Mạc Tử Băng!!

chương 85: kể lại chuyện 3 năm trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiệm cafe

- Em hẹn anh ra đây có việc gì? _ Cậu đối diện nhìn hắn, trong lòng thầm biết kết quả

- Anh có lẽ đã biết câu trả lời _ Hắn từ tốn uống tách sữa

- Em rất muốn biết?

- Phải

- Không phải Thanh đã nói là tất cả sự thật đều nằm ở trong cuốn truyện đó sao?

- Em muốn nghe anh kể - tất cả _ Hắn nói chắc chắn thêm một lần nữa

- Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Anh sẽ kể thật tóm tắt nhé

- Hừm, thật ra năm về trước nó với hiện tại rất khác nhau nhưng lại có một điểm chung. Có lẽ trong cuốn truyện kia cũng có đề cập đến phải không?

Hắn gật đầu, hắn chợt nhớ lại cái quá khứ đó, hắn khẽ rùng mình. Cái quá khứ đó đối với một cô gái đúng là ác mộng, khi ấy hắn thật đau lòng cho cô gái này nhưng lại không ngờ cô gái kia là thật, câu chuyện đó cũng là thật.

- Khi đó, Băng nó có thích một người con trai trong trường nhưng khác lớp. Năm đó, trong trường, cậu trai đólà người đẹp trai nhất và rất đào hoa. Cô gái nào cũng yêu mến không thôi, nhưng người này lại rất lăng nhăng, thay bạn gái như thay áo. Dù biết vậy nó cũng thật ngốc mà đem lòng yêu người con trai đó. Nó dùng hết dũng khí mà đi tỏ tình, không ngờ hắn ta lại đồng ý. Từ đó hai người họ quen nhau, cho đến mấy tháng sau nó đến khách sạn nói mà hắn ta ở. Mở cửa phòng thì lại thấy cảnh tượng đáng kinh tởm kia, nó đau lòng. Mấy ngày sau nó lâm bệnh nặng, sốt rất cao, anh phải từ Mĩ trở về đây xem nó, có lẽ khi đó Thư cũng có về nhưng anh lại không gặp mặt. Khi hạ sốt thì nó tỉnh lại, từ đó anh không còn nhìn thấy nụ cười tỏa sáng của con bé nữa. Sau đó, những chuyện kinh khủng liền xảy ra dồn dập, lúc thì đi vào đồn công an quậy phá ngồi uống trà, lúc thì điên cuồng tìm kiếm hắn ta. Chẳng bao lâu nó lại lâm vào bệnh nặng, sốt rất cao, khi bị đưa vào bệnh viện, nó phải nằm viện ngày. Một ngày kia, anh có việc bận nên không thể nào ở lại đây được, chỉ còn mình Thanh mà thôi. Trùng hợp hôm đó nhỏ đi mua đồ cho thì nó tỉnh lại, rồi lại chạy ra ngoài, tình cờ gặp lại hắn ta, nó như nhớ lại mọi chuyện, điên cuồng nói gì đó với hắn ta, nhỏ tức giận quá nên mới giết chết hắn ta luôn.

Cậu hơi ngừng lại, nhớ đến những chuyện này lại thấy thật thương cho cô em gái của mình.

- Sau sự việc đó chẳng hiểu sao lại đến chuyện mà nó giết hết đàn ông ở những quán bar kia. Mấy trăm người chết đi, khi đó vụ án này vẫn không thể nào tìm ra hung thủ. Ai lại tin được một cô gái lại có thể giết nhiêu đó người cơ chứ. Nhưng sự thật là người giết chính là nhân cách máu lạnh nhất của nó, từ đó sinh ra nhân cách khác nhau. Cho đến khi, nó gặp được em, chuyển đến một ngôi trường mới. Anh cũng chẳng rõ tình cảnh khi đó như thế nào nhưng dần dần hai đứa có tình cảm, theo như anh biết thì khi đó em trai lạnh lùng của anh lại chủ động theo đuổi em gái anh. Khi biết được, anh còn không thể nào tin được đấy chứ, một người lạnh lùng không quan tâm đến con gái như em cũng có ngày gục ngã bởi một cô gái. Lúc ấy anh thật muốn biết em có thành công hay không. Vì nếu em muốn yêu, muốn theo đuổi nó sẽ chẳng dễ dàng đâu, đó là một đoạn đường dài đấy. Nhưng kết quả lại khiến anh hiểu rằng em là thật lòng, là nghiêm túc mà theo đuổi. Anh tự hỏi vì sao em lại trở nên như vậy? Cho đến khi anh gặp chị của Băng, anh mới hiểu cảm giác đó của em. Những chuyện sau đó có lẽ em cũng biết rất rõ rồi. Cậu lại tiếp tục ngừng, nhẹ nhàng uống một ngụm cafe rồi tiếp tục nói

- Anh nhận ra, kể từ khi em quen biết con bé đó, em đã thay đổi rất nhiều. Lời nói rất ôn nhu, không mang sự lạnh lùng nào cả, đối với Băng nâng như nâng trứng. Yêu thương con bé hết mực, vì con bé mà chẳng màng đến mạng sống của mình. Khi biết tin con bé gặp nguy hiểm thì em lại là người hoảng sợ hơn bất cứ người nào. Bất cứ người nào cũng sẽ nhận thấy rõ tình yêu của em dành cho Băng sâu đậm đến cỡ nào. Hình ảnh mà hai người hạnh phúc bên nhau thật khiến người khác ghen tỵ. Khi đó anh tin rằng, hai đứa chẳng thể nào xa rời. Nhưng ông trời lại muốn trêu đùa hai đứa, khiến hai đứa xa cách đến tận năm. Ba năm này, nó sống như người không hồn. Suốt ngày chỉ lao đầu vào công việc, khi về nhà thì lại tiếp tục làm việc nữa, nhưng Thanh có nói tất cả cũng sẽ có điểm dừng. Mỗi đêm khi nó ngủ, Thanh nói đều sẽ nghe được tiếng la hét của nó, luôn luôn nhắc đến tên em, có lẽ nó nhớ đến những kỷ niệm với em. Hằng đêm nó đều mơ thấy những cảnh tượng này, nhưng anh hiểu, đối với nó những giấc mơ này chính là ác mộng. Anh biết, nó rất đau lòng, đến đêm tối thì lại ngồi ở một góc mà lặng lẽ khóc. Nhìn nó như vậy, anh đau lòng đến nỗi muốn đến gặp em và đập cho em một trận, khiến em phải tỉnh dậy. Tỉnh dậy mà nhìn xem, em đang bỏ rơi người mà em yêu thương, khiến nó phải đau đớn rồi khóc bi thương đến như vậy. Nhưng dù có đánh em đến cỡ nào thì em sẽ tỉnh lại sao? Em thật không đáng mặt là đàn ông, em hứa với nó nhiều điều, rốt cuộc em lại nằm yên một chỗ. Ba năm! Hai đứa xa cách đến tận năm, em có biết khi đó nó thật sự đau cuồng đến nỗi nào không? Dù chỉ là một cái nhếch mép anh cũng không nhìn thấy được chứ nói gì đến nụ cười đây?

Cậu càng nói lại càng tức giận, sau những nỗi đau đó, em gái cậu lại phải làm một nhân viên quèn trong công ty hắn sao! Nó là một chủ tịch lại đi làm nhân viên ở nơi khác, hắn không thấy xót sao?

- Em thật sự yêu cô ta đến như vậy sao? _ Hắn nhìn cậu, mở miệng nói. Những gì cậu nói hắn đều biết, hắn đều cảm nhận được, hắn thậm chí còn khóc khi đọc đến cuốn truyện kia nữa!

- Em tự hỏi tim mình đi! Tim em trao trọn cho nó, đến bây giờ anh tin trái tim đó vẫn còn ở chỗ Băng. Chỉ là hiện tại, em lại quên mất cô gái mà em yêu thương không màng đến tính mạng! Lạnh lùng với nó, xem nó như người lạ

- Em thật sự biết yêu sao? _ Hắn như tự hỏi chính mình vậy

- Yêu! Nó rất vĩ đại, em đã bị tình yêu đó mà chìm đắm vào. Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, anh tin sẽ có ngày em nhớ ra tất cả. Và anh muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của em khi biết những gì mà em đã làm với Băng! Em sẽ thật hối hận và cảm thấy chán ghét bản thân mình. Anh tin là như vậy!

- Nếu em thật sự quên nó vĩnh viễn thì anh sẽ chẳng thể nào mà lấy vợ được đâu đấy!

- Vì sao? _Hắn khó hiểu nhìn cậu

- Hừ, còn không phải vì lời hứa lúc nhỏ của cô gái kia sao? Đều phải đám cưới chung một chỗ, chung thời gian và chung một lễ đường. Ngay cả thằng Bảo cũng đang muốn cưới vợ kìa, cũng còn mình em thôi đấy! Em mà quên đi thì sẽ biết tay anh

Nói xong cậu rời khỏi tiệm cafe đó. Chỉ còn lại mình hắn...

Hắn trầm ngâm nhìn tách sữa màu trắng đục kia. Có phải hắn thích uống sữa cũng bởi vì cô gái đó không? Hắn nhớ lại câu nói của anh vào ngày ở tiệm bánh Violet Love kia, “ Thời gian rồi sẽ thay đổi con người “. Có phải khi gặp cô gái đó, hắn đã thay đổi như lời cậu nói không? Những gì mà cậu nói, hắn đều như nhớ rất rõ, hắn đều cảm nhận được, đó chính là sự thật.

Hắn nhìn ra ngoài đường, trong lòng tự hỏi bản thân rằng “ Thế giới này thật nhỏ bé đến vậy sao? Sau năm không gặp mà mình vẫn gặp lại nhưng lại xem cô gái đó như người lạ, tim mình thật đau! Có phải ông trời đang trừng phạt mình vì đã đối xử với cô gái ấy như vậy không? Có phải ông trời đang muốn hắn nhớ lại và bù đắp không? “

Hắn tự cho rằng đó chính là sự sắp xếp của ông trời. Hắn sẽ tin tưởng vào ông! Tin ông sẽ khiến hắn nhớ lại, tin ông sẽ cho hắn cơ hội bù đắp cho cô gái kia. Hắn không phủ nhận rằng, đối với cô gái kia hắn vẫn còn cảm giác rất kì lạ...

End chap

Hôm nay hai chap rồi nhé ^^ Mấy bạn ngủ ngon

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio