Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
nhỏ mặt tái mét.
- H...Hạo...Thiên...iên... - Tuệ Nhi lắp bắp.
- cô hay lắm. - Hy đá đểu.
- cô chờ đó! Tôi kiếm được Hạ Băng với Thế Huy xong sẽ về tính sổ với cả . - Hắn quát.
Nói rồi hắn chạy lên đường núi kiếm nó với Thế Huy.
Bộ cũng tức tốc chạy lên.
- Alo! Tao Vĩnh Kỳ nè! Mày điều động thằng đàn em lên núi XYZ tìm chị với phó bang coi (Hạ Băng với Thế Huy ạ) - Nói rồi Vĩnh Kỳ cúp máy chạy lên núi cùng mấy người kia.
Vì trời mới mưa xong nên rất là trơn trợt nên kiếm nó hơi khó/
lát sau đám đàn em của tụi hắn đã có mặt trên núi và chia nhau đi tìm nó và Thế Huy.
- Chị ! Chị ở đâu. (Gọi nó là chị vì nó là vợ chưa cưới của Hắn)
- Anh Huy! Anh đâu rồi.
- Hạ Băng. Em ở đâu? Anh biết mình sai rồi. Em trở về với anh đi. - Hắn hét lớn.
- Hạ Băng Mày đâu rồi. - Hy cũng hét to.
- Thế Huy mày đang ở đâu? - Trung Hiếu.
Nó và Thế Huy ngồi trong hang.
Nó do dầm mưa hình như đã bị cảm, người nó run bần bật. Môi nhợt nhạt. Thế Huy thấy vậy cởi áo sơ mi của mình ra đưa cho nó và Thế Huy thì cởi trần.
Đám người hắn thì đang gấp rút tìm kiếm nó, thiếu điều lục tung cả cái núi XYZ.
- Anh Thiên! Có khói ở cái hang phía trên. - tên đàn em nhìn hắn nói.
- Chắc Thế Huy ở trên đấy. - Vĩnh Kỳ.
- Lên đó lẹ. - Hắn hối thúc.
Cả đám chạy lên đó.
Vừa vào thì thấy ngay nó và Thế Huy đang ngồi ôm nhau dựa lưng vào vách đá.
- Hạ Băng! - Hắn chạy lại.
- Thế Huy. - Trung Hiếu và Vĩnh Kỳ lo lắng.
Hắn chạy lại ôm Hạ Băng.
- Hạ Băng. Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Em đừng có chuyện gì đấy.
Nói rồi hắn bế xốc nó lên chạy đi.
Trung Hiếu thấy Thế Huy cởi trần thì cởi áo khoác mình ra khoát cho Thế Huy.
- Ê Huy mày có sao không? - Vĩnh Kỳ.
- Tao không sao! Tao làm sao bệnh được. - Thế Huy gượng cười.
- Mày nóng vậy mà khỏe cái nổi gì? - Trung Hiếu.
- Rồi người ngồi ở đây tâm sự phải không? - Hy lên tiếng
- À à quên. - Vĩnh Kỳ cười.
Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu đỡ Thế Huy xuống.
- Mai mốt ăn ít lại, mày nặng quá à. - Vĩnh Kỳ.
- Tao nặng không bằng bây đâu. - Thế Huy cười xòa.
- Bệnh mà còn nói nữa. Câm lại liền. - Trung Hiếu trêu.
Còn nó thì cảm nhận ai đang bế mình. Nó nhướn mày mở mắt ra.
- Hạo Thiên. - Nó thốt lên.
- Anh đây. Anh xin lỗi em. Là anh sai. Anh đã hiểu lầm em. - Hắn nhỏ nhẹ.
Nó chỉ cười rồi ngất lịm đi.
Thùy Linh và Tuệ Nhi ở dưới lều mặt mày xanh lè đứng ngồi không yên.
- Mẹ kiếp! Lộ rồi. - Tuệ Nhi ức chế buông vài câu chửi thề.
- Rồi tính sao? - Thùy Linh lo lắng.
- Tùy cơ ứng biến chứ sao. - Tuệ Nhi.
Lúc này người bọn hắn đang tập trung trên xe hắn. Chiếu Mercedes phóng thẳng đến bệnh viện.
_________________THE END_____________________
P.s: Mấy chap sau là vui, nhưng vẫn tiếp tục có biến, nhưng chưa biết là biến gì thôi ^^