...Thư phòng...
Mạc Chi Dương hoàn thành xong công việc thì cũng đã chập tối rồi, gần đến giờ ăn nên Mạc Chi Dương đứng dậy rời đi ra chỗ phòng ăn.
Vừa mới đến phòng ăn, Mạc Chi Dương đã thấy Minh Hạ đang tất bật dọn đồ ăn ra Mạc Chi Dương rồi nhưng có vẻ như vẫn thiếu thiếu gì đó thì phải.
Ở đây chỉ có mỗi một phần ăn, vậy phần còn lại của Bạch Tử Lệ thì sao?
Mạc Chi Dương nhớ lại những lời Kỳ Lâm nói rằng hôm trước Bạch Tử Lệ đã sắp chết vì quá đói rồi, Mạc Chi Dương không muốn để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, đường đường là một nhị hoàng tử mà lại không có đồ ăn cho hoàng tử phi của mình.
Thế thì còn đâu ra mặt mũi để đối diện người khác được chứ, rồi người người lại đồn Mạc Chi Dương lại là người ki bo, ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Minh Hạ thấy chủ nhân mình đi vào lập tức vui vẻ ra tiếp đón, nhưng khi nghĩ lại cái cảnh tượng của chiều hôm nay, Minh Hạ lại mỉm cười một cách gian xảo, tiến đến chỗ Mạc Chi Dương cúi chào
- “Nô tỳ tham kiến nhị hoàng tử”
- “Ừm...!Phần ăn của hoàng tử phi đâu? Sao ta không thấy”
- “À dạ...!Cái này...”_Câu nói của Mạc Chi Dương khiến Minh Hạ khựng lại
- “Ta hỏi ngươi là phần ăn của hoàng tử phi đâu? Ngươi không coi hoàng tử phi ra gì sao?!”_Mạc Chi Dương tức giận mắng Minh Hạ
Minh Hạ không lường trước chuyện này, vì bình thường chỉ chuẩn bị mỗi phần ăn cho chủ nhân, còn người khác thì không bao giờ vì trong đây, người có quyền lực thứ hai là Minh Hạ nên sau mỗi bữa ăn của Mạc Chi Dương, cung nhân lại là người mang đồ ăn đến cho Minh Hạ.
Chứ Minh Hạ chưa bao giờ phục vụ cho ai khác, giờ thì đã có ngươi hơn chức vị của Minh Hạ rồi khiến Minh Hạ tức giận không thôi.
Vậy mà vì Bạch Tử Lệ mà Minh Hạ bị mắng, vì Bạch Tử Lệ mà Minh Hạ mất sự sủng ái của Mạc Chi Dương.
Minh Hạ nén cục tức này vào bụng mà sai người đi chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Tử Lệ.
Mạc Chi Dương thấy vậy rồi đi vào bàn ăn rồi ngồi im không làm gì cả, có vẻ như Mạc Chi Dương muốn đợi Bạch Tử Lệ đến ăn cùng.
Điều đó khiến cho Minh Hạ và cả người làm cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ biết giục bếp trưởng làm nhanh lên trước khi Mạc Chi Dương nổi cáu lên
- “Nhị hoàng tử à, nô tỳ có chuyện muốn nói”
- “Nói đi”
- “Chuyện là nô tỳ thấy hoàng tử phi có vẻ khá thân thiết với con trai của tướng quân – Kỳ Lâm.
Đường đường là một thê tử, tân nương của một hoàng tử mà lại đi thân mật với người đàn ông khác.
Nô tỳ thấy như vậy sẽ không ổn, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài mất”_Minh Hạ đắc ý rồi nói cho Mạc Chi Dương nghe, thầm nghĩ, quả này Bạch Tử Lệ chết chắc rồi
- “Đây là điều ngươi muốn nói ư? Hoàng tử phi chưa quen ở nơi này, chẳng có ai bầu bạn.
Kỳ Lâm đến để giúp đỡ với kết bạn với hoàng tử phi là sai sao? Ngươi là đang soi mói chủ nhân của mình sao hả? Phận tôi tới mà lại đi nói xấu chủ của mình như vậy sao? Ngươi nói xem có ra thể thống gì không?”
Mạc Chi Dương tức giận nói lớn lên, vậy mà Minh Hạ lại dám nói Bạch Tử Lệ như vậy trước mặt mình.
Mạc Chi Dương biết được sự thật nên mới mắng như vậy, thực sự Kỳ Lâm đã giúp đỡ Bạch Tử Lệ rất nhiều và cũng là ân nhân của Bạch Tử Lệ luôn, nên việc mà hai người có quan hệ không bình thường là đương nhiên rồi, nên Mạc Chi Dương tức giận là vì thế, Minh Hạ không biết gì đã thế lại còn bép xép, nói xấu sau lưng như vậy.
Chắc dạo này được Mạc Chi Dương tin tưởng quá nên mới vậy rồi, phải phạt để cho biết thế nào là lễ độ, chứ không phải muốn nói gì thì nói, dù gì Bạch Tử Lệ bây giờ cũng là người của hoàng tộc rồi.
Minh Hạ thấy Mạc Chi Dương tức giận lập tức quỳ rạp xuống, sợ hãi vô cùng, vậy mà chủ nhân lại bệnh vực cho tên ma mới đó
- “Nô tỳ xin lỗi, là lỗi của nô tỳ.
Nô tỳ đáng phạt, nô tỳ đáng phạt”
- “Vậy ngươi nghĩ ta nên phạt ngươi như thế nào?”
- “Nô tỳ...!Nô tỳ sẽ tự vả miệng mình cái ạ”
- “Đấy là ngươi nói đấy nhé.
Bắt đầu vả đi, mạnh tay vào”
Minh Hạ nghe xong thì sụp đổ, tưởng chừng như Mạc Chi Dương sẽ tha cho mình như mấy đợt trước nhưng không hề, Minh Hạ cứng ngập ngừng mãi không dám làm vì sợ đau.
Mạc Chi Dương thấy vậy liền lườm Minh Hạ khiến cho Minh Hạ sợ hãi mà tự lấy tay tát vào mặt mình.
Đến đây Mạc Chi Dương không quan tâm nữa mà chỉ trực chờ nhìn cánh cửa phòng ăn được mở ra bởi Bạch Tử Lệ.
Chỉ một lúc sau, Bạch Tử Lệ bước vào, tiếng tát khiến Bạch Tử Lệ giật mình nhìn về phía có tiếng và ngạc nhiên khi thấy Minh Hạ đang quỳ bên cạnh Mạc Chi Dương tự tát chính mình.
- "Đến rồi sao? Vào đi"
- "À ừm..."
Bạch Tử Lệ ngồi vào bàn ăn, cung nhân cũng nhanh chóng theo đó mà sắp xếp đồ ăn lên cho Bạch Tử Lệ.
Điều này khiến Bạch Tử Lệ bất ngờ, mới hôm trước còn chả quan tâm gì đến mình mà sao bây giờ lại tiếp đãi ghê vậy? Lại còn bày ra nhiều đồ ăn như thế này nữa chứ.
Hay lại có mưu đồ gì khác ta? Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ ngồi đối diện mình vẫn đang suy nghĩ cái gì đó mà vẫn chưa ăn liền nhíu mày hỏi
- "Không đói sao? Hay thức ăn không thích hợp?"
- "À không không không.
Ta ăn ta ăn..."
- "Ừm, nếu không hợp khẩu vị thì cứ nói với ta là được"
- "Vâng"
Bạch Tử Lệ lần đầu tiên được thưởng thức mĩ vị nhân gian này, nó rất ngon luôn.
Nhưng điều khiến Bạch Tử Lệ chú ý hơn là vì sao Minh Hạ lại tự tát mình như vậy? Hai má đỏ hết rồi nhưng vẫn chưa ngừng lại.
Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ cứ nhìn chằm chằm vào Minh Hạ, cũng hiểu ra vấn đề liền nói
- "Là do cô ta có lỗi.
Đây là đang tự phạt mình.
Ngươi không cần quan tâm đâu.
Cứ ăn đi"
- "À dạ vâng ạ"
- Sao tính tình thay đổi như chong chóng vậy? Chậc chậc...!Đúng là lòng người không thể đoán ra được mà_ Bạch Tử Lệ thi thoảng ngước lên nhìn Mạc Chi Dương rồi lắc đầu
Cứ thế hai ngươi đối mặt nhau cùng ăn nhưng chẳng nói cậu nào.
Mạc Chi Dương ăn xong cũng về thư phòng làm việc, còn Bạch Tử Lệ cũng về phòng mình nghỉ ngơi....