Mạch – Thanh

chương 59: ác bá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Làm chuyện tốt chưa chắc đã tốt, mà làm người tốt lại càng không phải là người tốt…”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Đại, đại, đại gia, ngài, ngài còn chưa có trả tiền nga!”

Ông cụ bán bánh bao gọi cái người đang ăn bánh bao của lão lại, hắn còn chia bánh bao cho một đám người nhưng chưa trả tiền.

“Lão già, ngươi nói cái gì?!”

Như là không thể tin vào cái tai mình nghe được gì, đi đầu là một người mặc quần áo được tơ lụa chế thành, thần tình nam nhân dữ tợn, giận dữ hỏi lại.

“Đại, đại gia, ngài chưa trả tiền bánh bao.”

Càng nói thanh âm càng nhỏ, tuy rằng thật sợ hãi, nhưng ông cụ vẫn nói ra.

“Lão già, thiếu gia nhà chúng ta ăn bánh bao của ngươi chính là phúc khí của ngươi, ngươi còn dám đòi tiền, không muốn buôn bán ở đây nữa phải không?!”

Một trong những thủ hạ của nam nhân nhảy ra chỉ vào mũi lão nhân mà chửi ầm lên.

“Đại, đại gia, ta, ta, đây là sinh ý của tiểu bản, ngài ăn đồ vật này nọ không trả tiền, ta như thế nào sống a!”

Ông cụ ai oán nói.

“Lão tử quản ngươi sống như thế nào, chúng ta đi!”

Nam nhân một mặt xoay người đi.

“Đại, đại gia, ngài không thể cứ như vậy đi a!”

Ông cụ xông lên túm ống tay áo nam nhân, không cho hắn rời đi.

“Lão già, ngươi đây là muốn chết?!”

Nam nhân nổi giận, vung tay thật mạnh làm ông cụ té ngã.

“Không được khi dễ gia ta a!”

Thấy ông cụ như thế, tôn tử mười tuổi bất mãn chạy lại bảo hộ.

“Lão tử ta liền khi dễ đó! Đến nha, phá sạp lão già này cho ta!”

Nam nhân hướng thủ hạ ra lệnh.

“A! Không được, không được phá sạp của ta, phá nó hai ông cháu chúng ta sống như thế nào a!”

Ông cụ cùng tôn tử xông lên phía trước ngăn cản, nhưng một lão, một tiểu như thế nào có thể ngăn cản được mấy đại nam nhân, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tâm huyết của mình bị người khác huỷ.

“Ai……..Lục Tiểu Đại kia là nghiệp chướng a!”

“Hai ông cháu kia là vừa mới tới đi? Nếu không sao dám đòi tiền Lục Tiểu Đại.”

“Người ta chính là công tử phủ doãn của Lục đại nhân, Lục đại nhân là hoàng tộc được sủng ái, có cha hắn ở Hoàng Đô, ai thấy Lục Tiểu Đại cũng đi đường vòng a!”

“Hai ông cháu này chỉ sợ sau này không được sống yên thân! Người đắc tội Lục Tiểu Đại không có ai có kết cục tốt.”

Người vây xem càng ngày càng nhiều, ngôn ngữ có chút đồng tình với hai ông cháu, nhưng không có người nào dám đứng ra vì bọn họ mà đòi lại công bằng.

Một màn này ở trước mắt Tiếu Mạch, trong lòng không nói lên tư vị là như thế nào.

Nghĩ đến kiếp trước xem tiểu thuyết trong ti vi, hoàng đế cải trang đi tuần, đều gặp cảnh tượng ác bá khi dễ thường dân, khi đó Tiếu Mạch bất quá chỉ cảm thấy được, tác giả vì nội dung vở kịch mới bố trí vào, không nghĩ tới hiện giờ y lại gặp phải, đến tột cùng là ngẫu nhiên, trùng hợp, hay đây là lệ thường.

“Thiếu gia!”

Diệp Minh Hoa đi từng bước đến trước mặt Tiếu Mạch, thần tình khó chịu mà nhìn y.

“Ngươi muốn đi giúp bọn họ?”

Tiếu Mạch tuy hỏi nhưng ngữ khí là khẳng định.

Diệp Minh Hoa không phát ra tiếng, dùng trầm mặc thay thế trả lời.

“Giúp cũng tốt, ta không có phản đối, nhưng ngươi có hay không nghĩ tới lúc sau?”

Tiếu Mạch hỏi Diệp Minh Hoa.

“Thỉnh thiếu gia chỉ bảo!”

Nghe Tiếu Mạch nói ra suy nghĩ của mình, Diệp Minh Hoa khom người nói.

“Có tâm giúp người khác là tốt lắm, nhưng ngươi có hay không nghĩ tới ai sẽ giúp bọn họ chuyện về sau? Ngươi hôm nay có thể cứu hai ông cháu kia, nhưng ngày mai, ngày mốt thì sao?

Dân chúng cũng nói, Lục Tiểu Đại kia tác oai tác quái không phải mới một ngày hai ngày, ngươi có thể mỗi ngày đều đến giúp bọn họ sao?

Hôm nay ngươi cứu bọn họ, cũng chính là cùng Lục Tiểu Đại kia gây thù, bọn họ không có khả năng tìm ngươi trả thù, ngươi hồi cung tự nhiên sẽ không ai biết, nhưng hai ông cháu kia không có chỗ mà trốn, tìm không thấy ngươi, Lục Tiểu Đại kia sẽ lấy ai trút giận thì không cần phải nói cũng biết.

Hôm nay ngươi cứu bọn họ, không cần phải nói, bọn họ sẽ cảm kích ngươi, nhưng ngày mai ngày mốt bọn họ bị Lục Tiểu Đại kia trả thù, bọn họ có còn cảm kích ngươi không?

Không, sẽ không, có lẽ ngược lại, bọn họ sẽ trách ngươi hôm nay xen vào việc của người khác, bởi vì hôm nay được ngươi hỗ trợ, càng làm cho bọn họ lâm vào hoàn cảnh bi thảm.

Ta nói như vậy có lẽ có chút tàn nhẫn, nhưng đối với dân chúng mà nói, nhẫn nhục, chịu đựng là một trong phương thức sinh tồn của bọn họ.

Hai ông cháu kia hôm nay gặp khổ, ngày sau mới có thể biết, nên nhạ dạng người nào, không nên nhạ dạng người nào, mới có thể bình an mà mưu sinh.”

Những điều Tiếu Mạch nói, Diệp Minh Hoa chưa bao giờ nghe qua, y vừa nói có lý tựa hồ lại không có đạo lý, theo lời nói Tiếu Mạch, Diệp Minh Hoa không nghe ra, hắn đến tột cùng là thiện lương hay lãnh khốc.

“Chính là……….”

Nghe Tiếu Mạch nói một phen xong, Diệp Minh Hoa muốn nói cái gì, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.

“Không đành lòng sao? Nhìn thấy bọn họ như vậy thực tức giận đi! Nhưng là a……”

Tiếu Mạch cười khẽ, chính là tươi cười cũng không có tới đáy mắt.

“Làm chuyện tốt chưa chắc đã tốt, mà làm người tốt lại càng không phải là người tốt.

Bất luận là làm chuyện tốt hay làm người tốt, ngươi phải có điều kiện, có năng lực thì mới có thể hoàn thành, nếu không, cho dù ngươi tự nhận là mình đã tận lực giúp hết khả năng, thì ngươi không biết rằng, người mà ngươi giúp có thể gặp tai nạn lớn hơn nữa.”

Cho nên, ta tới bây giờ đều không có nghĩ tới sẽ làm người tốt.

————————

“Tiểu tử kia, hôm nay xuất cung vui vẻ sao?”

Trong Diệu Hoa điện, Ly Nhật Diệu tựa vào trên giường, ôm ấp Tiếu Mạch hỏi.

“A! Hoàn hảo!”

Tiếu Mạch không chút để ý trả lời, hôm nay ở bên ngoài ngoạn cả ngày, y có chút mệt mỏi.

“Phải không? Tiểu tử kia, trẫm thấy bộ dáng của ngươi không giống nga.”

Ly Nhật Diệu hỏi lại, ngón tay phải cuốn lấy mái tóc dài của Tiếu Mạch mà thưởng thức.

“Có sao?”

Tiếu Mạch tự nhận là y có năng lực che giấu cảm xúc không tệ lắm, vì cái gì trước mặt Ly Nhật Diệu lại không có tác dụng.

“Nói cho trẫm, đã xảy ra chuyện gì?”

Ly Nhật Diệu ôn nhu hỏi.

“Phụ hoàng không biết sao?”

Tiếu Mạch hỏi lại.

“Ta không tin phụ hoàng thực yên tâm khi cho ta cùng Tử Y và Diệp Minh Hoa, ba người xuất cung.”

Tiếu Mạch có chút bực mình nói, đối với Ly Nhật Diệu xem mình là tiểu hài tử cần bảo hộ, y phi thường bất mãn.

“Tiểu tử kia, ngươi thật thông minh!”

Ly Nhật Diệu cười vui vẻ.

“Tiểu tử kia, muốn trẫm làm cái gì sao?”

“Không cần hỏi ta, chính ngươi nhìn thấy, ta muốn ngủ, không cần phiền ta.

Tiếu Mạch không được tự nhiên từ trong ngực Ly Nhật Diệu đi ra, lên giường tiến vào ổ chăn.

“Hảo, hảo! Trẫm không phiền tiểu tử ngươi.”

Ly Nhật Diệu cười nhẹ, vuốt vuốt cái chăn mà Tiếu Mạch vừa chui vào. Phải trừng phạt như thế nào đây! Làm cho tiểu tử kia của trẫm sinh khí là trọng tội a!

Ngày mười bảy, tháng năm, năm Nhật Diệu đế, Hoàng Đô phủ doãn Lục Thiện ăn hối lộ, làm chuyện trái pháp luật, phạm tội lớn, bị đương kim thánh thượng hạ chỉ dùng hình tại chỗ, cửu tộc thì, nữ ở tù chung thân, nam lưu đày hoặc sung quân, nghe nói, dân chúng Hoàng Đô đều tán thưởng hoàng thượng anh minh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio