Mạch Thượng Thùy Gia Thiếu Niên Lang

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vòng vòng đi dạo, không biết đã đi theo người kia bao lâu. Chỉ thấy tóc người kia không ngừng bay bay theo gió, khiến y cảm thấy hơi ngứa ngáy. Qua hành lang, đi qua cầu nhỏ, xuyên qua đình các, đi ngang qua hồ. Đoạn đường đi có khá nhiều nô bộc qua lại, đi qua đoạn đường lát đá cuội, cuối cùng cũng thấy người kia chỉ vào một cái sân nói: "Đến rồi."

Càng đi sâu càng ngửi thấy mùi hoa rõ ràng, so với đoạn đường đi ban nãy mùi càng nồng hơn. Bộc Dương lão gia từng nói Bộc Dương công tử là một người yêu hoa.

Tiến vào sân, Pháp Tịnh sửng sốt. Một sân đầy là hoa, đủ loại hoa đặt trong chậu cảnh.

"Rất đẹp đúng không. Những thứ này đều là bảo bối của ta. Nơi này tổng cộng có một trăm tám mươi tám loại hoa. Ta thích nhìn dáng vẻ khi nở rộ của chúng, mặc kệ là cao quý hay thấp hèn ta đều thích."

Pháp Tịnh nhìn vẻ mặt hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Bộc Dương Du đến gần một cái cây, hoa màu vàng nhạt, cúi người xuống nhẹ nhàng nâng cánh hoa lên.

!! Pháp Tịnh trong lòng run lên, là hắn! Thiếu niên mà y thấy ở mạch thượng buổi sớm hôm đó, là cái người cầm bông hoa Bà La màu vàng hôm đó. Hơi nóng lan tỏa từ mặt đến lòng bàn chân. Y cảm giác như mình vừa uống nước sôi. Này làm sao a?

hoa Bà La: mình đoán là hoa sen vàng: vì tìm hình nó ra cái này

"Ngươi là...... À, Pháp Tịnh. Ngươi đi theo ta. Ta dẫn ngươi đến chỗ ở."

Ngoan ngoãn theo hắn vào phòng, Pháp Tịnh ngửa đầu ngắm nhìn tấm biển: Túy Lan hiên. Túy? Rượu? Một trong thập đại luật giới, không thể để phạm phải.

Mới vừa bước vào cửa, đã ngửi thấy một luồng hương khí, rất kỳ lạ. Không giống đàn hương cũng không giống mùi hoa. Dường như toàn bộ phòng được bao phủ bằng vải bông màu tím, có một loại khí tức mê hoặc. Toàn bộ gian nhà không lớn, nhưng rất tinh xảo, từ ghế dựa, bình phong, án đầu (Đ: bàn làm việc), bàn ghế cũng đặc biệt độc đáo, Pháp Tịnh nghĩ có thể do mình chưa nhìn thấy nhà ở thông thường nên mới cảm thấy đặc biệt mới mẻ, xuyên qua mành vải tím che trước cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy. Hai, ba cái bình phong đặt ở đó, một tấm bên tay phải, hai tấm bên tay trái, giống như đang che cái gì đó. Nhìn qua một chút, hình như sàng đan (Đ: giường).

Ghế dựa: Cái này hơi hơi hiện đại chút r nhờ hx

Bình phong:

Án đầu: chắc như này, tìm k được hình khác huuhu

Bộc Dương Du ngồi lên một chiếc ghế thái sư: "Nơi này bình thường sẽ không có người, ta không thích bị làm phiền. Chỉ có mấy nô tì chăm sóc hoa thường đến." Nói xong chỉ chỉ sàng đan, "Đây là phòng ta. Ngươi ngủ ở đây đi."

"Kia...... Bần tăng ở nhà chứa củi là được......"

Ngồi vắt chân trên ghế thái sư nói: "Trong sân nhà ta không có phòng chứa củi, chỉ có một gian phòng này. Hòa thượng không cần nhiều lời, nói ngươi ở đây thì ngươi cứ ở. Ngươi và ta đều là nam tử, lẽ nào ngươi sợ ta ăn thịt ngươi."

"Ăn? Không, bần tăng không có ý này. Công tử là người quý khí, sao mà xấu tính như vậy được."

"Ngươi......" Bộc Dương Du giơ tay lên chỉ vào y, buông tha cười một tiếng, "Được rồi, cứ như vậy. Ngươi ngủ ở đây, tối đến, ta với ngươi bàn chút chuyện kia...... Ờm, tâm ma." Đứng lên đi ra ngoài, tới cửa, chợt nhớ tới cái gì quay đầu nói với Pháp Tịnh, "Cái kia...... Bữa tối, ta sẽ cho người đưa đồ ăn tới. Ngươi...... À, ngươi ăn chay."

Pháp Tịnh gật gật đầu, đang định cảm tạ, lại cảm thấy hai bàn tay đưa tới gần y, cảm thấy trên đầu nóng lên, liền nghe tiếng cười lớn bên cạnh: "Ha ha, ta sớm muốn sờ đầu hòa thượng. Hóa ra là cảm giác này. Ha ha, ta sờ được rồi." Nói liền đi ra ngoài, lưu lại Pháp Tịnh đang nghệt ra.

Y đưa tay xoa xoa đầu mình, có chút châm chích nơi bàn tay, đã hơn một tháng, cũng đã dài ra khá nhiều, chờ qua mấy ngày Dục Phật thì cắt. Pháp Tịnh đặt giỏ trúc xuống, nghĩ dục tiết năm nay có náo nhiệt như mọi năm không, các huynh đệ ham ăn có lén giấu đồ ăn không. Hơi nhớ chút.

Ở cùng một phòng với người ta, Pháp Tịnh nghĩ có nên xếp mấy án thư lên bàn hay không, suy nghĩ hồi lâu người kia nếu là mời mình đến, liền đáp ứng đi. Những án thư kia, chỉnh tề chồng chất đặt trên bàn. Cầm một quyển, liền ngồi ngay ngắn đọc.

Một mình đọc xong kinh tối, Pháp Tịnh nghe thấy bụng mình ục ục kêu. Y nhẹ nôn khan hai cái. Bộc Dương công tử trước khi ra ngoài nói, sẽ có người đưa đồ ăn tới, y chờ ở đây. Y không chờ, chẳng nhẽ đi giục đem đồ lên. Hôm nay mặt trời lặn sớm, mặt trăng cũng đã lên cao. Buổi trưa vốn chưa ăn được nhiều đã bị Bộc Dương Du đưa đến đây, mãi đến bây giờ, bụng đói đến gõ trống khiến y mất hết khí lực. Y đè đè cái bụng không ngừng kêu, cầm lấy Phật châu cạnh cái chân đèn bắt đầu niệm.

"Ê, ngốc hòa thượng, ê. Hòa thượng...... Dậy đi." Bộc Dương Du từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đồ ăn đặt bên ngoài, sân nhà hắn không cho người lui tới. Nghi hoặc mở cửa ra, mới nhớ ra là đồ ăn chay nhà bếp đưa lên cho hòa thượng. Món ăn cũng đã lạnh, hẳn là đưa lên từ lâu. Nhấc theo hộp cơm đi vào, lại nhìn thấy tiểu hòa thượng nằm nhoài trên bàn ngủ. Như vậy nghĩa là đến bây giờ y vẫn chưa ăn gì. Bộc Dương Du muốn gọi y dậy, lại phát hiện y ngủ thật sau, liền tiếp tục trò đùa dai, lấy môi gần kề lỗ tai của y, thổi khí gọi, "Pháp Tịnh sư phụ...... Pháp Tịnh......"

Pháp Tịnh bỗng bừng tỉnh, cảm nhận có người gọi y, liền ngẩng đầu quay mặt lại phía sau, không cẩn thận cùng người chưa kịp rụt đầu lại môi chạm môi. Sự lúng túng hiện rõ trên mặt y. Một cái chạm môi này, khiến Pháp Tịnh cả kinh một chữ cũng không nói ra được, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.

Bộc Dương Du nhìn người đang trợn mắt há mồm trước mặt, chơi vui, thẳng người vân vê môi, nói rằng: "Hô, hòa thượng, được lắm, dễ dàng đoạt đi nụ hôn đầu của ta như vậy."

A? Pháp Tịnh hít vào một hơi, bừng tỉnh, rõ ràng khi xảy ra việc kia, sắc mặt đều trắng. Nhất thời không nói được câu nào.

Bộc Dương Du dùng tay áo lau lau môi, nhìn thần sắc Pháp Tịnh, đưa giỏ cơm tới, nói với y: "Hòa thượng, thiếu gia ta cảm thấy hứng thú với ngươi rồi đó, vật này bỏ ngoài sân lâu rồi ngươi còn chưa ăn, cũng nguội rồi, để ta đem đến nhà bếp hâm nóng."

"Không, không...... Không cần, ta ăn được." Pháp Tịnh mặt hơi đỏ, thấy hắn đi ra ngoài, vội cản lại nói, "Không cần phiền phức như vậy, Bộc Dương thiếu gia."

Một bát tô cơm, xới một chút vào trong bát nhỏ, là Bộc Dương Du tự mình bới cho y, Pháp Tịnh có chút ngoài ý muốn, thấy hắn muốn cầm quyển kinh thư ở trên bàn lên, muốn giúp một tay, lại bị người kia gạt ra.

Trong hộp đựng thức ăn, Pháp Tịnh lấy ra, cải thảo xào với nấm hương nấm đông cô và măng, còn có canh miến cải xanh với đậu hũ hấp, cộng thêm một đĩa bánh màn thầu.

cải thảo xào với nấm hương nấm đông cô và măng:link làm đây =))

canh miến cải xanh

Bộc Dương Du quay đầu lại, nhìn thức ăn trên bàn, nhíu lông mày: "Đầu bếp sao lại thất lễ như vậy, thật giống như Bộc Dương phủ tiếp để người khác ăn đồ ăn không ngon."

Không có tức giận, có điều hắn cảm thấy đồ khó ăn như vậy không nên xuất hiện trong phủ.

"Bộc Dương thiếu gia, không nên tức giận, vậy là tốt lắm rồi. Bình thường ở trong chùa cũng đều ăn rau xanh và đậu hũ, ngài nhìn bánh màn thầu này, vừa to vừa trắng. Nhất định là đầu bếp tốn không ít công để làm. Người xuất gia không ăn nhiều, có thể no bụng là đủ."

Nếu y đã nói như vậy, Bộc Dương Du còn có thể nói được gì, ừ một tiếng đáp lại. Thấy hắn còn nhìn mình, nhớ tới cái ước định kia, kéo khóe miệng cười một cái.

"Chờ một lúc, Thu Nhạn sẽ đưa nước đến. À, Thu Nhạn là tiểu đầy tớ của ta. Bình thường ta không ở trong viện hắn sẽ đưa ngưa đi nhìn bảo bối của ta."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio