Lúc quản lí khu thương mại nhận được tin báo chạy tới thì cả khu trò chơi online đã chẳng còn nguyên vẹn.
Một đám người vây quanh hết vòng trong lại vòng ngoài, khiến một kẻ to béo như gã phải cố sức lắm mới chen nổi vào.
Cảnh tượng bên trong hoang tàn đến mức khiến người ta đau lòng. Chưa tính đến hàng loạt máy tính đắt đỏ bị đập nát, xô đổ trên nền đất tổn thất đến bao nhiêu thì riêng mấy bộ bàn ghế bị nghiền đến méo mó kia cũng đủ khiến lũ học sinh kia phải hộc máu rồi.
Hai mắt gã quản lí đã giăng tơ máu, gã gầm lên với dáng người con con đang ngồi chễm chệ trên một chiếc bàn lành lặn hiếm hoi kia: "Cái quái gì xảy ra ở đây???"
Lục Duệ ngồi bệp dưới đất, lưng tựa vào chiếc bàn mà Trúc Ngải Mạch đang ngồi, há miệng ra thở, muốn lên tiếng lại không còn hơi mà nói.
Bên cạnh còn có Đại Nhất đang gối lên chân anh, trừng mắt nhìn trần nhà.
Xung quanh thì một đống tên đô con đang vật vã rên rỉ trên đất, có đứa gào khóc, thậm chí, còn có tên đã bậy cả ra quần.
Quả thật là hỗn độn.
Trúc Ngải Mạch nhảy xuống khỏi chiếc bàn, vặn cổ cho khỏi mỏi, nhìn gã đàn ông to béo đang hùng hùng hổ hổ kia, lạnh nhạt: "Ẩu đả!"
Trên đầu người kia đã bắt đầu bốc lên khói đen.
Sở Hàn ngồi trên chiếc ghế để một bên, do xung quanh quá đông nên ít người chú ý đến anh. Chẳng quá quan trọng, anh cũng không muốn mình bị đám người đang lăm le điện thoại, máy quay kia quay lại vẻ khá thảm lúc này của mình.
Một bên má sưng húp do ăn trọn cú đấm của một tên đô con. May mà không có vết thương có thể để lại sẹo nào. Dù thế thì gương mặt điển trai giờ nay trông cũng hơi "dị".
Và cá là nếu để mẹ Sở mà nhìn thấy thì kẻ vừa đấm anh sẽ không còn xương nữa mất. Ồh, tất nhiên là mẹ anh thì rất là hiền, và không thể sử dụng vũ lực như cái người con gái nào đó kia. Nhưng mà chỉ cần nước mắt của mẹ thôi cũng đủ khiến cho ông bố "thê nô" của Sở Hàn ghiền nát kẻ kia rồi.
Sở Hàn ôm bên má sưng của mình, khẽ khẽ thở ra từng hơi nặng nhọc. Lại khó hiểu nhìn cái người vô cùng thản nhiên chẳng có tí nào gọi là quá sức kia.
Rõ ràng là anh cũng học Taekwondo được năm rồi chứ có ít ỏi gì. Mà sức lực nam nữ không phải cách biệt sao?
Trong lúc Sở thiếu còn đang có chút ai oán thì Trúc Ngải Mạch đã bị gã quản lí tiến lên muốn túm lấy. Nhưng điều ấy thì chẳng dễ dàng gì.
Cô nhanh chóng né tránh khỏi bàn tay mụp thịt của gã, mắt phượng hơi híp lại nguy hiểm, nhưng bên môi lại khẽ nâng lên nụ cười trào phúng: "Chú à, chú đang định làm cái gì đấy? Nam nữ cách biệt, chú à! Hơn nữa tôi còn chưa thành niên nữa!"
Khuôn mặt đầy mỡ của gã kia nhanh chóng đỏ bừng lên, không rõ là vì ngại hay vì tức.
Trúc Ngải Mạch thấy buồn cười. Nhưng cũng hiểu rõ là người ta chẳng sai gì, nên cô nhanh chóng thu lại vẻ đùa nghịch của mình.
Khuôn mặt sinh đẹp nghiêm túc trở lại. Hai bàn tay đút vào túi quần. Tiến đến chỗ gã con trai tầm nửa tiếng trước còn vênh mặt lên quát nạt mình, giờ thì đang như thịt bẹp nằm dưới đất; cô đưa chân dẫm dẫm lên cái mông đầy mỡ của gã, nói với tên quản lí trung tâm thương mại: "Về việc bồi thường chỗ này, cậu bé này sẽ làm điều đó, đúng không?"
Vừa nói, cô vừa khẽ nhấn chân một cái. Tiếng rên rỉ kêu đau của gã kia lập tức cao lên quãng tám.
"Chị ơi! Em xin lỗi! Chị ơi!"
"Đúng không?"
Trúc Ngải Mạch mỉm cười lặp lại câu hỏi vừa nói. Mấy người xung quanh lập tức rợn người trước nụ cười có vẻ xinh đẹp ấy.
Gã đô con bị cô đánh thâm tím cả người vẫn đang đau đớn vô cùng. Thế nhưng, chút lí trí vẫn còn sót lại dưới gánh nặng của mớ tiền đang đổ ập xuống đầu.
Đền bù hết chỗ này? Đống tiền kiếm được từ mấy phi vụ cá độ chơi game hay đua xe trẻ con của gã làm sao có thể đủ? Bố mẹ gã sẽ lọc xương gã ra mất.
Gã kiên quyết lắc đầu cầu xin: "Chị ơi, chị tha cho em! Em không gánh được hết đống này đâu!"
Nước mắt nước mũi cũng chảy tèm nhem ra cả rồi.
Trúc Ngải Mạch hơi nhíu mày: "Vậy làm sao đây? Hay chúng ta đến đồn cảnh sát nhé! Dù sao ở đây cũng có camera nè, chúng ta đến đó phân trần xem ai là kẻ ra tay trước, người nào mới là người có lỗi, được chứ? Mà cậu đã chưa thế? Mà thôi, là đủ tuổi ngồi tù rồi mà!"
Đám người đang vật vã trên đất nghe vào, lại càng cảm thấy đống vết thương trên người càng thêm trầm trọng.
Đám người Lục Duệ, Đại Nhất bắt đầu cảm thấy có chút cảm thương với những kẻ kia. Hèn gì lúc nãy chị gái này chỉ ngồi đó chứ không chịu ra tay trước, còn dùng cái ánh mắt khinh khỉnh ép buộc mấy tên kia động thủ nữa chứ.
Thật sự là phụ nữ trên đời đều là những người không nên đắc tội vào.
Nhìn thấy cả lũ co ro, rên rỉ dưới đất quá quần quại, rốt cuộc thì Trúc Ngải Mạch cũng rộng lòng tìm ra một "giải pháp" cho gã dưới chân mình: "Đồ ngốc! Các người có thể chia nhau ra mà bồi thường!"
Nhưng mà chia rồi thì vẫn là một con số động trời đấy, chị hai à!
"Xem cameras giám sát đi! Đồ ai đập thế nào thì đền bù thế đấy, như vậy tránh luôn rắc rối phải báo cảnh sát!"
Trúc Ngải Mạch híp mắt nhìn về phía người ra lời đề nghị. Bấy giờ cô mới nhận ra sự tồn tại của Sở Hàn.
Cảm giác vui mừng ban sáng khi chơi khăm anh một vố lại thăng cấp hẳn lên khi nhìn bên má sưng húp kia.
Trúc Ngải Mạch hơi há miệng, chân rời khỏi người đang bị mình dẫm kia, tiến về chỗ anh.
Trong khi Sở Hàn còn chưa kịp làm gì, cô đã thô bạo ấn một cái lên chiếc bánh ú phồng lên bên má anh. Cảm giác đau đớn vừa truyền vào đại não, theo sau đó là tiếng cười phá lên của cô gái nào đó.
"Phụt...Há há ha ha... Sở... họ Sở... đáng đời anh!"
Khuôn mặt Sở Hàn đen lại.
Lục Duệ và Đại Nhất theo tiếng cười vô lương tâm của Trúc Ngải Mạch cũng cười ầm lên.
"Đại ca, khuôn mặt ngon giai của anh giờ thành cái bánh bao tím ngon miệng rồi á há há."
"Hàn ca, xin lỗi vì đã gọi anh đến!"
Gã quản lí trung tâm thương mại vốn dĩ đang khó ở với đám thiếu niên gây chuyện này. Nào ngờ vừa quay đầu nhìn cậu trai ngồi một góc kia thì khuôn mặt đã chuyển từ đỏ sang trắng bệch.
Gã lắp bắp gọi: "Cậu... cậu chủ nhỏ!"
Sở Hàn híp mắt, ghét cái cách đám nhân viên ở trung tâm thương mại cứ mải nịnh bợ mẹ anh như xưa mà tới tới lui lui gọi anh là "cậu chủ nhỏ".
Dù thế, Sở Hàn vẫn lịch sự đáp lại gã: "Vâng, chú Phúc!"
Người được gọi là chú Phúc lúc này muốn đâm đầu đi chết được rồi.
Cậu chủ nhỏ bị thương ở khu quản lí của gã? Trời đất thánh thần ơi, bà chủ sẽ lại khóc ầm lên và ông chủ sẽ lọc da gã ra mất thôi! Cái công việc gã đã gắn bó năm mới leo lên được vị trí này sẽ đi tong trong chớp mắt?
Nghĩ thôi là gã muốn khuỵu luôn hai chân xuống rồi.
Gã cố mò mẫn để đi về phía cậu trai đang ngồi, giọng bắt đầu run chứ không còn hùng hổ như khi nãy nữa: "Sao cậu lại ở đây? Và ôi, mặt của cậu... Trời ơi! Gọi nhân viên y tế của trung tâm đến đây ngay!"
Việc lật mặt của gã không làm mấy người thấy ngạc nhiên.
Sở Hàn lười nhác giơ tay ngăn lại cậu nhân viên đang toan chạy đi theo lệnh: "Không cần phức tạp thế đâu, chú Phúc! Cháu hi vọng mọi việc ở đây được giải quyết nhanh hơn. Ở đây còn có bạn của cháu nữa!"
Anh nhỏ giọng hơn nói: "Cháu không muốn dính líu tới cảnh sát giờ này. Và cả mẹ cháu nữa. Chẳng tốt cho ai cả."
Chú Phúc vã mồ hôi. Trong lòng cũng liên tục gật đầu, đúng là không lên dính đến mẹ cháu đâu.
Nhân viên bảo vệ đã lên và dọn dẹp được những người xung quanh hết cả. Hiện tại chỉ còn những người có liên quan ở đây.
Gã quản lí khẽ thở dài, báo nhân viên đi trò chuyện với mấy vị cảnh sát sẽ đến sau đó.
Còn mình, tất nhiên là hầu hạ theo ý vị tiểu tổ tông kia.
Ý của Sở Hàn thật ra cũng có chút xấu xa.
Anh không muốn nhìn dáng vẻ Trúc Ngải Mạch đắc thắng rồi phủi mông chẳng còn chút chuyện gì. Chí ít thì ép cô nhóc đó nôn chút tiền ra cũng là điều nên làm. Hơn nữa, càng thoải mái khi mà số tiền đó sẽ chảy lại vào nhà anh. Được rồi, không phải túi của anh mà sẽ là của ba Sở. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cảm giác trả thù trong lòng Sở Hàn muốn nở hoa.
Thật là ấu trĩ!
Ngược lại với Sở Hàn, Trúc Ngải Mạch lại chẳng có cảm giác gì về chuyện chia tiền bồi thường theo số lượng phá hoại. Cái cô quan tâm chỉ có cái cục u bự chảng trên gương mặt của người kia khiến cô cười đến muốn nội thương.
Có đôi khi ông trời cũng có mắt đó chứ nhỉ?
Sau hơn hai tiếng ngồi xem đi xem lại đoạn cameras đã quay và phân chia tiền bồi thường cho từng người thì Sở Hàn muốn hộc máu.
Dường như hôm nay thật sự là một ngày đen đủi của anh.
Tại sao cái con nhóc con này lại không hề bị dính một chút nào?
Thật sự là quá thần kì khi Trúc Ngải Mạch đã đánh bầm dập cả một đám to con nhưng cô không hề làm hỏng bất cứ một thứ gì của trung tâm cả. BẤT KÌ MỘT THỨ GÌ. Cô đều đánh bằng tay không!
Quái vật hay gì????
Trong khi đó thì chính Sở Hàn lại phải gánh giá cho chiếc máy tính hạng sang và một chiếc ghế khi anh cầm lên phang.
Đám người Lục Duệ, Đại Nhất nhìn Sở Hàn đầy ai oán. Khi mà bị chia cho số tiền cũng không phải là ít. Hứa hẹn việc trong vòng ít nhất là hai tháng tới cả lũ sẽ phải gặm cỏ sống qua ngày mà không còn chút tiền tiêu vặt.
Ngược lại thì đám người bị đánh bầm dập kia lại thở phào hơn. Dù thì giá tiền vẫn là giá trên trời, thế nhưng, chí ít cũng bớt đi không ít gánh nặng.
Trong suốt tiếng ngồi xem lại, Trúc Ngải Mạch liên tục dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt lướt nhìn hết đám con trai con lứa trong phòng: "Đám con trai các người đúng là vô dụng đấy!"
Cả bọn chỉ có thể câm nín mà nuốt uất hận vào trong.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Trúc Ngải Mạch thắng nên cô muốn nói cái quái gì cũng đúng cả.
Sở Hàn trừng mắt nhìn người kia, không nói gì.
Mỗi lần như thế; Trúc Ngải Mạch lại che miệng trộm cười. Cảm giác vui sướng vì trả thù được như lan ra từng tế bào, khiến cô không kiềm chế được cứ muốn nhìn người kia mãi thôi.