Tôi đi theo quản lý của quán bar, mang theo một bao tải câu hỏi nặng kí ở trong đầu.
Rốt cuộc là có người muốn gặp tôi sao? Ồ, thế cơ à? Ai muốn gặp một con điên như tôi? Sao lại có thể loại gặp gái nhà lành như tôi mà đi thuê quán bar? Cái người muốn gặp tôi kia đầu óc có bình thường không vậy trời? Cùng lắm là bao một cái nhà hàng sáng sủa sang trọng là tôi lóa mắt lắm rồi, nhưng sao lại vào quán bar tối tăm đầy tiếng nhạc du dương không kém phần kinh dị thế này?
Mà dạo này báo mạng hay đưa tin về vụ bắt cóc trẻ em nữ đi bán làm gái mại dâm, rồi cưỡng hiếp ngay trong mấy quán bar này cũng có.
Đến đường cùng rồi mới nhận ra những điều này, tôi liệu có còn đường chạy? Mà kể cả tôi có chạy thì cái ý nghĩ "Diệp Trúc Y là đồ ngu" cứ sẽ mãi ám ánh suốt cả cuộc đời tôi.
Tôi được dẫn dắt tới cùng, tận sát cánh cửa màu đỏ sẫm đề biển bên cạnh là VIP . Ông quản lý khoát tay bảo tôi vào, rồi vẫy tay cười cười bỏ đi trông vẻ dâm dê vô cùng. Tôi có một dự cảm chẳng lành với người đang ngồi đợi tôi ở bên trong căn phòng kia. Liệu là nam hay là nữ? Là nữ thì càng tốt, còn nam thì chắc tôi sẽ quay đầu chạy mất dép.
Tôi đứng trước cửa phòng, hít vào thở ra tới ngàn lần rồi mới lấy được dũng khí để gõ cửa. Những tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng mà đều đặn khiến lòng tôi bỗng dạt dào một cảm xúc khó tả. Tiếng tim đập mạnh hơn át đi tiếng nhạc du dương vang lên ở xung quanh. Tôi cảm giác không khí đang ngày một trở nên dày đặc.
"Mời vào."Giọng nói nhỏ bên trong vọng ra ngoài. Tôi vẫn chưa thực sự nghe rõ nên không biết đó là nam hay nữ, nhưng tôi vẫn mạnh dạn bước vào trong rồi giữ cửa đóng lại khẽ khàng tránh việc "sầm" một cái.
Và, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn tất cả, người ngồi trên chiếc sofa màu đỏ cam dưới ánh đèn mập mờ nhiều màu, lại là một phụ nữ trạc tuổi trung niên toát lên vẻ quý phải một cách kì lạ. Tôi vốn định bước tiếp vào thì khi nhìn thấy người phụ nữ ấy, tôi lại đứng đờ tại chỗ khi ánh mắt sắp mờ đi vì nhìn quá lâu. Người phụ nữ ngồi đàng hoàng, hai tay cầm một tách trà thổi nhẹ nhàng lên mặt trà cho bớt nguội, rồi nhấp một ngụm nhỏ. Bà ấy mặc trên mình một bộ vest màu tím sang trọng, quanh cổ áo và cổ tay điểm xuyết những viên đá màu trắng lấp lánh, phản chiếu lại ánh đèn lung linh trên trần khiến bộ đồ nổi bật hoàn toàn. Chiếc váy may bằng vải len dày dài tới đầu gối tôn thêm vẻ đẹp quyến rũ của cặp chân trắng nõn kia. Mái tóc dài ngang vai xoăn từng lọn to màu nâu đậm đem lại vẻ chuẩn mực và truyền thống cũng như gợi cảm làm bà trẻ hơn rất nhiều. Chỗ ngồi trốn bên cạnh để một chiếc ví hình chữ nhật màu bạc đính những viên kim cương sáng chói hình vuông. Nhìn một lần là tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của hàng hiệu ngất hương trời nơi đây. Gia đình của người phụ nữ này chắc hẳn vô cùng giàu có. Tôi có quen được ai như vậy không?
Tôi ít khi thấy những người phụ nữ ở độ tuổi ngoài bốn mươi mà có thể xinh tươi và cuốn hút như vậy. Tôi thật sự ngưỡng mộ bà ấy, mặc dù đây mới là lần đầu gặp mặt.
Bỗng, người phụ nữ này ngẩng đầu nhìn về phía tôi đang đứng. Tôi từ góc độ này có thể nhìn rõ gương mặt trẻ đẹp của bà ấy hơn.
Tôi thoáng giật mình vì biết mình chưa gặp bà ấy lần nào nhưng lại thấy khuôn mặt trong quen quen. Hình như rất giống với ai đó. Tôi không thể nghĩ được bà ấy giống ai, nhưng không khí ngượng ngập nhìn nhau đang bao trùm lấy này tôi khiến tôi tự giác cúi gập người chín mươi độ xuống. "Xin chào." Tôi lễ phép lên tiếng.
"Cô là Diệp Trúc Y, phải không?"Bà cất tiếng hỏi, nghiêm mắt lại nhìn tôi.
"V... vâng."Tôi gật đầu, sự hoảng hốt khiến tôi nói hơi lắp bắp.
"Được, mời ngồi."Bà chìa tay ra, hướng về chỗ ngồi bên cạnh. Tôi tuân thủ, bước nhanh chân về chỗ đó rồi kéo váy ngồi xuống một cách duyên dáng hết mức có thể.
Có điều... người phụ nữ này là ai?
"Chúng ta cần làm quen chút nhỉ?"Bà chợt mỉm cười hiền hậu. "Ta có thể biết cháu nhưng chắc cháu vẫn đang tự hỏi ta là ai."Bà xoay hẳn người, chuyển tư thế ngồi và hướng về phía tôi. Không dừng lại ở đó, người phụ nữ này còn tự đưa hai bàn tay của mình nắm lấy một bàn tay ướt đẫm mồ hôi đang đặt trên đùi của tôi. Tôi xém chút nữa thì rút tay lại theo phản xạ, nhưng may mà tôi đã kiềm chế được hành động vô lễ này.
Một lúc bóp nhẹ nhàng bàn tay tôi như mát-xa, bà nói tiếp. "Bác là Mã Như Ý, là mẹ của Lôi Vĩ Vĩ."
....
= ="
Đoàng đoàng đoàng!
Hiện tại đang có rất nhiều tia sấm tia chớp tia sét từ trên trần nhà giáng xuống đánh trúng đỉnh đầu tôi. Sau khi bị đánh trúng, sàn nhà dưới chân tôi như nứt ra và vỡ thành ngàn mảnh. Tôi như bị hút sâu vào vực thẩm, cũng không thể hét, cứ thế rơi mãi, rơi mãi mà không thấy điểm dừng.
Sao tôi có cảm giác như bác ấy không phải là mẹ của Lôi Vĩ Vĩ mà là Thiên Lôi nhỉ?
Bác Mã Như Ý, là mẹ của Lôi Vĩ Vĩ, người rứt ruột đẻ ra cái tên thường xuyên bày trò cục cằn để đe dọa tôi. Hết con lại đến mẹ, cuộc đời tôi nợ họ chuyện gì to lớn lắm à? Tôi chỉ hi vọng mẹ của Lôi Vĩ Vĩ không như hắn ta. Nóng tính, dữ tợn, rồi chửi mắng tôi như những chuyện "mẹ chồng nàng dâu" mặc dù bác ý không phải là mẹ chồng của mình. Nói chung tôi rất sợ, rất sợ những người như bác ý. Cứ thử tưởng tượng xem, nhỡ đâu chuyện "tình" này của mình và Lôi Vĩ Vĩ bị gia đình nhà trai ngăn cấm, bla bla bla...
Có chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian vừa qua vậy? Chắn hẳn là có liên quan tới Lôi Vĩ Vĩ thì bác ấy mới đến tìm gặp mình chứ!
Mà bác Mã này thật sự rất thông minh khi chớp thời cơ chọn đúng ngày đầu tiên của năm học của tôi để đòi gặp tôi.
Dường như nhận thấy việc tôi ngẩn tò te nhìn mình mà không phản ứng, bác Mã bỗng phì cười, không quên đưa một tay lên lên che miệng một cách lịch sự. Tôi choàng bừng tỉnh khỏi cơn sấm sét, ngạc nhiên nhìn mẹ của Lôi Vĩ Vĩ.
"Có... có gì... sao ạ?"Tôi xấu hổ, căng thẳng tới mức không biết mình đang hỏi về cái gì, mà miệng cứ thốt ra được từ nào thì hay từ đấy.
"À không."Bác Mã lại nhìn tôi một cách trìu mến. "Chỉ là... bác rất muốn gặp con một lần."
... Tôi muốn đào một cái lỗ thật sâu, sâu tới mười tám tầng địa ngục cũng được, để chui xuống cho đỡ xấu hổ. Lần đầu tiên gặp phụ huynh của bạn, mà lại là một bạn nam nữa chứ, khiến tôi ngượng tới khó đỡ, chỉ muốn nhắm chặt mắt lại mà thôi. (> ~