. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
____________________________________
Nó nằm yên bất động trong căn phòng chăm sóc đặc biệt. Nó nhợt nhạt, xanh xao không chút sức sống. Vết thương chi chít khắp người.
Đã giờ sáng. Ai cũng mệt mỏi nên đã về chỉ còn lại hắn với nó. Hắn ngồi cạnh giường nó, tay nắm chặt lấy tay nó.
- Băng à. Em giận anh lắm sao mà không chịu mở mắt ra nhìn anh.
- Em mau tỉnh lại để anh còn xin lỗi em nữa chứ.
- Em tỉnh dậy trả thù cho Kir đi.
- Bọn anh bắt được Tuệ Nhi rồi đó. Em tỉnh dậy để còn xử lí cô ta nữa, bọn anh cho em toàn quyền xử lí đó.
Hắn ngồi đấy đọc thoại mình, không ai trả lời hắn, chỉ có tiếng kim đồng hồ rơi xuống cách não nề. Không lẽ nó bỏ hắn thật ư?
------------------------------------
Hôm sau.
Ba mẹ nó nghe nó tin nó gặp tai nạn thì tức tốc bỏ hết công việc bay về lo cho nó.
Nhìn thấy nó như vậy mẹ nó không khỏi đau lòng.
- Băng ơi. Con tỉnh lại đi. Mẹ lo cho con lắm đó. - Mẹ nó xúc động.
- Con gái. Con nhất định phải tỉnh lại đấy. Nếu không ba không nhìn mặt con nữa đâu. - Ba nó lo lắng.
Quay sang hắn, mẹ nó bảo.
- Con cũng về nghĩ ngơi đi. Bác thấy còn mệt mỏi lắm rồi đó. Để hai bác lo cho con Băng được rồi.
- Nhưng mà bác... - Hắn
- Không nhưng nhị gì hết. Về nghĩ cho khỏe rồi vào chăm sóc cho con gái hai bác. - Ba nó nói.
- DẠ. Vậy thì con xin phép về. - Hắn lễ phép bước ra về.
--------------------------------
Hắn mệt mỏi bước về nhà. Hy và Vĩnh Kỳ từ trên lầu thấy hắn về thì chạy xuống.
- Hạ Băng. Ai chăm sóc cô ấy. - Hy hỏi.
- Ba mẹ cô ấy bảo anh về nghĩ ngơi để họ chăm sóc cô ấy. - Hắn mệt mỏi trả lời.
- Mày lên nghĩ ngơi đi. Tao thấy mày mệt mỏi lắm rồi. - Vĩnh Kỳ.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng bước lên lầu.
Vào phòng đóng chặt cửa lại.
Hắn bước vào nhà tắm xả nước thật mạnh xuống người dường như hắn muốn nước xóa đi tất cả những mệt mỏi đau buồn.
Hắn nhắm mắt đón nhận những giọt nước xối xuống. Hắn thật sự rất mệt mỏi. Hắn đang bế tắc chả biết phải làm sau. Bước ra khỏi nhà tắm hắn thả mình lên chiếc giường thân yêu của mình. Có lẽ do quá mệt nên vừa đặt lưng lên đã ngủ ngay.
--------------------------------------------------
giờ chiều
Hắn khó nhọc mở mắt ra. Hắn đứng dậy đến tủ quần áo để lấy đồ thay. Hắn đang lấy đồ thì từ trong tủ rơi ra cái hộp màu đỏ nhỏ. Hắn cúi xuống nhặt lên. Mở hộp ra thì trong đó là hai chiếc nhẫn. chiếc khắc chữ "BYT" chiếc còn lại khắc chữ "TYB". Hắn nhìn chiếc nhẫn suy nghĩ hồi lâu thì chợt nở nụ cười. Hắn lấy chiếc nhẫn khắc chữ "TYB đeo vào tay. Chiếc còn lại thì vẫn để nguyên trong hộp. Hắn vào nhà tắm để VSCN rồi lấy xe phóng đến bệnh viện.
Tại bệnh viện
Đám người Thế Huy đang ở trong phòng chăm sóc đặt biệt với nó. Bên ngoài là vô số cận vệ của Black Royal. Hắn bước vào trong. Nó vẫn không kha lên được chút nào cả.
- Thiên này. - Trung Hiếu gọi.
- Hả? - Hắn nhìn Trung Hiếu.
- Nếu lỡ Băng... - Trung Hiếu ngập ngừng.
- IM. Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại, phép màu sẽ xảy ra. - Hắn.
Cả căn phòng rơi vào không gian im lặng.
------------------------------
Trong phòng lúc này chỉ còn nó và hắn, Bọn kia thì đã đi mua đồ. HẮn nắm lấy tay nó.
- Băng à. Em tỉnh lại đi. Anh tìm được thứ em muốn rồi. Chỉ cần đợi em tỉnh dậy thôi. Em sẽ tự tay mình đeo nó vào cho em.
Hắn vẫn vậy, hằng ngày đều vào thăm nó và nói chuyện với nó mặc dù đó chỉ là đọc thoại mình. Cứ mỗi ngày chút, cả đám luôn bên cạnh nói chuyện động viên nó. Hắn và tất cả đang rất mong có phép màu xảy ra.
Thời gian cứ trôi, trôi mãi không chờ ai và không bao giờ quay lại.
_______________________THE END____________________
Note: Các rds muốn end HE hay là SE. Nhớ vote cho au nha. Thương nhiều. Các bạn nói au viết dài kh hay au phải làm sao đây