Đến chính Trúc Ngải Mạch cũng không nghĩ là sẽ có cái sự trùng hợp đến mức này.
Nhà Trúc Ngải Mạch lại là căn biệt thự nhỏ ngay đối diện nhà họ Sở. Trước kia Trúc Ngải Mạch ở dưới quê ngoại ở cùng với ông bà, đến mấy hôm trước mới chuyển lại lên thành phố.
Ai mà ngờ được, ngày con gái mình chuyển lên, ba mẹ Trúc lại chào mừng cô bằng cánh cửa đóng kín. Thậm chí còn không thèm để lại chìa khóa nhà cho cô con gái.
Lúc Trúc Ngải Mạch uất nghẹn gọi điện cho mẹ mình, mẹ Trúc chỉ thản nhiên "À" lên một tiếng, nói rằng vì chuyến bay đi dự hội thảo ở New York vội quá khiến mẹ quên mất tiêu việc gửi chìa khóa cho cô. Cô nàng họ Trúc chỉ có thể nuốt ngược nước mắt vào trong, hỏi lại: "Mẹ, con là con gái của mẹ thật chứ?"
"Không đâu!" Mẹ Trúc cười nhẹ đáp lại, "Con chỉ là đứa trẻ chui ra từ bụng mẹ thôi."
Sau đó thì mẹ Trúc thản nhiên ra lệnh cho bạn nhỏ Trúc hãy sang ăn nhờ ở đậu ở nhà phía đối diện đi. Vì tháng trước ba Trúc đã làm hỏng ổ khóa và thay ổ mới một lần rồi, mẹ sẽ không cho phép lại thay toàn bộ đống ổ khóa gồm trọn bộ khóa toàn bộ căn biệt thự nhỏ thêm lần nữa đâu.
Trúc Ngải Mạch đau đớn, cô không muốn làm phiền toái đến gia đình người khác một chút nào, dù đó có là dì Nhu vô cùng xinh đẹp và tốt bụng, còn rất yêu quý cô đi chăng nữa.
Bạn học Trúc lại lén lút gọi điện cho ba mình nhờ giúp đỡ. Nhưng ba Trúc giờ cũng đang ở Thượng Hải dựa hội thảo về chuyên ngành vật lí vũ trụ. Ba Trúc vốn dĩ đã đi trước mẹ Trúc mấy ngày nên hoàn toàn không ngờ tới việc con gái vàng bạc của mình bị bỏ rơi giữa đường như thế.
Nhưng lệnh bà xã đã ra, quỹ đen ông cũng không có. Không thể gật đầu cho Trúc Ngải Mạch phá cửa nhà được. Sợ là đến lúc ấy, người trơ vơ giữa đường lại là ông mất.
Ba Trúc dịu giọng khuyên bảo con: "Con cứ qua chỗ dì Nhu ở nhờ vài hôm, chỉ vài ngày là ba về rồi. Không phải trước đây con quấn dì ấy lắm sao? Cũng không có gì cả, ba cũng sẽ gọi điện cho chú bên nhà. Đừng lo lắng quá! Chúng ta đều là người một nhà cả mà."
Thế là bạn học Trúc chỉ có thể ngậm ngùi bước chân vào nhà họ Sở.
Dì Nhu_ tức bà Sở, vô cùng hạnh phúc khi đón Trúc Ngải Mạch vào nhà mình. Thậm chí, cô chỉ đến ở nhờ có mấy ngày, dì ấy còn dọn phòng cho khách lớn nhất, dọn dẹp rồi trang hoàng lại y như phòng ở chính thức cho cô vậy. Trúc Ngải Mạch lúc nhìn căn phòng toàn màu hồng phấn cũng chỉ biết cười cười.
Cô biết dì Nhu cực kì thích con gái, nhưng sinh ra hai người lại đều là con trai, nên trong lòng vốn dĩ không ưng ý lắm. Nay vớ được Trúc Ngải Mạch lại còn mừng hơn vớ được vàng. Hồi cô còn nhỏ, dì chỉ được sờ dạo hai má mềm mềm của cô, bây giờ thì có thể đường hoàng chăm sóc, nâng niu, cưng chiều rồi.
Sở Nhu cứ nghĩ đến việc có một cô con gái cùng mình đi shopping, đi dạo phố, uống cà phê, cùng làm cơm, cùng đọc sách, cùng xem phim; trong lòng sớm đã vứt bỏ cả hai đứa con trai đi nơi nào.
Sở Phong thấy vợ mình vui vẻ như thế, hơn nữa Trúc Ngải Mạch tính cách lại lễ phép, hiểu chuyện, đương nhiên cũng sẽ yêu quý cô.
Còn Sở Vũ Triết, cũng là do vô tình từng gặp trước đấy nên cũng coi là quen biết trước.
Lần đấy ở đường Huyền Tông, cậu ấm nhà họ Sở thân cô thế cô, thế nào lại bị chặn đường xin đểu. Tính cách Sở Vũ Triết vốn đã nóng nảy, lại hiếu thắng, đương nhiên sẽ không cho. Lúc hai bên đôi co, suýt đánh nhau tới nơi thì có cô nàng kéo vali đến. Trúc Ngải Mạch thản nhiên ngồi trên vali, lấy điện thoại ra quay lại, bên miệng còn nhóp nhép nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại thổi ra một vụn bóng nhỏ.
Lúc đám côn đồ định đi tới phía cô, thì Trúc Ngải Mạch có cuộc gọi đến. Cô vẫn thản nhiên chóp chép miệng, vừa nhìn đám người đang tiến gần về phía mình, vừa nghe điện thoại.
Sở Vũ Triết chỉ nghe thấy cô nói một hơi: "Alo, An Kỳ hả? Tớ đến đường Huyền Tông rồi. Mau tới đón nha, nếu không, sợ là bạn học Hứa chỉ có thể thấy xác tớ thôi đấy!"
Sau đó, đám người kia đều chạy biến cả. Cậu vô thức nhìn nụ cười nhếch lên bên bờ môi xinh đẹp của người kia, ngây ngẩn cả ra.
"Đám ngu ngốc!"
Ngay cả câu mắng người của người kia cũng có chút dễ thương.
Đợi đến khi cậu út Sở bình tĩnh lại, người kia cũng đã sớm rời đi.
Đến khi gặp lại lại là ở nhà cậu. Nhưng Trúc Ngải Mạch cũng chẳng nhận ra Sở Vũ Triết.
Cô chỉ thấy đứa trẻ này đúng là kì lạ, với người lạ sao mà dễ bắt thân thế? Nhưng cũng tốt thôi, vì tình cách của cậu nhóc đối với cô rất dễ chịu, nên cô cũng sẽ hòa ái đối xử lại với cậu.
Trúc Ngải Mạch đương nhiên cũng biết nhà họ Sở còn có một cậu con trai lớn nữa, nhưng nghe bảo đã bỏ ra đi chống đối ba mẹ. Trúc Ngải Mạch không quan tâm lắm, ảnh cô cũng chưa từng xem qua, chỉ biết tên mọi người gọi người kia là Lu.
Lúc mới nghe cô còn thầm cảm thán sao mà giống tên chó thế.
Sở Lu? Nghe thật kì dị.
Ai mà ngờ, oan gia ngõ hẹp thế nào, Sở Lu kia lại là Sở Hàn.
Đúng là trái đất tròn thật sự.
"Vậy cậu là Lu nhỉ?"
Khuôn mặt Sở Hàn lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng tối sầm xuống. Trợn mắt nhìn Trúc Ngải Mạch, anh nghiến răng: "Ai nói với cậu cái tên đó?"
Nói xong, lại trừng mắt nhìn thằng em trai trời đánh của mình: "Là nhóc phải không? Cái thằng Méo chết tiết này!"
"Anh nói cái quái gì thế? Ai là Méo, im mồm ngay đi!"
Sở Vũ Triết như chạm phải vảy ngược, hai mắt cũng mở to, bên vành tai có đỏ ửng lên như nhỏ ra máu.
Hai bên bắt đầu ầm ĩ quay lại.
Trúc Ngải Mạch đứng bên ngoài đã sắp cười cả ra tiếng rồi.
Lu và Méo?
Chó với mèo à?
Cũng hợp nhau đấy.
Nhìn hai người đang gây nhau trước mặt, đột nhiên Trúc Ngải Mạch thấy có chút ghen tị. Nụ cười bên môi vẫn như có như không.
"Hai đứa đang làm cái gì đấy?"