Hamburger pho mát - không có hành - cùng thịt rán thật ngon, nhắc cho cô nhớ tới một trong vài dịp quý giá trong suốt tuổi thơ của mình khi cô được phép tới sống cùng với em trai mẹ cô và vợ ông, cả hai người đều trẻ hơn bố mẹ cô chừng mười tuổi, và chú Lee lúc nào cũng đãi cô những chiếc hamburger lớn nhất, nhiều nước thịt nhất mà cô có thể ăn, kèm theo là kem, một thức ăn khác bị cấm đoán. Cha mẹ cô đã cho phép cô ăn sữa chua để lạnh hay nước hoa quả ướp lạnh, nhưng không bao giờ cho phép ăn kem. Nếu không nhờ chú Lee, Caroline nghĩ cô chắc hẳn đã trưởng thành mà không bao giờ biết đền những niềm vui từ thức ăn vặt. Cô vẫn luôn luôn cảm thấy như cô đang có được một sự đãi ngộ đặc biệt khi cô cho phép bản thân ăn uống thỏa thích.
Sau khi ăn xong hamburger pho mát, anh tặng cô một nụ cười chậm rãi và hỏi:
- Cô đã bao giờ chơi máy giật xèng chưa?
- Chưa. Tôi chưa bao giờ tới một sòng bạc.
- Đến lúc điều đó thay đổi rồi.
Anh khởi động chiếc xe tải, và họ nhanh chóng lái xe xuống Đại lộ Las Vegas, một dãy dài bất tận của những chiếc bóng đèn neon với bảy sắc cầu vồng. Chúng nhấp nháy, chúng sắp thành hàng, chúng đổ xuống như thác, chúng bùng nổ trong những trận mưa đèn neon bất tận, mời gọi một và hết thảy mọi người thử nghiệm bất kỳ thứ gì chúng đang quảng cáo. Những sòng bạc lớn thu hút nhiều người nhất, dĩ nhiên là vậy, nhưng một số lượng người đáng kể vẫn đang dạo bước, những du khách quyết tâm tham quan mọi thứ thành phố này phục vụ để thu hút bọn họ. Người người ăn mặc từ quần cụt ngắn cho tới đầm dạ hội trang trọng.
- Anh có thích đánh bạc không?
- Tôi không bao giờ đánh bạc.
Cô khịt mũi:
- Trừ khi với cuộc sống của anh chứ gì. Tôi đã ở trong phòng điều khiển ngày hôm nay, nhớ không? Chạm tới góc anpha tám mươi độ và chịu mức trọng lực 10Gs không phải cái tôi sẽ gọi là cách sống thận trọng.
- Đó không phải là đánh bạc. Bé cưng được chế tạo để cho chúng ta góc tấn công không giới hạn, nhưng khả năng của nó không có ích gì cho chúng ta nếu chúng ta không biết làm thế nào để điều khiển nó. Công việc của tôi là đảm bảo rằng nó làm được những gì nó cho là có thể, khảo sát đến tận cùng khả năng và hoạt động và tìm ra những giới hạn của nó. Tôi không thể nào làm thế nếu tôi không vượt qua được những gì chúng ta đã làm cùng chiếc F-22.
- Không trong ai trong những phi công còn lại đẩy khả năng vận hành của hệ thống đến cực điểm như thế.
Đôi mắt anh hoàn toàn bình thản khi anh nhìn cô:
- Giờ họ sẽ làm. Lúc này họ đã biết Bé cưng sẽ vận hành được dưới những điều kiện như vậy.
- Anh làm thế chỉ để cho họ thấy nó có thể làm được?
Không. Tôi làm thế vì đó là công việc của tôi.
Và vì anh yêu việc đó. Ý nghĩ đó vang lên trong tâm trí cô. Ngày hôm nay cô đã chứng kiến khi anh bước vào phòng điều khiển sau chuyến bay của mình, mệt mỏi và ướt mồ hồi, đôi mắt anh vằn đỏ, biểu hiện của anh xa cách hơn bao giờ hết. Nhưng đôi mắt anh đã tố cáo anh. Chúng sôi sục và... phấn khích, ngọn lửa của sự sống cháy sáng rực rỡ trong anh.
Anh đỗ chiếc xe tải lại, và họ tản bộ bên vỉa hè.
- Cô có thấy mình gặp may không?
- Cảm giác của may mắn như thế nào? - cô nhún vai.
- Có muốn thử không?
Cô ngừng bước trước cửa vào của một trong những sòng bạc, cảm thấy hơi máy lạnh phả ra qua những cánh cửa để mở. Hàng nối hàng những chiếc máy giật xèng trải dài trước mặt cô và thậm chí còn lấn ra ngoài vỉa hè. Hầu hết trong số chúng đang được thao tác bởi những người tự động cho những đồng xèng vào và kéo cần bẩy. Thỉnh thoảng họ khóc thét lên sung sướng khi tiền xu ở những số lượng khác nhau trào ra để thưởng cho sự bền bỉ của họ, nhưng hầu như những cái máy đều ăn vào nhiều hơn số lượng nhả
- Nó không có hiệu quả về chi phí cho lắm - cô nói sau khi nghiên cứu quy trình chừng vài phút.
Anh cười nhẹ:
- Đó không phải vấn đề Không bao giờ đánh bạc nếu cô không chấp nhận thua, đó là nguyên tắc thứ nhất. Nguyên tắc thứ hai là vui vẻ.
- Trông họ chẳng có gì là đang vui vẻ cả - Cô nói một cách nghi ngờ.
- Đó là vì họ đã quên mất nguyên tắc thứ hai, và có thể cả nguyên tắc thứ nhất nữa. Đi nào, tôi sẽ góp vốn cùng cô.
Nhưng cô đợi thêm vài phút nữa, khi cô trông thấy ai đó bỏ trống một chiếc máy, cái dường như đã lâu không nhả ra đồng nào. Quy tắc tỷ lệ trung bình nói rằng có nhiều khả năng những máy như thế nhả ra hơn là những chiếc máy vừa mới nhả ra vài đồng. Cô ngồi xuống trước một cái máy và nhét xu vào khe, cảm thấy mình như một con ngốc khi làm thế. Joe đứng sau cô, cười nhẹ khi cái máy ăn cướp không trả lại cho cô chút gì. Sau khi cô đã cho vào đến 5 đô la mà không thắng được gì hết, Caroline bắt đầu thấy tức tối. Cô càu nhàu những lời đe dọa và cảnh cáo khi cô tiếp tục lặp lại quy trình - và thua lần nữa.
- Nhớ tới quy tắc thứ hai nào - Joe nhắc, sự thích thú ở trong giọng nói của anh.
Cô nói với anh điều anh có thể làm với cái quy tắc thứ hai của mình, và anh cười khúc khích.
Cô kéo cái ghế của mình lại gần cái máy hơn và đẩy một đồng 25 xu vào khe. Cô kéo cần và những hình ảnh bắt đầu quay vù vù, rồi từng cái một hiện ra cùng tiếng click. Chuông bắt đầu kêu réo lên và những đồng xu bắt đầu đổ ào ra từ đáy đường rãnh, đồ tràn lên sàn nhà. Caroline nhảy cẫng lên và nhìn những đồng bạc trong khi những người chơi khác tụ tập xung quanh, đưa ra những lời chúc mừng, và một nhân viên sòng bạc tươi cười đi tới. Rồi cô ném cho Joe một cái nhìn thất kinh:
- Tất cả đống xu này sẽ không thể nào đựng vừa trong túi tôi.
Anh ngả đầu ra sau và bắt đầu cười vang. Cô nhìn chằm chằm vào cái cổ họng mạnh mẽ màu nâu của anh và bất chợt thấy hoa mắt khi cái cảm giác như bị mê sảng chết dẫm ấy lại quét qua cô lần nữa.
Người nhân viên sòng bài, vẫn đang mỉm cười, nói:
- Chúng tôi rất hân hạnh đổi những đồng xu thành tiền giấy cho cô.
Họ làm vậy, và với sự khuây khỏa Caroline biết được rằng đống tiền xu không phải là một món lớn lao gì lắm, chỉ hơn 7 đô la một chút. Cô trả lại cho Joe khoản tài trợ của anh và nhét những đồng xu còn lại vào túi mình.
- Cô vui chứ? - anh hỏi khi họ rời khỏi sòng bạc.
Cô nghĩ về chuyện đó:
- Tôi cho là thế, nhưng tôi đang bắt đầu có chút thù oán với cái máy đó. Tôi không nghĩ mình có khí chất để trở thành một tay cờ bạc cho lắm.
- Có thể không - anh đồng ý, và nắm tay cô trong tay anh để nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi đường đi của một người đàn ông đang chẳng nhìn đường mình gì hết. Nhưng rồi anh không thả cô ra như cô mong chờ.
Cô nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của họ. Tay anh lớn và cứng, những ngón tay gầy và dài, lòng bàn tay anh thô cứng cùng những vết chai, nhưng cái nắm tay của anh dịu dàng, như thể anh rất ý thức được sức mạnh của mình. Cô chưa bao giờ nắm tay ai trước đó, và c động chạm của lòng bàn tay với lòng bàn tay có một sự thân mật đáng ngạc nhiên. Cô bắt đầu nhận ra rằng nỗi sợ hãi đã ngăn cô làm rất nhiều chuyện lý thú trước kia, nhưng rồi, cô thậm chí đã chưa bao giờ bị cám dỗ khám phá chúng. Những phản ứng của cô với những người đàn ông khác, những người cố gắng thử vận may trong mối quan hệ thể xác với cô đã thay đổi từ buồn chán và không hứng thú sang sự rút lui hoàn toàn.
Cô có thể giật tay mình ra. Đó là hành động an toàn nhất, nhưng sao mà cô lại không thể làm vậy được. Cho nên cô lờ tình trạng này đi, cư xử như thể tay cô không phải đang nằm trong bàn tay vững chãi hơn nhiều của anh giống như một con chim tìm chỗ nương náu, và cô thầm tận hưởng mỗi khoảnh khắc của điều đó.
Cuối cùng họ cũng đi tới chỗ chiếc xe, và cô nhận ra cô không sẵn lòng kết thúc buổi tối này. Nó là lần hẹn hò đầu tiên của cô, nếu cô dám phân loại nó như thế, và nó đã trôi qua gần hết rồi.
Trên đường về lại căn cứ cả hai bọn họ đều yên lặng, và không thể tránh khỏi tâm trí cô hướng về cái hôn sắp tới. Cô cảm thấy vừa hoang mang vừa kích động. Thêm một cái đầu tiên nữa của cô, cái hôn đầu tiên mà cô thực sự đồng ý và đón chờ. Chuyện cô sẽ chạy trốn trong sợ hãi hay ném mình vào vòng tay anh vẫn còn chưa chắc nữa.
Khoảnh khắc thực tế tới quá sớm. Anh đỗ xe phía trước nơi ở của cô và đi vòng quanh chiếc xe tải để mở cửa cho cô. Có vài người đang làm việc của mình, liếc nhìn họ với vẻ tò mò vẩn vơ, và cô biết anh đã phán đoán tình thế một cách hoàn hảo.
Cô lấy chìa khóa của mình ra và mở cửa, rồi quay lại đối diện với anh trong ánh sáng nhợt nhạt của chiếc đèn hơi phía trên đầu. Đôi mắt cô toát vẻ nghiêm ngh không hề phòng vệ khi cô nhìn anh, đôi mắt anh lấp lánh như băng đá.
- Đưa tay em ra - anh nhẹ nhàng ra lệnh, và cô vâng lời.
Bàn tay vững chắc, ấm áp của anh đan xen vào những ngón tay cô, và anh kéo cô lại gần hơn khi anh cúi xuống. Miệng anh nhẹ nhàng chạm vào miệng cô, nâng lên, đặt xuống lần nữa. Anh nhẹ quay đầu lại điều chỉnh áp lực, và làm sao đó mà chuyển động này lại tách môi cô ra, để cho chúng khớp với khuôn miệng anh.
Hương vị của anh thật ấm áp và dễ chịu và...thật nam tính. Mùi hương của anh vây bọc lấy cô, và cô rùng mình đáp ứng. Miệng anh vẫn ở trên miệng cô, chuyển động dịu dàng. Cô cảm thấy đầu lưỡi anh chạm vào và đùa giỡn, làm cho cô hóa đá cùng những ký ức lộn xộn về những nụ hôn không mời mà tới, đầy xúc phạm, nhưng nụ hôn này không hề giống thế. Cô cảm thấy bị cám dỗ hơn là bị ép buộc, và hương vị của anh ngập tràn các giác quan của cô. Một cảm giác sung sướng ấm áp cuộn lên từ nơi sâu thẳm của cô, với một tiếng rên rỉ nho nhỏ cô hé miệng ra, và anh chiếm lấy cô một cách từ tốn.
Ham muốn nhục dục từ hành động đó thật đáng kinh ngạc, và phản ứng của cô với chuyện đó cũng thế. Cô nghe thấy mình rên rỉ lần nữa, và rồi làm thế nào đó mà cô lại dựa sát hơn vào anh, đầu cô nghiêng tới và lui để giúp anh thâm nhập vào sâu hơn, sự xâm nhập mà anh thực hiện cùng với sự thống trị mạnh mẽ của đàn ông khiến cho cô thấy choáng váng. Cô cảm thấy yếu ớt và nóng bỏng, ngực cô cứng lại với nỗi đau đớn mà sự tiếp xúc với bộ ngực rắn chắc của anh vừa xoa dịu vừa làm nó dữ dội thêm. Chỗ giữa hai chân cô cũng có cảm giác nóng, khi những cuộn sóng của khoái cảm siết chặt sâu bên trong. Cô đang bám dính lấy cánh tay anh như bám lấy dây
Từ từ anh nâng miệng mình lên, và đó là tất cả những gì anh bắt buộc bản thân phải làm để phá vỡ mối liên kết. Anh đầu hàng sự cám dỗ lấy thêm vài nụ hôn vội nữa từ cái miệng mềm mại, ngây thơ vừa nhanh chóng nóng ấm lên bởi sự nhận thức, sau đó anh phải thả cô ra và lùi lại. Anh đã hứa với cô. Anh không muốn gì hơn chuyện mang cô vào bên trong căn hộ tối tăm của cô và đẩy cô nằm dưới sàn, trèo lên cô cùng sự cấp bách mạnh mẽ, nhanh chóng, nhưng kiềm chế lúc này sẽ mang lại cho anh những phần thưởng ngọt ngào hơn trong tương lai. Cho nên anh điều hòa lại hơi thở gấp gáp, nặng nề của mình và cố gắng kiểm soát dòng máu sôi sục đang chạy qua huyết quản của anh.
- Ba giây thôi - anh nói.
Đôi mắt cô đờ đẫn khi cô nhìn anh, và cô nhẹ nhàng lắc lư.
- Vâng - cô thì thầm - Ba giây.
Cô không chuyển động. Anh đặt tay lên vai cô và quay cô lại.
- Vào trong đi, Caroline - Giọng nói của anh thấp và bình tĩnh - Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Cô di chuyển nhát gừng tuân theo, và khi cô chạm tới nắm đấm cửa cô ngừng lại để nhìn anh qua vai. Đôi mắt cô mở lớn và tối lại với cảm xúc nào đó không thể định nghĩa nổi:
- Cái đó lâu hơn là ba giây rất nhiều.
Cô bật đèn, rồi đóng cửa và cẩn thận khóa lại. Thậm chí cả khi cô đẩy cái chốt cửa lại, cô nghe thấy anh lái xe đi, nói cho cô biết rằng anh còn chẳng buồn nấn ná lại thêm một giây nào, hay thậm chí cân nhắc tới cái ý kiến về chuyện gõ cửa nhà cô. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyện thiết lập “mối quan hệ” của họ, và với mức độ dính líu như anh, chẳng còn lý do gì để quanh quẩn ở đây nữa.
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài và vẫn còn ngồi bất động ở đó thêm một lúc nữa. Cô có vài chuyện để nghĩ ngợi, và cô luôn tập trung tốt hơn nếu cô có thể chỉ ngồi im và hoàn toàn tự khóa chặt bản thân vào trong não mình, hay có thể nó giống với chuyện khóa chặt mọi thứ khác bên ngoài, và nó bao gồm cả những kích thích thể xác.
Đã không có sự phân tích tâm lý nào được tiến hành với cô để tìm hiểu nhiều năm trước, làm thế nào mà môi trường nuôi dạy và sự phát triển vượt bậc trong các cấp học đã kết hợp với bản chất tự nhiên của chính cô lại khiến cho cô cảm thấy không h thú với đàn ông, nhưng cô đã không hề bận tâm. Tại sao cô nên lo lắng rằng cô sẽ không bao giờ học được cách giao tiếp với nam giới theo một mức độ xã giao và tình cảm cơ chứ, khi mà chẳng có người đàn ông nào cô thấy có hứng thú muốn giao thiệp? Vậy nên cô chưa bao giờ thấy nuối tiếc về mối quan hệ lạc lõng của mình với phần còn lại của thế giới - cho tới tận bây giờ.
Giờ đây, lần đầu tiên, cô bị hấp dẫn mạnh mẽ với một người đàn ông và cũng mong muốn anh bị cô thu hút, nhưng làm thế nào cô hoàn thành kỳ công đó được? Khi mà các cô gái khác học cách làm thế nào để ve vãn quyến rũ, cô lại đang nghiên cứu vật lý học. Cô là một chuyên gia về quang học laser, nhưng cô chẳng biết cái quái gì về nghệ thuật tán tỉnh cả.
Tại sao cô không thể nào bắt đầu với ai đó ít thách thức hơn, một anh chàng cũng là nhà vật lý học người dành nhiều thời gian với sách hơn với con người chẳng hạn và cũng có chút lúng túng trong giao thiệp xã hội? Nhưng không, thay vì thế cô bị hấp dẫn đến mù quáng với một gã phi công máy bay chiến đấu khéo cư xử, một người có thể làm đầu gối phụ nữ mềm nhũn ra với một cái nhìn từ đôi mắt xanh màu kim cương đó. Cô không cần phải là một chuyên gia trong vụ hôn hít mới có thể nói rằng anh chính là thế, và cô đã có chút thầm nghi ngờ rằng cô đã tự biến mình thành đồ ngốc. Tất cả những gì anh đã làm là nắm lấy tay cô, như anh đã hứa, còn cô trên thực tế đã chạm vào khắp nơi trên người anh. Cô có một ký ức rõ ràng là đã dựa sát vào anh và cọ phần trước cơ thể mình vào anh giống như một con mèo, và nghĩ về chuyện cô sắp chảy thành một đống dưới chân anh.
Tối nay anh đã đối xử với cô thật tuyệt. Anh cư xử với cô như một người bạn, để cho cô thư giãn, và cô đã rất vui. Cô không thể nào nhớ được lần cuối cô làm điều gì đó hoàn toàn vô nghĩa và thích thú với nó. Đơn giản vì vui chơi không phải một phần trong tuổi thơ của cô; cha mẹ cô đã giám sát chu đáo những hoạt động của cô để đảm bảo rằng chúng đều hướng tới sự tiến bộ giáo dục. Không có những khối vuông khắc chữ ABC, cô đã sử dụng thẻ ghi chú. Dù vậy, nếu biện hộ cho cha mẹ cô, có thể nói cô đã là một đứa trẻ nóng vội, hay cáu kỉnh khi nhịp độ bị chậm trễ đằng sau trí thông minh đói khát và tò mò của mình. Tuổi thơ của cô đã không phải là không hạnh phúc, chỉ khác biệt mà thôi, và cô đã có những lựa chọn của chính mình trong cuộc sống.
Cô đang dò tìm con đường của mình trong một lãnh địa hoàn toàn xa lạ, nhưng phương pháp của Caroline với bất kỳ vấn đề nào là cân nhắc nó kỹ càng. Cô không thực sự biết làm thế nào để sử dụng những vũ khí tự nhiên đã ban tặng mình, nhưng Joe Mackenzie sẽ sớm thấy tất cả chúng đều được mang ra để nhắm vào phía anh.
Bước đầu tiên trong việc giải quyết bất kỳ vấn đề nào là nghiên cứu đối tượng. Trời vẫn còn đủ sớm để nhiều người vẫn còn thức, và có rất nhiều nhân viên nữ trong không quân người hóa ra rất sẵn lòng cho cô mượn những tạp chí với những bài báo mà cô nghĩ rằng có nói tới vấn đề, và cô thậm chí còn có thể nghĩ tới việc nghiên cứu một chút về phi công chiến đấu nói chung. Cô là một người đọc sách với tốc độ hoàn hảo và ngồi đó vài giờ cày xới con đường của mình thông qua những tờ tạp chí với những bài báo kích thích trí tò mò kiểu như “Anh ta Tệ, Tệ, Tệ - Vậy Tại Sao Bạn Vẫn Yêu Anh Ta?” và “Tìm Ra Vàng Trong Đống Rác Rưởi - Khi Nào Không Được Từ Bỏ”.
Những bài báo tiêu đề kép dường như nhan nhản ra, cũng như hàng trăm những tấm ảnh hào nhoáng của những người phụ nữ cao 1m75 nặng 52 kg, hầu hết trong số họ có mái tóc và bộ ngực nổi bật. Cô học hỏi được cách để biết khi nào thì anh ta đang lừa dối, và làm thế nào để trả đũa lại. Cô học làm thế nào để bắt đầu kinh doanh bất động sản hay mở công ty của chính cô, làm sao để thắng một trận bài blackjack - cô ghi nhớ điều đó vào trong trí óc - và nơi nào để đi nghỉ ở Châu u. Món này thú vị đây. Cô có thể đặt mua chúng.
Bài báo về phi công chiến đấu thậm chí còn thú vị hơn nữa.
Cô đến văn phòng trước bình minh, mặc một bộ áo liền quần nhẹ, rộng lùng thùng. Khi cô lựa chọn quần aó sáng hôm đó, phong cách quyến rũ đã xung đột cùng với sự thoải máiquyến rũ đã thua thậm chí chả cần tới một tiếng rên rỉ. Nhiệt độ đạt một trăm mười trong cả ngày, vì Chúa.
Cô lôi mạnh chiếc kính đeo mắt dành cho các cuộc thí nghiệm ban ngày và bắt đầu kiểm tra chúng, ghi nhớ trong đầu rằng phải hỏi Cal vài câu về hệ thống máy tính. Cô đã chọn học chuyên ngành thứ hai là lập trình máy tính, ngành dường như bổ sung tốt nhất cho vật lý học, và nó thực tế trở nên rất có ích trong một vài dịp. Cô đăng nhập vào máy tính và bắt đầu chạy chương trình thử nghiệm, tái kiểm tra một lần nữa để mọi thứ hoàn hảo như nó có thể.
- Em đã ở đây bao lâu rồi?
Cô giật nảy mình bởi giọng nói ngay đằng sau mình và nhảy dựng lên, cùng lúc làm đổ chiếc ghế. Bàn tay của Joe vọt lên và bắt lấy cổ tay phải của cô trước khi nó có thể chạm tới mặt anh, và một cú xoay một giây sau đó anh bắt luôn cổ tay bên trái trong tay mình, cả hai chuyển động đều nhanh như chớp.
- Đừng làm thế lần nữa! - Cô la lên, đứng kiễng chân để nhìn thẳng vào anh, hất hàm với anh. Đôi mắt cô vẫn còn mở to sợ hãi - Anh đang cố gắng làm gì vậy, làm tôi đau tim hả? Từ giờ trở đi, cứ huýt sáo trước khi anh đi tới chỗ cánh cửa!
Với một cử chỉ khéo léo anh vặn cánh tay cô ra sau lưng, vẫn giữ hai cổ tay cô trong lòng bàn tay anh. Hành động đó khiến cho ngực cô dựa mạnh vào anh và cô bị bao bọc trong cánh tay anh.
- Tôi không định khiến em sợ - anh nói nhẹ nhàng - Nhưng nếu phản ứng đầu tiên của em luôn luôn là tấn công, em nên học cách tấn công sao cho đúng, để cho em sẽ không hoảng sợ trong kiểu tình thế khó khăn êm ái như hiện
Anh thấy sự thích thú làm màu xanh lục pha da trời sẫm màu của mắt cô ánh lên sắc sảo và biết anh đã lái cô thành công khỏi cái thực tế là anh đang bắt giữ cô trong tay.
Caroline cân nhắc tình huống. Cô giật nhanh cánh tay của mình, nhưng anh giữ thật chặt, và không có cách nào để cô có thể giải thoát mình khỏi đôi bàn tay cứng như sắt đó. Anh quá cao đối với cô để có thể dộng đầu mình vào anh.
- Tôi vẫn có lựa chọn là dẫm lên chân anh và đá vào đầu gối hay mắt cá của anh.
- Đúng, nhưng em ở quá gần nên sẽ không có nhiều lực lắm. Em có thể làm tôi bị thương, nhưng không đủ để tôi thả em ra. Nếu tôi là một kẻ tấn công, cưng à, ngay lúc này em đang gặp rắc rối nghiêm trọng rồi đó.
Cô ngọ nguậy thử lần nữa, nghiên cứu những giới hạn trong chuyển động của mình. Cánh tay anh khóa quanh cô, và cô bị ép hoàn toàn vào cơ thể đầy cơ bắp của anh. Cô rùng mình một chút trước sự vui thích không ngờ tới từ điều đó, bị vây quanh hoàn toàn bởi hơi ấm và mùi hương của anh. Anh có mùi thật tuyệt; cô chưa bao giờ thấy có người đàn ông nào khác có mùi hương như của Joe, và nó không phải chỉ là mùi hương tươi mát của xà phòng còn vương trên da anh. Nó là một mùi xạ ấm, tinh tế và mạnh mẽ, khiến cho cô muốn chôn mũi mình vào anh và uống lấy nó. Nó gây ảnh hưởng đến cô mạnh mẽ và ngay lập tức; ngực cô bắt đầu ngứa ran lên và đau nhói khi núm vú dựng đứng lên, và áp lực nóng làm hông cô thắt lại.
Cô nuốt khan và cố gắng kéo tâm trí của mình ra khỏi phản ứng của cơ thể; họ đang ở văn phòng, vì Chúa. Chỉ vì cô đã thay đổi quyết định về việc muốn trải nghiệm nhiều hơn mấy câu chuyện nam nữ này không có nghĩa rằng cô muốn làm chuyện đó ở đây.
- Umwm... vậy tôi nên làm gì khi tôi muốn tấn công?
- Em nên học cách đánh nhau trước đã - anh trả lời, và áp một nụ hôn nhanh, mạnh lên miệng cô trước khi anh thả cô ra.
Đôi môi cô ngứa râm ran vì nụ hôn, và cô liếm chúng. Ánh nhìn của anh trượt trên miệng cô và tối lại. Cô cố gắng tỏ ra thờ ơ để che dấu sự thật rằng khắp cơ thể cô đang run.
- Vậy, anh đề xuất thứ gì nào? - Cô hỏi khi cô kéo cái ghế đứng dậy lại và nhanh chóng quay trở lại với chương trình máy tính, chỉ để cho bản thân mình việc gì đó mà làm. Cô tắt máy và quay lại đối mặt với anh với một nụ cười mỉm nhẹ - Võ thuật chăng?
- Đánh nhau kiểu đường phố bẩn thỉu sẽ tốt hơn nhiều. Nó dạy cho em làm thế nào để thắng với bất kỳ cách nào em có thể, và cứ quăng chuyện chiến đấu ngay thẳng xuống địa ngục đi. Đó là cách duy nhất em nên dùng tới để đi vào một trận đánh.
- Anh muốn nói tới chuyện quăng đất vào mắt người khác và mấy trò kiểu đó ý hả?
- Bất kỳ điều gì có ích. Kế hoạch hành động là để thắng, và vẫn còn sống sót.
- Đó là cách mà anh chiến đấu hả? - Cô hỏi.
Cô cần đến tuyệt vọng được ngồi xuống, đôi chân cô đang run rẩ, nhưng anh sẽ cao vượt lên hẳn so với cô nếu cô làm thế, và cái ý nghĩ đó cũng khiến cho cô lo lắng nữa. Cô thỏa hiệp bằng cách dựa mình vào cạnh chiếc bàn:
- Có phải đó là những gì Không Quân đang dạy những phi công của họ?
- Không, đó là cách tôi đã được dạy để chiến đấu từ khi tôi còn là một đứa trẻ.
- Ai là người dạy anh?
- Cha tôi.
Cô cho rằng nó là một kiểu giao kèo của đàn ông. Cha cô đã dạy cô tính toán, nhưng điều đó cũng không hẳn giống cho lắm.
- Tôi đang nghiên cứu về hình mẫu phi công chiến đấu - Cô nói - Nó thực sự là những bài đọc thú vị. Theo một vài cách, anh là một khuôn mẫu hoàn hảo.
- Đúng thế à? - Anh phô những chiếc răng của mình ra trong một nụ cười trắng lóa, cho dù nó không phải là một nụ cười chút nào.
- Đúng vậy, trên một vài khía cạnh thì anh là một người điển hình. Anh cao một cách bất thường, thích hợp hơn cho một phi công máy bay ném bom hơn là một phi công chiến đấu. Nhưng những phi công chiến đấu có đặc trưng là thông minh, tự mãn cũng như kiên quyết - có thể bướng bỉnh là một từ đúng hơn - như một con chó bun ấy. Họ lúc nào cũng muốn nắm quyền kiểm soát.
Anh vòng hai tay quanh ngực, lông mi thẫm màu rợp bóng trên đôi mắt lấp lánh.
- Các phi công chiến đấu có thị lực và khả năng phản ứng nhanh cừ khôi. Hầu hết các anh đều có mắt xanh hay sáng màu, cho nên anh là ví dụ tiêu biểu cho điểm đó. Và có một mẩu tin nho nhỏ khá vui... phi công chiến đấu các anh thường có nhiều con gái hơn con trai.
- Việc kiểm chứng sẽ thú vị lắm đấy - anh lè nhè.
Cô nuốt khan:
- Thực sự, tôi đã nghĩ anh có thể đã biết rồi.
Anh nhướn mày:
- Tại sao vậy?
- Tôi đã để ý thấy cách người khác gọi anh là Con Lai. Tôi cho đó là vì anh làm chuyện đó quá tốt.
Một bên khóe miệng của anh chuyển động tạo thành một nụ cười chậm rãi:
- Khả năng sinh sản của tôi chẳng liên quan gì tới chuyện đó cả. Họ gọi tôi là Con Lai vì tôi là người lai nửa Anh điêng.
Caroline giật mình tới mức cô chỉ có thể nhìn anh chằm chằm:
- Một người Mỹ bản xứ ư?
Anh nhún vai:
- Đó là cái em có thể gọi nếu em muốn thế, nhưng tôi luôn gọi mình là một người Anh điêng. Đổi cái nhãn hiệu thôi cũng chẳng thay đổi được điều gì khác.
Giọng nói của anh hờ hững, nhưng anh đang quan sát cô kỹ lưỡng. Cô cũng xem xét anh tỉ mỉ như thế. Làn da anh chắc chắn là đủ đậm màu, với màu đồng đậm mà cô đã cho là bị cháy nắng. Mái tóc anh dày, đen và thẳng, gò má cao nổi bật như được điêu khắc, cái mũi thon và sống mũi cao, và miệng anh thì góc cạnh một cách đặc trưng và gợi tình. Tuy nhiên, đôi mắt anh lại là một điểm kỳ lạ. Cô cau mày và nói một cách cáo buộc:
- Vậy làm thế nào mà anh có mắt xanh? Màu xanh là gien lặn. Đáng ra anh phải có mắt sẫm màu chứ.
Anh đã cảnh giác với cái cách cô sẽ tiếp nhận nguồn gốc của anh thế nào, nhưng trước câu trả lời của cô có phần nào đó trong anh thấy nhẹ nhõm. Làm thế nào mà Caroline lại phản ứng với lời yêu cầu được biết thêm thông tin chứ? Cô chẳng hề bị shock hay khó chịu, như một vài người vẫn thế với nguồn gốc lai của anh, hay thậm chí là thấy kích thích, như thỉnh thoảng vẫn xảy ra - cho dù anh đã quen với chuyện đó bởi phụ nữ cũng thường bị kích động bởi nghề nghiệp của anh nữa. Không hề, cô đi thẳng vào một câu hỏi về gen di truyền về nguyên nhân anh có mắt xanh.
- Cha mẹ tôi đều lai một nửa - anh giải thích - Về di truyền học thì tôi có một nửa Anh điêng và nửa da trắng, nhưng tôi đã thừa hưởng gien mắt xanh từ cả cha lẫn mẹ. Tôi có một phần tư người Comanche, một phần từ Kiowa và nửa da trắng.
Cô gật đầu hài lòng, bí ẩn về đôi mắt xanh của anh đã sáng tỏ. Cô tiếp tục theo đuổi chủ đề với sự hứng thú:
- Anh có anh chị em nào nữa không? Mắt họ màu gì vậy?
- Ba em trai và một em gái. Chính xác là, các em trai và em gái khác mẹ. Mẹ tôi đã chết khi tôi còn nhỏ. Mẹ kế tôi là người da trắng, và bà ấy có mắt xanh. Ba em trai của tôi cũng thế. Cha đã tự hỏi rằng liệu mình có được đứa con nào mắt đen hay không cho tới tận khi em gái tôi ra đời.
Cô thấy phấn khích với cái nhìn thoáng qua về cuộc sống gia đình:
- Tôi là con một. Tôi đã luôn muốn có em trai hay em gái khi tôi còn nhỏ - Cô nói, không ý thức được âm điệu khao khát nuối tiếc trong giọng mình - Nó có vui không vậy?
Anh cười và gác chân anh lên ghế, quay nó vòng quanh để anh có thể thả cái khổ người cao của mình lên nó. Caroline vẫn còn tựa vào mép bàn, vẫn hoàn toàn bị gim chặt vào đó, bởi anh đã chắn ngang đường, nhưng cô dường như không chú ý tới điều đó nữa.
- Tôi được mười sáu khi Cha lấy Mary, cho nên tôi không lớn lên cùng với các em, nhưng điều đó hay theo một cách khác. Tôi đủ lớn để biết trân trọng các em bé, để chăm sóc chúng. Những lúc vui nhất là khi tôi về phép và chúng sẽ trèo leo lên người tôi giống khỉ vậy. Cha và Mary luôn dành một đêm với nhau ở ngoài khi tôi ở đó, và tôi có những đứa trẻ cho riêng mình. Giờ chúng không còn nhỏ nữa nhưng tất cả chúng tôi đều thích chuyện đó.
Cô cố gắng tưởng tượng người đàn ông to lớn, trông đầy nguy hiểm này thả lỏng mình và có những đứa trẻ vây quanh. Thậm chí việc nói chuyện về chúng thôi cũng làm gương mặt anh dịu dàng hẳn lại. Cho tới khi cô nhìn anh theo cách đó vẫn chưa phải là cô nhận ra rằng anh đặt ra một hàng rào giữa anh và những người khác, bởi không có rào cản nào giữa anh và gia đình mình cả. Với họ anh sẽ thả lỏng sự kiểm soát cứng rắn có trong mỗi một chuyển động của mình, anh sẽ đánh mất sự xa cách hiển hiện trên nét mặt và trong đôi mắt anh.
Mối quan hệ anh có với những người của mình hoàn toàn khác. Đó là sự thân thiết được thiết lập trong một nhóm mà những thành viên của nó làm việc và phụ thuộc vào nhau trong một thời gian dài. Điều đó không mang tính cá nhân, và theo một cách nó đòi hỏi anh duy trì sự kiểm soát của mình. Bất chợt cô thấy lạnh và có chút lạc lõng, bởi cô vẫn không nằm trong cái quỹ đạo nhỏ thân thiết với anh đó. Cô muốn anh thư giãn sự đề phòng đó với cô, cho cô thấy người đàn ông bên trong và chạm tới anh gần hơn. Sự thức dậy gần đây của nữ tính mang lại một nhận thức khác trong cô, phần còn làm cô đau lòng nhiều hơn; cô muốn anh khao khát cô đủ để thả lỏng sự kiểm soát kinh khủng đó. Nó đau lòng bởi anh không làm thế và cô biết điều đó. Điều khủng khiếp nữa là cô biết nó sẽ không liên quan gì tới cô trừ khi cô đã có mối liên hệ tình cảm sâu sắc hơn là cô đã nghĩ.
Cô bắt đầu nhận thấy rằng cô đang yên lặng nhìn anh vài phút rồi, và anh cũng chỉ lặng im nhìn cô một bên mày khẽ nhướng lên khi anh chờ đợi cô nói điều gì đó. Cô đỏ mặt mà không biết tại sao. Anh uyển chuyển nhấc chân lên, bước về phía trước, tới gần tới mức chân anh chạm vào chân cô:
- Trong tâm trí em có gì vậy, cưng?
- Anh - Cô thốt ra. Tại sao anh đứng gần vậy chứ? Mạch đập của cô lại bắt đầu chạy đua lần nữa. Cái gì ở anh khiến cho chuyện gần gũi anh làm cho não bộ của cô không hoạt động và cơ thể cô căng ra vậy chứ?
- Tôi thì sao nào?
Cô cố gắng nghĩ về thứ gì đó láu lỉnh và bình thường, nhưng không chưa bao giờ học được cách nói lập lờ hay che dấu cảm xúc của mình:
- Tôi không biết gì về đàn ông cả. Tôi không biết làm thế nào để phản ứng khi ở cạnh họ hay làm sao để thu hút họ.
Biểu hiện của anh nhăn mặt:
- Em đang làm tốt mà.
Ý anh là gì? Cô đang nói thẳng thừng như bình thường, điều luôn khiến đàn ông chạy xa. Điều này khó hơn là cô đã nghĩ. Cô thấy rằng mình đang xoắn hai bàn tay vào nhau và có hơi kinh ngạc với bản thân, bởi cô chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu người vò - đầu - bứt - tay.
- Thật thế sao? Tốt. Tôi chưa bao giờ gặp người nào tôi muốn thu hút trước đây, cho nên tôi có chút bối rối. Tôi biết rằng anh nói chúng ta chỉ giả vờ có quan hệ với nhau để người của anh không làm phiền tôi, nhưng nó có là một mối phiền phức quá lớn với anh không nếu tôi muốn khiến cho nó thật hơn?
- Chỉ là em định khiến cho nó “thật” đến thế nào? - Anh hỏi, thích thú.
Một lần nữa cô thấy lúng túng:
- Ừm, làm sao tôi biết được? Tôi chỉ biết rằng tôi bị anh thu hút, và tôi muốn anh cũng bị thu hút bởi tôi, nhưng tôi chưa bao giờ làm điều này cả, cho nên anh đang yêu cầu tôi chơi một trò chơi mà không hề biết luật. Anh sẽ đưa quả bóng cho một người nào đó chưa bao giờ nghe tới trò chơi và nói “ Đến phiên anh này, anh bạn. Chơi bóng chứ?” hay sao?
Đôi mắt anh nhảy múa trước tính nghiêm khắc trong giọng nói của cô, nhưng giọng anh thì điềm tĩnh và từ tốn khi anh trả lời:
- Tôi hiểu ý em rồi.
- Vậy thì sao? - Cô xòe đôi tay một cách dò hỏi - Luật chơi là gì? Đấy là, nếu anh không ngại chơi.
- Ồ, thỉnh thoảng tôi thích trò chơi nho nhỏ này đấy chứ.
Anh lại kéo dài giọng nữa. Cô ném cho anh một cái nhìn không chắc chắn, tự hỏi liệu anh có đem cô ra làm trò cười không.
Anh đặt tay lên hông cô và đẩy cô xa hơn về cái bàn đằng sau. Caroline tóm lấy cánh tay anh, móng tay cô cắm vào hai bắp tay. Không ai từng chạm vào hông cô trước đó, ngoại trừ một gã râu xồm đã háo hức véo mông cô và bị xô vào thùng rác khi cố gắng làm thế. Những cơ bắp cứng như thép dưới ngón tay khiến cô ngờ liệu cô có thể xô Joe đi bất cứ đâu được không.
Anh tiến tới gần hơn và làm sao đó dùng hai bắp đùi cứng chắc của mình tách hai chân cô ra. Cô nhìn xuống trong sự choáng váng. Anh đứng giữa hai chân cô. Đầu cô giật về sau, nhưng trước khi cô có thể nói bất kỳ điều gì anh đã lướt một nụ hôn nhẹ dịu dàng qua miệng cô. Sự trái ngược giữa cái hôn không có chút đe dọa nào và cái vị trí đầy đe dọa giữa hai chân cô làm cho cô mất phương hướng.
Anh ôm khuôn mặt cô bằng một bàn tay, nhẹ nhàng ve vuốt má cô, những ngón tay anh di chuyển nhẹ nhàng qua bề mặt mềm mượt như nhung của làn da cô. Bàn tay còn lại của anh trượt quanh mông kiên quyết đẩy cô về phía trước cho tới khi anh cuối cùng cũng nép được mình vào cái khe giữa hai chân cô. Trái tim Caroline đập điên cuồng, và cô đánh mất hơi thở của mình, cũng như khả năng còn ngồi thẳng. Xương cốt cô hóa lỏng hết và cô chìm ngập cùng anh, một cách không chủ tâm chìm sâu hơn vào vòng tay anh. Chỗ phồng lên của giới tính của anh rung lên dựa vào phần cong mềm mại của hông cô, và cô cảm thấy sự đáp ứng rộn ràng bắt đầu từ sâu bên trong cơ thể cô.
Anh quay lại hôn cô, lần này với sự đòi hỏi từ từ tăng dần. Một cách vô vọng cô mở miệng mình ra trước sự tìm kiếm của lưỡi anh. Hông anh di chuyển sát vào hông cô, giữa hai chân đang dang rộng của cô, theo cùng nhịp điệu với lưỡi anh trong miệng cô. Chỗ cương lên trong quần anh thậm chí còn cứng hơn, lớn hơn nữa.
Những giác quan của cô bồng bềnh trôi nổi, cũng như đêm hôm qua. Lưỡi anh thám hiểm sâu trong miệng cô, vuốt ve lưỡi cô và đòi hỏi sự đáp ứng. Hương vị của anh nóng bỏng và dễ say, làn da anh có mùi của xà phòng và mùi đàn ông. Ngực cô nhói lên, và một lần nữa sự khuây khỏa duy nhất dường như là sự tiếp xúc với bộ ngực cứng đầy cơ bắp của anh. Nó gần như là không thể chịu nổi, nhưng lựa chọn duy nhất là giằng bản thân cô ra khỏi cánh tay anh, và cô không thể tự mình làm thế được.
Cô không thể, nhưng anh thì có. Làm thế nào đó mà cô thấy mình đang được thả ra nhẹ nhàng và được đẩy ra khỏi anh. Cô đung đưa, nhưng anh giữ cô đứng lại, đôi bàn tay cứng rắn của anh tóm lấy cánh tay cô. Cô nhìn anh có chút bối rối. Chết tiệt cái khả năng kiểm soát của anh đi! Tại sao anh không thể cảm thấy dù chỉ một chút sự rối loạn đang bao phủ lấy cô? Anh đã bị khuấy động, không nghi ngờ gì chuyện đó, nhưng nó đã không ảnh hưởng gì tới khả năng kiểm soát của anh, trong khi cô thì sắp bốc cháy thành lửa.
- Luật chơi rất đơn giản - Anh điềm tĩnh nói - Chúng ta sẽ để em quen với việc đụng chạm và được chạm vào, và tìm hiểu xem em thích gì. Chúng ta sẽ tiến hành nó chậm thôi, mỗi lần sẽ đi xa hơn một chút. i sẽ đón em vào bảy giờ tối nay.
Anh hôn cô lần nữa và yên lặng rời khỏi cũng như khi anh đi vào. Caroline ngồi tại bàn mình, cô gắng kiểm soát lại trái tim và hai lá phổi của mình, cô gắng xử lý sự đau đớn trống rỗng của cơ thể mình. Cô gặp rắc rối rồi. Cô gặp rắc rối lớn rồi. Cô đã khơi nên một thứ mà cô không thể giải quyết, nhưng cô sẽ không hoãn nó lại thậm chí nếu cô nghĩ cô có thể, và cô cực kỳ nghi ngờ là dù sao chăng nữa nó cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Trừ khi là cô nhầm to, còn không thì Joe Mackenzie dự định là có chuyện yêu đương với cô. Một phi vụ yêu đương chính thức, không dấu diếm. Và cô thì đã sẵn sàng, cô sẽ mở to mắt mà bước thẳng vào đó, biết rõ rằng với anh nó dường như chỉ là một phi vụ, trong khi với cô nó sẽ còn hơn thế. Anh sẽ luôn luôn nắm quyền kiểm soát, cái điểm cốt lõi mạnh mẽ của anh luôn luôn đề phòng và xa cách, luôn tránh bị dính líu tới, trong khi cô thì đang thẳng tiến trên con đường đánh mất trái tim mình.