Mạch – Thanh

chương 5: mới gặp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nô, nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!.” Thanh Nhi một phen buông tay Tiếu Mạch, quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy. Hoàng, là hoàng thượng, Thanh Nhi có chút kích động nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi. Lần đầu nhìn thấy hoàng thượng chính là mười năm trước, khi ngũ hoàng tử còn chưa sinh ra. Khi đó hoàng thượng còn có nét ngây ngô của một thiếu niên, mà hiện giờ hoàng thượng khí phách oai nghiêm. Thanh Nhi vì lo lắng ngũ hoàng tử không nhận ra hoàng thượng, này, đây là không nhìn quân vương, là tội lớn. Thanh Nhi càng nghĩ càng sợ, nếu không phải có Tiếu Mạch bên cạnh, nàng chỉ sợ đã sớm ngất đi.

Kia mạt minh hoàng là hoàng đế?! Tiếu Mạch có chút kinh ngạc. Bất quá, ngoại trừ hoàng đế, còn có ai dám mặc trang phục màu vàng. Hoàng đế sao? Đó không phải là phụ thân của Ly Thanh a! Thật mỉa mai, Ly Thanh trong suy nghĩ mười năm qua chưa từng gặp được phụ thân. Mà chính mình đến thế giới này còn chưa đến hai tháng, đã có phúc gặp được phong thái của vị vua một nước. Ly Thanh, ngươi đã vô duyên được gặp phụ hoàng của ngươi, ta đây liền thay ngươi nhìn hắn.

Chầm chậm xoay người, vốn nhàn nhạc ánh minh hoàng giờ đã tràn ngập trong mắt. Hảo chói mắt, ánh sáng rực rỡ tựa như ánh mặt trời làm Tiếu Mạch cảm giác có chút khó chịu. Trong phút chốc Tiếu Mạch đột nhiên không muốn nhìn thấy hình bóng của ánh minh hoàng này, nhưng trong trí nhớ Ly Thanh ánh mắt khát vọng, làm cho hắn áp chế ý niệm này trong đầu. Người nọ, đế vương của quốc gia này, trong bóng chiều tà khuôn mặt có chút mờ mịt. Tiếu mạch lùi về phía sau hai bước, thân ảnh mờ mịt mới dần hiện ra. Lại nhìn về phía người kia gương mặt lơ đãng, Tiếu Mạch cùng với quân vương lần đầu đối mặt.Thứ Tiếu Mạch đầu tiên nhìn đến đó chính là đôi mắt của Ly Nhật Diệu, chân chính màu đen hai tròng mắt.

Đều biết phương đông người bình thường đều là tóc đen con ngươi đen, nhưng không biết có ai chú ý tới, chúng ta gọi là con ngươi đen cũng không phải chân chính ý nghĩa màu đen. Tiếu Mạch chú ý, hắn phát hiện chính mình cùng mọi người chung quanh ánh mắt cũng không phải hoàn toàn màu đen, mà là mang theo chút màu nâu.Nếu vừa thấy sẽ tựa như màu đen bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, không ai có ánh mắt là thật tinh khiết màu đen. Nhưng hiện tại Tiếu Mạch lại thấy được một đôi mắt chân chính màu đen. Hai mắt của Ly Nhật Diệu, nếu phải so sánh thì chính là ánh thái dương khi có nhật thực, đó là hoàn toàn đen thấu không nhìn ra một tia hào quang.

Sống hai mươi bảy năm Tiếu Mạch chưa từng nghĩ tới, hắn lại có ngày nhìn một người nhìn đến ngơ ngẩn. Kiếp trước Tiếu Mạch tự nhận mình cũng xem qua không ít mỹ nữ xinh đẹp, chính là những ngôi sao lớn trên truyền hình cũng chưa thể làm cho chính mình nhìn đến ngẩn người. Dáng người to lớn nhưng không có vẻ lỗ mãng, ánh mắt dài nhỏ lợi hại lại lãnh tình, đôi môi với đường cong tuyệt đẹp lộ ra bạc tình. Tuyệt sắc khuôn mặt cũng không làm cho người khác nhận sai giới tính, Hy Lạp trong thần thoại tối anh tuấn mĩ mạo thái dương thần Apollo chỉ sợ cũng không thể hơn người này. Trước đó, Tiếu Mạch không thể tin một người có thể lớn lên lại xinh đẹp như thế.

Đáng chết! Tiếu Mạch không được tự nhiên quay đầu …. Ta thế nhưng xem một người nam nhân nhìn đến ngốc điệu, mà người này lại chính là người đã vô tình bỏ mặc Ly Thanh đến mười năm.

“Tên của ngươi?” Không phải ngữ khí quá mức quạnh quẽ, sợ rằng ai nghe được thanh âm này cũng sẽ bị mê hoặc.

” Hồi bẩm hoàng thượng, ngũ, ngũ hoàng tử tên Thanh.” Thanh Nhi lắp bắp trả lời, thân thể như trước không ngừng run rẩy.

“Trẫm không có hỏi ngươi!.” Câu nói không hề có độ ấm

“Tên của ngươi?” Nhìn vào hai mắt Tiếu Mạch Ly Nhật Diệu hỏi lại.

Đối với câu hỏi của Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không hề có chút ý muốn trả lời. Ngay cả tên của chính mình đứa con cũng không biết sao? Nghe lời này Tiếu Mạch có thể khẳng định, Ly Nhật Diệu sự thật là đã quên sự tồn tại của đứa con tên Ly Thanh này. Thật không biết là Ly Thanh làm đứa con thất bại, hay là thân là người phụ thân Ly Nhật Diệu thất bại. Hắn không phải đã xem nhẹ này đứa con mười năm sao không? Vì cái gì bây giờ còn phải xuất hiện, hắn hoàn toàn có thể không phát hiện ra tiếp tục không nhìn đến mà.

“Trả lời trẫm.” Ly Nhật Diệu ngữ khí tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

“Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận. Ngũ hoàng tử không phải cố ý không đáp, ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử chính là không thể nói chuyện.” Sợ hãi Ly Nhật Diệu sẽ trách tội Tiếu Mạch, Thanh Nhi vội vì hắn giải thích.

“Không thể nói chuyện ——” Ly Nhật Diệu trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.”Ngươi —— không thể nói chuyện sao?”

Gật gật đầu, Tiếu Mạch xem như trả lời. Tiếu Mạch vốn định tiếp tục không để ý tới Ly Nhật Diệu, nhưng nhìn Thanh Nhi một bên như chim sợ cành cong, hắn không tình nguyện gật gật đầu. Vấn đề người này hỏi, Thanh nhi không phải đã trả lời rồi sao! Chẳng lẽ hắn không biết bốc trần vết sẹo của người khác thật đáng xấu hổ sao. Hoàn hảo là ta, nếu hiện tại đứng ở nơi này là Ly Thanh, hắn nhất định sẽ rất khó chịu đi! Nghĩ vậy Tiếu Mạch đối với Ly Nhật Diệu lại càng không có hảo cảm.

Dọa! Tiếu Mạch vì trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt phóng to mà hoảng sợ. Thân thể theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại bị Ly Nhật Diệu bắt lấy tay phải không thể động đậy. Làm, làm cái gì? Nhìn thấy Ly Nhật Diệu kia gương mặt đẹp đến kỳ lạ, Tiếu Mạch trong lòng có chút bối rối. Hắn làm gì? đột nhiên dựa vào gần như vậy, hắn muốn làm cái gì?.

Ly Nhật Diệu tay trái nắm lấy tay phải Tiếu Mạch, tay phải đặt trên khuôn mặt Tiếu Mạch, cận một bàn tay cơ hồ bao trùm Tiếu Mạch hơn phân nửa khuôn mặt. Ngón cái ở mi mắt Tiếu Mạch không ngừng nhè nhẹ vỗ về, tinh khiết đen nhánh ánh mắt nhìn vào xanh thẳm hai tròng mắt của Tiếu Mạch không biết suy nghĩ cái gì. Một hồi sau Ly Nhật Diệu buông Tiếu Mạch đứng lên, nhìn chằm chằm Tiếu Mạch nhìn một hồi lâu liền xoay người rời đi. Giống như khi xuất hiện, Ly Nhật Diệu rời đi làm cho Tiếu Mạch rất là mạc danh kỳ diệu(khó hiểu).

Ly Nhật Diệu đi rồi Tiếu Mạch cùng Thanh Nhi tay nắm tay hướng mai viên đi đến, dọc đường đi Thanh Nhi thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio