…Thư phòng của Mạc Chi Dương…
Mạc Chi Dương đang ngồi kiểm tra lại việc tính toán chi tiêu của cả phủ, rất hài lòng về việc tính toán này.
Đúng lúc đó, Minh Hạ mang đồ ăn nhẹ đi vào bên trong, thấy Mạc Chi Dương đang cười cười rồi nhìn sổ sách mà Bạch Tử Lệ tính ra khiến Minh Hạ khó chịu vô cùng.
Đáng lẽ ra Minh Hạ phải là người làm nhưng dạo này Bạch Tử Lệ đều chiếm tất cả, nhưng Minh Hạ phải công nhận cách tính của Bạch Tử Lệ nhanh thật, tuy Minh Hạ không biết Bạch Tử Lệ tính như thế nào nhưng mới ngồi được một chút đã tính xong rồi.
Lúc đầu Minh Hạ còn không tin nà kiểm tra lại, ai ngờ nó đúng hoàn toàn.
Vậy là từ đó việc tính toán sổ sách cứ để cho Bạch Tử Lệ làm tất, Minh Hạ chỉ ở bên cạnh đứng trông mà thôi.
Minh Hạ lần này không thể để mất quyền kiểm soát của mình được, liền vui vẻ đi tới chỗ Mạc Chi Dương rồi nói
- “Thưa nhị hoàng tử, đồ ăn nhẹ của ngài đây ạ.
Hôm nay gồm có bánh bông lan và nước ép táo kèm thêm một ít rau câu”
- Cái gì? Rau câu ư?!
Câu nói của Minh Hạ đã làm Mạc Chi Dương nhớ đến vụ hạ độc rau câu của Bạch Tử Lệ, Mạc Chi Dương nhìn sang bên chỗ để đồ ăn nhẹ, nhìn chằm chằm vào dĩa để rau câu.
Rồi lại ngước lên nhìn Minh Hạ, và bảo Minh Hạ ăn thử miếng rau câu xem.
Minh Hạ nghe xong liền sững người, sao chủ nhân lại kêu mình nếm thử đồ ăn chứ? Có phải chủ nhân nghi ngờ mình không? Hay là sự việc bị bại lộ rồi? Minh Hạ nói khéo rằng bụng mình đang không ổn, định xin thôi nhưng khi nhìn thấy Mạc Chi Dương đang nhìn mình chằm chằm thì không dám cãi lại nữa, lấy cái thìa rồi xúc một miếng lên ăn.
Trong suốt quá trình này, Mạc Chi Dương nhìn chằm chằm vào Minh Hạ không rời mắt, xem từ phản ứng của Minh Hạ khi mình bảo ăn rồi đến cách Minh Hạ ăn rau câu vào và bây giờ chỉ chờ đợi xem kết quả như thế nào thôi.
Minh Hạ vừa ăn xong được một lúc liền che miệng lại, rồi chạy đi nôn ra.
Mạc Chi Dương thấy vậy liền cho mời thái y đến
- “Rốt cuộc là bị sao vậy?”_ Mạc Chi Dương nhìn thái y nói
- “Thưa nhị hoàng tử, cô ấy là bị rối loạn hệ tiêu hóa nên tạm thời không ăn được gì mấy.
Cái này chắc mấy hôm trước cô ấy ăn quá nhiều nên mới bị như vậy.
Chỉ có thể ăn cháo thôi ạ”
- Hóa ra là rối loạn tiêu hóa.
Vậy mà mình cứ tưởng… Haiz, phải bảo Thất Vĩnh điều tra thêm vậy_ Mạc Chi Dương thất vọng nghĩ
- “Nô tỳ xin lỗi hoàng tử.
Để hoàng tử phải lo lắng rồi… Đáng lẽ ra nô tỳ không nên ăn quá sức rồi để bị như vậy”_Minh Hạ tỏ vẻ buồn bã nói
- “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”
- “Vâng ạ! Cảm ơn hoàng tử đã quan tâm đến nô tỳ”
Mạc Chi Dương chỉ gật đầu rồi rời đi luôn mà không chút nghi ngờ gì, Minh Hạ trong lòng thầm đắc ý, mấy hôm trước Minh Hạ cố tình ăn nhiều để cho bị rối loạn tiêu hóa.
Rồi đến ngày hôm nay thực đơn có rau câu nên mang lên cho Mạc Chi Dương, chắc chắn Mạc Chi Dương sẽ bắt mình ăn rồi sau đó sẽ chuyển đối tượng về mình và cho kiểm tra thái y, và kết quả cũng thấy được rõ rồi.
Mạc Chi Dương đã chuyển đối tượng, gạt bỏ Minh Hạ khỏi danh sách, vụ hạ độc là Minh Hạ làm, bây giờ thì nhàn nhã rồi, không phải lo lắng vì bị nghi ngờ nữa.
Tất cả đều được Minh Hạ lên kế hoạch hoàn hảo.
- Có thể là ai được ta? Nếu mình tìm được hung thủ thì chắc chắn sẽ lấy được lòng của cậu ấy… Minh Hạ thì không phải rồi… À mà từ từ, người cuối cùng đưa rau câu cho cậu ấy là ai nhỉ? Mình không nhớ rõ nữa… Chắc phải đi hỏi thôi
Mạc Chi Dương đi về thư phòng của mình, thấy cửa đã mở hé ra rồi, có vẻ Bạch Tử Lệ đã đến rồi.
Mở cửa đi vào, Mạc Chi Dương đã thấy Bạch Tử Lệ ngoan ngoãn ngồi ở ghế chờ mình rồi, bộ dạng khép nép, một lúc cứ ngó qua, ngó lại nhìn xung quanh khiến Mạc Chi Dương bất giác mỉm cười, thật giống cún con quá đi mất thôi.
Mạc Chi Dương bước vào bên trong, Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương đi vào liền đứng dậy hành lễ
- “Xin tham kiến nhị hoàng tử!”
- “Ngươi đứng lên đi! Đến lâu chưa?”_ Mạc Chi Dương đi lại đỡ Bạch Tử Lệ dậy
- “Ta vừa mới đến thôi.
Ngài gọi ta đến đây có chuyện gì vậy ạ?”
- “À, ta muốn hỏi ngươi là ngươi tình toán theo cách nào mà lại đúng và nhanh tới vậy.
Ta nhớ cuốn sổ sách này ta mới đưa cho người ngày trước mà ngươi đã tính xong rồi!”
- “Cái này… Ta…”_ Bạch Tử Lệ ngập ngừng khi Mạc Chi Dương hỏi đến vấn đề này
Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ còn ngập ngừng trong việc này nên cũng không làm khó nữa.
Chắc là cách tính mà cha Bạch Tử Lệ dạy cho nên không muốn cho người khác biết ấy mà.
Mạc Chi Dương cũng không trách móc gì mà chỉ mỉm cười rồi gọi Bạch Tử Lệ ra chỗ mình lấy sách mà thôi.
Bạch Tử Lệ tưởng rằng Mạc Chi Dương sẽ gặng hỏi về gia đình mình nhưng ai ngờ lại không nói gì cả, lại còn gọi mình ra chỗ đống sách kia nữa chứ.
Bạch Tử Lệ cũng theo ý Mạc Chi Dương đi ra chỗ ấy rồi đứng bên cạnh, Mạc Chi Dương lấy một cuốn sách ra cho Bạch Tử Lệ đọc nhưng ai ngờ một cuốn khác theo đà rơi ra.
Bạch Tử Lệ thấy vậy liền nhắm tịt mắt lại, tưởng rằng đầu chuẩn bị có một cục u nhưng ai dè, Mạc Chi Dương đã đỡ sách hộ cho.
Cán sách đập vào tay Mạc Chi Dương khiến nó đỏ ửng lên
- “Ngài… Tay ngài bị sưng lên rồi!”
- “Ta không sao đâu.
Đây, người cầm mấy cuốn đọc đi.
Trời mưa cũng sắp tạnh rồi đó, chắc mai là phát lương thực cho dân được rồi”
- “Nhưng mà… Thật sự không sao chứ ạ?”
- “Không sao đâu! Ngươi cứ cầm ra kia đọc đi, toàn sách quý không đó.”
Mạc Chi Dương mỉm cười xoa đầu Bạch Tử Lệ, điều này khiến Bạch Tử Lệ đỏ mặt, tim bỗng đập nhanh nhưng không quá mạnh, cảm giác cứ kiểu gì ý làm Bạch Tử Lệ không hiểu mình bị sao nữa.
Thực sự trong mấy ngày này Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương có vẻ dịu dàng với mình hơn, còn giúp mình rất nhiều nữa.Cho Bạch Tử Lệ đọc sách quý nè, chăm sóc Bạch Tử Lệ lúc bị ốm nè, rồi lên hẳn một thực đơn riêng cho Bạch Tử Lệ ăn nè,… Rốt cuộc Mạc Chi Dương bị sao vậy? Bạch Tử Lệ cũng không hiểu nữa, nhưng có người quan tâm cũng thích thật, khóe môi bất giác mỉm cười mà không biết Mạc Chi Dương đang nhìn chằm chằm vào mình và suy nghĩ gì đó.