiểm tra những vật còn ở trong phòng, tình cờ tìm được một cái hộp khá to. Hắn thổi đi lớp bụi ở mặt hộp, nhẹ nhàng mở hộp ra. Rồi hắn lại khẽ nhíu mày, bên trong chỉ có một cái máy ảnh màu trắng rất đẹp. Hắn nhận ra đây là cái máy ảnh ba năm trước đang rất nổi tiếng, chụp hình rất rõ nét và đẹp. Nhưng khi ấy hắn mua nó hình như... chỉ là để chụp phong cảnh thì phải? Bỗng nhiên hắn lại muốn rửa hết ảnh trong này ra. Hắn cất vào rồi để sang một bên...
Bước ra khỏi phòng mình hắn đi ngang phòng âm nhạc. Nhìn vào bên trong, chẳng hiểu sao chân hắn lại bước vào vô ý thức. Căn phòng này nhạc cụ có rất nhiều, rất tiện nghi. Hắn đến gần đàn piano, màu trắng trang nhã tôn lên sự sang trọng của đàn piano này. Ngồi xuống, hắn nhẹ đưa tay lên phím đàn, trong đầu nhớ đến khúc nhạc của người đánh đàn lúc ở tiệm bánh kia. Miệng lẩm bẩm gì đó rồi bắt đầu đàn...
Tiếng đàn vang lên khắp căn phòng, giai điệu nhẹ nhàng như lần đánh đó, chỉ có điều tâm trạng lại không giống nhau. Tâm trạng của hắn hiện tại rất bối rối, rất kì lạ, đem những cô gái mà mình cảm thấy quen thuộc kia hòa vào bên trong giai điệu đó. Ở họ hắn cảm nhận được một cảm giác gần gũi, rất quen thuộc, cảm giác thật kỳ lạ. Giai điệu này khiến người nghe cảm thấy rất tò mò về tâm trạng của hắn, muốn biết hắn đang nghĩ gì.
Khi đã đánh xong, hắn đứng dậy định rời đi thì lại đạp phải một cái gì đó. Hắn nhặt lên, hình dáng bên ngoài giống như một cây bút, màu đen huyền bí. Hắn biết đây chính là một loại máy thu âm nổi tiếng và đắt nhất thế giới. Với chức năng đầy đủ và kết quả rất hợp ý người dùng, âm thanh rất rõ ràng, nhỏ nhắn tiện lợi. Nhưng điều kỳ lạ là tại sao lại có thứ này ở đây? Chẳng lẽ có người khác từng đến phòng này?
Hắn lần mò tìm cái nút để bật lên nghe, khi nhấn vào nút thì lại lẳng lặng lắng nghe. Khi âm thanh phát ra, hắn lắng nghe thật kỹ. Lúc đầu là giọng của con trai, hắn mở to mắt ngạc nhiên, đây chẳng phải là giọng hắn sao? Bài hát này sao lại quen thuộc đến như vậy? Một lúc sau lại là một giọng nữ? Chất giọng này rất hay, nghe rất êm tai, người con gái này như đắm chìm vào bài hát, nghe thật hay. Hắn chìm đắm vào bên trong bài hát, nghe xong lại muốn nghe nữa. Sau đó hắn mới thắc mắc, vì sao lại có giọng hắn ở bên trong này? Hắn không lầm được. Vậy lúc trước đã có một cô gái vào bên trong đây, nhưng là ai? Theo như đoạn ghi âm này thì có lẽ nào hắn cũng biết cô gái này? Còn cùng cô gái này hát cùng nhau nữa? Tại sao hắn lại chẳng có chút ký ức nào về cô gái này cả? Hắn đã quên gì rồi sao?
Có lúc hắn cảm nhận mơ hồ vì một chuyện gì đó nhưng rồi lại có lúc như quên sạch sẽ một thứ gì khác nữa. Hắn cảm giác mình như mất mát một thứ gì đó nhưng lại chẳng biết là gì cả. Thật ra hắn đang cảm thấy mất mát thứ gì đây? Hắn nắm chặt cây bút ghi âm trong tay, chậm rãi rời đi. Cái giọng hát của cô gái được thu âm bên trong cây bút này vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu hắn. Giọng hát đó tại sao hắn lại muốn nghe đi nghe lại nhiều lần, cứ như giọng hát ấy cũng như giọng nói vậy, hắn đã luôn muốn nghe. Cứ như đã lâu rồi hắn chưa từng được nghe vậy, cái cảm giác nhớ nhung đó thật kỳ lạ...
Bỗng hắn thấy hiếu kì về tai nạn của hắn. Chẳng lẽ hắn lại bất cẩn đến mức bị xe đụng đó sao? Sự việc năm đó như thế nào, hắn cũng chẳng rõ. Liệu có chuyện gì khác xảy ra chăng? Càng suy nghĩ hắn lại càng cảm thấy kì lạ, dù chỉ là đụng xe thì làm gì lại nặng đến như vậy? Cơ hội sống sót lại quá mỏng manh, hắn tỉnh dậy được xem như là kỳ tích. Vẫn là nên điều tra từ bệnh viện mà hắn đã cấp cứu khi ở Việt Nam... Suy nghĩ xong hắn lập tức đến bệnh viện đó.
Sau khi tìm được người bác sỹ mổ cho mình. Hắn gặp riêng ông và nói chuyện
- Ồ, tôi nhận ra cậu. Ba năm trước, cậu còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh vậy mà sau ba năm lại có kỳ tích xuất hiện rồi nhỉ? _ Người đàn ông này năm nay cũng đã mấy gần tuổi rồi. Nhưng trí nhớ của ông vẫn rất rõ ràng
- Ông có thể kể rõ sự tình khi đó không?
- Chẳng lẽ cậu thật sự đã quên một ai đó? _ Ông bác sỹ này tinh tường nhận ra
Hắn ngạc nhiên nhìn ông rồi lại im lặng
- Để xem, ba năm trước, tôi có làm phẩu thuật cho cậu. Khi đó cậu đang trong tình trạng rất nguy cấp. Máu chảy quá nhiều, thiếu chút nữa cậu đã thiếu máu mà chết đi. Nhưng cũng may tôi đã vá lại được, nhưng chỉ có điều khi đó tình trạng của cậu đã bất tỉnh. Dù qua cơn nguy hiểm nhưng ý thức của cậu lại không có chút hy vọng nào. Nhưng không phải là không thể cứu chữa, ngay thời điểm đó bên Mỹ có những máy móc tiên tiến nhất được nhập về, có lẽ sẽ cứu được câu. Và quả thật họ đã cứu được cậu nhưng tôi nghĩ phần lớn cũng là do ý chí của cậu _ Ông nhớ lại năm về trước, khi đó ông rất sợ hãi vì mình cứu chữa không được đấy chứ
- Khi đó không có gì bất thường sao? Với lại vì sao tôi lại ở trong bệnh viện này? _ Hắn nghiêm túc hỏi
- Đúng là chẳng có gì bất thường. Còn nguyên do thì tôi cũng không nắm rõ. Chỉ có thể nói sơ là cậu bị một vật gì đó khá nặng, bị người khác dùng toàn lực mà đập mạnh vào đầu
Hắn ngạc nhiên nhìn ông bác sỹ trước mắt. Bị một vật gì đó đập vào đầu sao? Vậy sao bọn họ lại nói là hắn bị tai nạn xe? Lý do gì lại nói dối hắn? Chuyện này liệu có liên quan đến phần ký ức của hắn bị mất không?
- Tôi còn nhớ rõ, ngày hôm đó có một cô gái rất xinh đẹp cùng vào bệnh viện với cậu. Cô gái ấy thương tích cũng không lớn mấy, chỉ là bị thương ngoài da. Khi tỉnh dậy thì lập tức đến tìm cậu, chẳng bao lâu sau cô ấy đã khỏe nên xuất viện sớm. Nhưng mỗi ngày tôi đều thấy cô ấy đến thăm cậu, chăm sóc cậu rất tận tình. Sự việc này cứ duy trì đến tháng rồi cậu lại tỉnh lại, cuộc nói chuyện của hai người tôi không rõ. Chỉ là khi nghe cô gái ấy gọi cứu thì tôi lập tức vào bên trong xem tình trạng của cậu. Khi ấy tình trạng của cậu đã chuyển biến xấu, tôi mới gặp riêng người nhà cậu mà nói chuyện về tình trạng của cậu. Và họ đã quyết định mang cậu đi, nhưng chẳng hiểu sao lại dựng nên một vở kịch giả là cậu đã chết ở trước mặt cô gái kia. Khi ấy người như tôi mà còn thấy xót khi nhìn cô ấy khóc đến thê lương thế kia. Tôi nghĩ cậu có một người bạn gái thật yêu mình sâu đậm đấy _ Ông cứ huyên thuyên kể
Ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Một cô gái? Chăm sóc cho hắn suốt tháng? Khóc thê lương vì hắn? Bạn gái yêu hắn sâu đậm? Có sao? Liệu ký ức hắn quên có phải chính là về cô gái này? Rất có khả năng! Nhưng tại sao bọn họ lại nói dối hắn?
- Cô gái đó có hình dáng như thế nào? _ Hắn lập tức hỏi vào vấn đề chính
- Hừm, tôi nhớ rất rõ. Cô ấy có một mái tóc khá là dài, màu tím rất đẹp mắt. Màu tím đó chính là màu đẹp nhất tôi từng thấy, trước giờ tôi chưa hề thấy qua. Nhưng cậu chính là người thứ đấy, cậu và cô ấy có chung một màu tóc. Ngay cả đôi mắt cũng giống y hệt nhau, khi đó tôi thấy hai người thật xứng đôi! Có lẽ cậu hỏi người kia sẽ rõ hơn đấy _ Khi ấy ông thật sự có ấn tượng rất sâu sắc về cô gái đó, cô gái đó rất đẹp, đẹp nhất ông từng thấy
Lại là tóc tím! Mắt tím! Khoan đã, có khi nào chính là cô gái ở bữa khiêu vũ đó? Dù không nhìn rõ nhưng cặp mắt kia hắn không thể nào quên! Khi ấy hắn liền giật mình nhận thấy được, con mắt kia cứ tưởng chừng là mắt hắn.
- Ông có biết tên cô ấy không?
- Không. Nhưng tôi nghĩ những người thân của cậu biết đấy
- Được cảm ơn ông
Nói xong, hắn rời khỏi bệnh viện. Những người xung quanh nhìn hắn thì sợ hãi không thôi, cảm giác rất lạnh lẽo. Khuôn mặt như tu la từ địa ngục nhập vào vậy. Nhưng thật sự hắn đang rất điên, nếu hắn không biết được sự thật thì hắn chắn hắn sẽ điên lên!
Cô gái đó là gì của hắn? Đối với cô ta hắn có cảm giác gì không? Hiện tại hắn chỉ cảm giác được giữa hắn và cô gái đó có gì đó rất không bình thường, liệu đó có phải tình yêu? Hắn nhanh chóng đi tìm cả người kia. Dù đối với cô gái tên Thanh này hắn không có quá nhiều ký ức nhưng ban nãy bác sỹ đó có nói là tận người, vậy chắc chắn cô gái đó cũng biết chuyện.
End chap
Au cố gắng bù rồi nhé, ngày hai chap lận rồi nha: