Bữa tiệc sinh nhật của Xuân Cường kết thúc trong buồn tẻ. Kế hoạch nối kết tình thân giữa Xuân Cường và Tiêu Đồng của Khánh Xuân cũng hoàn toàn thất bại. Có điều, sự kiềm chế cảm xúc của Tiêu Đồng khiến cô càng tin vào anh hơn, tình cảm của cô giành cho anh vì thế cũng sâu hơn. Cô nhận ra, Tiêu Đồng ngày càng trở nên đáng mến hơn. Sự quan tâm của cô giành cho anh đã đem lại một kết quả như cô mong ước: Anh đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của ma túy. Và cô vẫn tin rằng, cô chính là nguồn động viên lớn nhất để anh thay thịt đổi da trở thành một con người mới. Nếu một ai đó không hề biết quá khứ của Tiêu Đồng thì họ không thể ngờ rằng, chỉ cách đây không lâu, chàng trai khỏe mạnh, tính cách phóng khoáng và đầy nghị lực này lại là một con ma nghiện ngập. Cô cho rằng, Xuân Cường không có lý do gì để coi thường Tiêu Đồng và cho dù là cố ý hay vô ý, anh cũng không có quyền làm thương tổn đến Tiêu Đồng.
Sáng hôm ấy, Phòng công an triệu tập cuộc họp bất thường bàn về chuyên án -. Sau khi nghe những báo cáo về kết quả điều tra trong thời gian qua, trưởng phòng Mã biểu dương những gì mà tổ đã làm được nhưng anh không hề bình luận trực tiếp về giá trị của những chứng cứ mà tổ đã thu thập được. Điều này khiến Xuân Cường và Khánh Xuân cảm thấy rất băn khoăn. Cả hai đều nhận ra rằng, tâm trạng của Mã Chiếm Phúc không được thư thái lắm. Gương mặt anh cứ cau có trong suốt cuộc họp. Phát biểu kết thúc cuộc họp, anh tỏ ra không bằng lòng lắm, nói:
- Cứ làm thế này thì e rằng không phải là cách tốt nhất. Xem ra không nên coi thường những cách thức mà bọn tội phạm đã thực thi để tự bảo vệ mình cũng như là che mắt mọi hướng điều tra của cảnh sát. Hơn nữa, về mặt khách quan mà nói, một số hoạt động của chúng ta trong thời gian gần đây đã đánh động chúng. Do vậy mà chúng đã cẩn thận hơn so với trước. Trong tình hình này mà cứ tuân theo những cách điều tra thông thường đương nhiên là không có hiệu quả nữa rồi. Công an Quế Lâm cũng đã trả tự do cho mấy tay lái xe. Quan Kính Sơn vẫn còn đang bị tạm giam nhưng bao giờ ra tòa thì không thể biết được. Hồ sơ cũng đã trình lên Viện Kiểm sát nhưng vì chứng cứ không đầy đủ nên họ đã trả về. Nếu một thời gian nữa không thu thập thêm chứng cứ có sức thuyết phục thì buộc lòng họ cũng phải trả tự do cho Quan Kính Sơn mà thôi. Về cơ bản, công an Quảng Châu cũng đã khẳng định là Công ty Hồng Phát có liên quan đến buôn bán ma túy, những kẻ cầm đầu công ty đều đã bị bắt và đang chuẩn bị khởi tố. Có điều bọn này cho đến nay vẫn không chịu thừa nhận gì cả. Bởi chúng biết, chỉ cần thừa nhận là cái chết đã treo trước mắt. Do vậy trước tòa, bọn chúng sẽ không ngớt kêu oan. Theo tôi, chúng sẽ kêu oan cho đến khi ra đến pháp trường. Do vậy mà hy vọng có thể tìm ra chút manh mối nào về Quan Kính Sơn và Âu Dương Thiên gần như là không có. Chúng ta không thể cứ dậm chân tại chỗ chờ vận may mãi được, phải tìm ra một hướng đi mới. Mỗi người phải tự mình đầu tư suy nghĩ xem sao.
Mã Chiếm Phúc nói thì dễ, nhưng tìm ra hướng đi mới trên cơ sở nào đây? Khánh Xuân liếc nhìn Xuân Cường. Anh cũng đang cúi đầu im lặng. Cô biết, trong đầu Xuân Cường lúc này đang trống không vì ngay cả chính cô, cô cũng tự nhận là mình đã hoàn toàn bất lực.
Không khí im lặng tràn ngập căn phòng. Trưởng phòng Mã nhìn Xuân Cường và đột nhiên lên tiếng hết sức bất ngờ:
- Hay là chúng ta dùng lại Tiêu Đồng?
Xuân Cường ngước đầu lên, ngập ngừng:
- Không phải là chúng ta đã dùng Tiêu Đồng hay sao? Nhưng kể từ khi lập công ở Phú Ninh, cậu ta hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Câu nói của trưởng phòng Mã khiến Khánh Xuân giật mình. Cô có cảm giác là anh quá bức bối nên mới nghĩ đến cách thức điên khùng như vậy.
Có điều, giọng nói của Mã Chiếm Phúc bình tĩnh đến độ lạnh lùng:
- Có lẽ điều kiện lúc này đã cho phép chúng ta thay đổi phương thức, hãy để cho Tiêu Đồng chủ động vào cuộc thôi.
Trông thấy vẻ ngạc nhiên của cả Xuân Cường và Khánh Xuân, Mã Chiếm Phúc hạ giọng trình bày những ý định của mình về vấn đề này. Nghe xong, Xuân Cường đập bàn nói lớn: Tuyệt vời! Còn Khánh Xuân thì không biểu lộ thái độ gì. Cô cảm thấy đầu óc mình rối bời.
Tuy Xuân Cường tán dương kế hoạch của Mã Chiếm Phúc là tuyệt vời song anh vẫn lo lắng về sự phối hợp cũng như cá tính của Tiêu Đồng:
- Tính cách cậu nhóc này rất bốc đồng, thậm chí có khi còn hỗn láo, rất khó thuyết phục.
Khánh Xuân có vẻ có ác cảm với Xuân Cường vì anh vẫn giữ thành kiến không mấy tốt đẹp về Tiêu Đồng, không nhịn được nữa bèn lên tiếng phản đối:
- Anh ăn nói nên khách quan một tí có được không. Tính cách cậu ta ra làm sao, tôi có cảm giác là không đến nỗi tệ như anh vừa nói.
Xuân Cường chưa kịp mở miệng tranh luận thì Mã Chiếm Phúc đã lên tiếng. Anh nhìn Xuân Cường cười nói:
- Trên thế gian này vẫn có những người được sinh ra là để chế ngự nhau. Cậu cảm thấy bất lực với cậu nhóc ấy thì Khánh Xuân ắt sẽ có biện pháp.
Khánh Xuân không hề cảm thấy đắc ý trước câu nói vừa có vẻ biểu dương, vừa như pha trò của trưởng phòng Mã. Cô nhận ra một chút mâu thuẫn trong phương án của anh nên thái độ có vẻ do dự:
- Tiêu Đồng vừa mới cai nghiện xong, tâm tình cũng như sức khỏe mới bước vào giai đoạn ổn định. Cậu ta không hề muốn quay lại với Âu Dương Lan Lan. Lúc này chúng ta đề xuất chuyện này, tôi nghĩ là cậu ta không chấp nhận nổi.
- Oan có đầu, nợ có chủ. - Xuân Cường nói - Âu Dương Thiên và Âu Dương Lan Lan đã đẩy cậu ta vào con đường cùng. Đến lúc này cậu ta phải ra tay báo thù mới là hợp lẽ. Tại sao em lại cho là cậu ta không chấp nhận nổi?
Thực ra Khánh Xuân không nhẫn tâm để Tiêu Đồng giao thiệp lại với gia đình Âu Dương. Có điều cô không thể nói ra điều này với mọi người. Trong một tâm trạng hết sức nặng nề, cô im lặng nghe Mã Chiếm Phúc nói: Tôi tin tưởng rằng cô Khánh Xuân sẽ thuyết phục được Tiêu Đồng... Thoạt nghe thì đó là một lời động viên nhưng kỳ thực là cô biết, tất cả đã được quyết định!
Trông thấy gương mặt Khánh Xuân có vẻ nặng nề, Xuân Cường có vẻ đầy trách nhiệm, nói:
- Nếu em thấy tự mình không đảm nhận nổi việc này, chúng ta có thể hợp tác với nhau để nói chuyện với Tiêu Đồng, nói đến việc đôi bên cùng có lợi. Nếu cậu ta muốn lập công, chúng ta có thể chính thức ra mặt gặp lãnh đạo trường để giúp cậu ta được quay lại học tập, em thấy thế nào?
Khánh Xuân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thôi vậy, cứ để cho em nói chuyện với cậu ta xem thế nào đã. Anh ăn nói quá sắc bén, quá lợi hai. Đến lúc nào đó anh lại buột miệng nói ra rằng, đại khái là uống rượu nhẹ cũng chẳng khác nào xài heroin pha tạp thì ngay cả cơm đã chín cũng có thể bị anh làm cho sống lại mà thôi.
Mã Chiếm Phúc ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì là heroin pha tạp chẳng khác rượu nhẹ, Xuân Cường đã làm nên chuyện gì?
Xuân Cường ấp úng, Chẳng có gì cả, Khánh Xuân chỉ đùa thôi, anh đừng quan tâm. Rồi anh lái câu chuyện sang hướng khác. Đương nhiên là Xuân Cường rất giận Khánh Xuân vì cô đã gợi ra chuyện này. Tan họp, anh không hề nói với Khánh Xuân thêm lời nào, hằm hằm bỏ về cơ quan một mạch.
Những buồn vui hờn giận của Xuân Cường luôn luôn đươc thể hiện qua gương mặt là chuyện quá quen thuộc đối với mọi người bao nhiêu năm nay, Khánh Xuân không còn lấy làm lạ nữa. Chiều hôm đó cô về nhà khá sớm, chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý để nói chuyện với Tiêu Đồng.
Bước vào nhà, Khánh Xuân đã nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của Tiêu Đồng và bố, khiến những lo lắng và phiền muộn trong người cô cũng vơi đi phần nào. Cô cất tiếng cười phụ họa, hỏi có chuyện gì mà hai người vui như vậy. Bố không trả lời mà nói, Bữa nay con về sớm quá, chưa chuẩn bị cơm nước gì cả. Cô nói, thôi thì còn gì ăn nấy vậy, nhưng mọi người đang có chuyện vui à? Gương mặt Tiêu Đồng đầy vẻ bí mật, nói:
- Bữa nay chị lại có thêm một cậu em nữa. Chị đoán thử đó là ai?
Cậu em nào? Khánh Xuân nghi ngờ, nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện đùa. Cô nghiêm sắc mặt nói:
- Có một đứa em như cậu, tôi cũng đã đủ phiền rồi, thêm một đứa nữa e rằng phải nhảy lầu mà thôi!
- Thế thì chị xem đây!
Tiêu Đồng vừa nói vừa tránh sang một bên. Phía sau lưng anh là chiếc giường đơn. Trên giường có một chiếc hộp giấy, bên trên hộp giấy là một chiếc chăn đơn, gói trong chiếc chăn đơn là một chú mèo màu đen bằng cỡ nắm tay đang khoanh tròn ngủ ngon lành.
Tiêu Đồng nói:
- Là con trai đấy!
Khánh Xuân kêu lên vì quá bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn, nhà cô chưa nuôi bất kỳ một loài động vật nào cả, bây giờ đối diện với con vật đen nhẻm trước mặt, cô chưa có chút chuẩn bị về tâm lý nào để tiếp nhận nó. Chúng ta làm sao nuôi nó được, nó không sống đâu - Cô nói. Nói vậy nhưng nhìn con mèo đang xù lông nằm trong chiếc chăn, trong lòng đã cảm thấy có một chút hiếu kỳ lẫn thích thú. Có điều cô vẫn không hiểu, suốt đời bố chỉ biết có mỗi công việc cách mạng, rất ghét chuyện nuôi súc vật trong nhà. Lúc này trước một con mèo, ông lại cười cười nói nói như một đứa trẻ! Khánh Xuân nghĩ, tất cả đều vì Tiêu Đồng!
Quả đúng như cô nghĩ. Bố nói, Chiều nay hai người ra phố thấy người ta đang rao bán mèo và Tiêu Đồng cương quyết đòi mua cho được mới thôi. Cả hai cùng nhau trả giá từ thấp đến cao, cuối cùng phải trả tám mươi đồng. Bố còn nói, Không đắt bởi đó là số tiền dùng để mua một con vật sống, một sinh mệnh!
Từ sự vui vẻ của bố, Khánh Xuân không thể không thừa nhận là, từ ngày có sự xuất hiện của anh, không khí trong gia đình đã thay đổi so với trước rất nhiều, sôi động hơn, bận rộn hơn và cũng vui vẻ hơn. Bất kỳ chỗ nào trong nhà cũng đều có dấu vết của Tiêu Đồng lưu lại. Chỗ này treo một bức tranh, chỗ kia đặt một lọ hoa, ngay cả trong nhà vệ sinh và nhà bếp cũng có một vài món nho nhỏ do anh tự chọn và mua về, ra vẻ mình chủ nhân chân chính của căn nhà.
Họ ngồi lại với nhau để bàn luận chuyện đặt một cái tên cho con mèo. Bố cười nói, hay là tên nó là Âu Tiểu Xuân. Cô giả vờ lắc đầu quầy quậy, nói, Không được không được, nó không thể là em ruột của con được, tốt nhất hãy gọi nó là Tiêu Tiểu Đồng. Sau đó cô nói, theo thói quen, người ta thường đặt tên cho chó mèo trong nhà là Mimi, hoặc là Tiểu Hắc gì đó cũng được. Bố hỏi ý kiến Tiêu Đồng. Anh nói, chọn cái tên Tiểu Hắc vậy, Mimi có vẻ nữ tính quá, cái tên Tiểu Hắc có vẻ đàn ông hơn.
Sau khi thống nhất tên của thành viên mới trong gia đình, bố còn bảo phải ra ngoài tìm mua cho nó một chiếc chậu sành nhỏ, trong đó chứa một ít cát. Tiêu Đồng đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị làm cơm, Khánh Xuân ngồi bên cạnh chiếc hộp, đùa giỡn với con mèo. Cái thân hình bé xíu, mềm oặt của nó khiến Khánh Xuân chạnh nghĩ đến mẹ và những ngày thơ ấu của mình, nhưng rồi chợt nghĩ đến những gì cần phải làm trước mắt, cô lắc đầu, xua đuổi sự yếu mềm trong tình cảm, đến bên giường Tiêu Đồng ngồi xuống, phân vân không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô không biết là lúc này, thuyết phục Tiêu Đồng hay thuyết phục chính mình, cái nào khó hơn.
Trên cạnh chiếc gối của Tiêu Đồng có một chiếc khăn giấy được cuộn lại một cách cẩn thận. Thuận tay, cô cầm lên với ý nghĩ là muốn dọn dẹp giường cho anh. Không ngờ là từ chiếc khăn giấy ấy, một ống tiêm lộ ra, kim tiêm không còn nữa nhưng từ trong ống tiêm, Khánh Xuân nhìn thấy rất rõ những vết trăng trắng như sữa còn vương lại.
Đây là cái gì?
Khánh Xuân phân vân trong một thoáng rồi bỗng dưng cô giật mình kinh sợ. Cô đã biết, đó chính là heroin! Cô không tin vào mắt mình nữa, không tin những gì mình vừa trông thấy lại là sự thật, thậm chí cô nghĩ mình đang nằm mơ. Cô đối xử tốt với Tiêu Đồng như vậy, tận tâm tận lực vì anh như thế kia mà? Không những là cô mà còn có bố, toàn ngôi nhà này đều hết sức vì anh kia mà! Không phải là trong lúc anh sắp trở thành một kẻ không được xã hội thừa nhận, chính cô là người giang rộng đôi tay đón anh về với mình đó sao? Thậm chí trong nhiều đêm hôm khuya khoắt, cô ngồi đối diện với tấm ảnh của Tân Dân để nói với anh về chàng thanh niên xuất hiện một cách đột ngột trong ngôi nhà của mình. Cho dù Xuân Cường có hoài nghi, có dè bỉu đi chăng nữa, cô vẫn tin vào Tiêu Đồng. Đến lúc này, cô mới ý thức được rằng, chính cô đã bị vẻ ngoài của Tiêu Đồng làm cho mê muội nên mới bị anh lừa một cách dễ dàng như thế! Cô vẫn cho rằng, Tiêu Đồng đã có thể hoàn toàn thoát khỏi sự cám dỗ của ma túy, lại còn cho rằng, anh đã vì mình nên mới đoạn tuyệt với ma túy nữa chứ? Cô không ngờ rằng, Tiêu Đồng lại có thể trốn tránh khỏi cặp mắt của cô, của bố để chích thuốc trong nhà! Nếu hôm nay cô không về sớm, Tiêu Đồng không kịp dọn dẹp thì có lẽ, cô không bao giờ phát hiện ra.
Cô nhìn chiếc ống tiêm gớm ghiếc, nhìn những vệt trắng như sữa nhờ nhờ đáng sợ bên trong, muốn khóc mà nước mắt không thể chảy ra được nữa. Trong rất nhiều vụ án, cô đã từng trông thấy vật tội lỗi này nhiều lần, nhưng không ngờ là đến hôm nay, nó lại xuất hiện trong nhà mình!
Đúng lúc đó, Tiêu Đồng lên tiếng gọi: Ăn cơm thôi! Giọng anh vẫn đầm ấm, vẫn đầy tự tin! Cô bước ra phòng khách, ở đó Tiêu Đồng đã bày sẵn bát đũa trên bàn ăn và đang bê một mâm cơm đi từ trong nhà bếp ra, cười nói: Xong cả rồi! Có điều, nụ cười của anh tắt giữa chừng vì anh đã trông thấy sắc mặt Khánh Xuân. Cô không thể chế ngự được sự tức giận và nỗi đau khổ của mình, đưa chiếc ống tiêm gớm ghiếc đến sát mặt Tiêu Đồng, toàn thân run rẩy hỏi:
- Đây là cái gì?
-... Cái đó... cái đó... Chị nói...
Khánh Xuân không kịp nhận ra thái độ của Tiêu Đồng là tiếp tục chối quanh hay là thừa nhận, tay cô đã vung lên một cách vô thức, giáng một bạt tai vào mặt anh. “Chát!”. Cùng với âm thanh ấy là tiếng mâm cơm rơi xuống sàn, tiếng vở loảng xoảng, những hạt cơm trắng tinh văng tung tóe cùng với thức ăn. Lúc ấy, bố bước vào, trên tay là một chiếc chậu sành chứa cát, giật mình kinh sợ khi thấy mâm cơm nằm ngổn ngang tung tóe dưới nền nhà. Ông đưa mắt nhìn Tiêu Đồng đang ôm mặt, nhìn Khánh Xuân nước mắt lưng tròng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khánh Xuân khóc không thành tiếng:
- Cậu đi đi, đi ngay lúc này! Cậu không có tư cách ở trong ngôi nhà này!
Khánh Xuân chỉ vào Tiêu Đồng:
- Cậu lừa chúng tôi chưa đủ hay sao? Cậu không thể nói một câu nói nào đúng với lương tâm của mình hay sao? Cậu không còn một chút chân thành nào trong quan hệ với chúng tôi nữa hay sao? Cậu không cai nghiện nổi, nhưng tại sao lại lừa tôi, bước vào nhà tôi để mà lừa tôi hay sao?
Bố bước đến đứng giữa hai người, lập bập:
- Sao vậy, việc này là như thế nào? Ông đẩy Khánh Xuân vào trong phòng ngủ, cao giọng nói. - Con đừng làm vậy có được không, có gì cứ bình tĩnh mà nói. Con lớn hơn Tiêu Đồng, nó có chỗ nào chưa được thì con nhường một tí, có sao đâu?
Đến lúc này, Khánh Xuân cảm thấy đau đớn và hối hận vì mình đã giành tình cảm chân thật cho gã trai này. Nếu không yêu Tiêu Đồng, cô không run rẩy, không đau khổ đến như vậy. Có thể nói, cô đã đi từng bước rất chậm chạp để đến bên anh. Trong trái tim cô đã giành một vị trí quan trọng cho Tiêu Đồng bởi cô tin rằng, anh chân thành, anh thẳng thắn, anh dũng cảm; tin rằng anh có bản lĩnh, có niềm tin vào cuộc sống và cũng từ đó mà cô cũng tin rằng, anh đang ngụy trang, đang đánh lừa mình. Khánh Xuân muốn khóc, muốn gào cho vơi nỗi hận trong lòng mình, nhưng cô cố gắng chế ngự sự mềm yếu ấy, cắn môi nói với bố:
- Cậu ta không nên lừa con! Bố để cậu ta đi đi, đi càng nhanh càng tốt!
Bố đứng ngay giữa cửa ngăn cách phòng ngủ với phòng khách, nói vọng ra ngoài:
- Tiêu Đồng, cháu đi ra ngoài một lát đi, một lát thôi.
Khánh Xuân biết là bố không làm theo ý cô. Ông chỉ muốn Tiêu Đồng ra ngoài một lát để tránh cơn giận dữ của cô mà thôi.
Tiêu Đồng đã ra khỏi nhà. Khánh Xuân nghe thấy rất rõ tiếng đóng cửa, tiếng bước chân nặng nề và rất gấp rút trên cầu thang. Bố khóa cửa lại, im lặng dọn dẹp đống thức ăn tung tóe trên sàn. Chờ cho đến khi Khánh Xuân không còn thút thít khóc nữa, ông mới từ tốn hỏi:
- Cuối cùng là vì điều gì mà con giận dữ như vậy?
Khánh Xuân chỉ chiếc ống tiêm trên giường, nói:
- Bố xem đi!
Bố cầm chiếc ống tiêm lên, không hiểu:
- Vì cái này sao?
Khánh Xuân mệt mỏi thở dài:
- Cậu ta không cai nghiện được. Cậu ta đã lừa con để con đưa ra khỏi trại cai nghiện, lừa con để con đưa về nhà. Thực ra là cậu ta vẫn cứ hút và đến lúc này đã trở nên nghiêm trọng hơn là đã chích heroin rồi! Bố ngày nào cũng ở bên cạnh cậu ta, bố không phát hiện ra sao?
Bố đưa chiếc ống tiêm lên cao, hỏi:
- Con nói cái này à? Cái này bố và Tiêu Đồng mới mua chiều nay, dùng nó để bơm sữa cho Tiểu Hắc. Bố và Tiêu Đồng vừa cho nó ăn xong!
- Tiểu Hắc?
Toàn thân Khánh Xuân như mềm oặt đi, tựa lưng vào tường thất thần, chỉ đưa mắt nhìn bố mà không thể nói lên một lời nào, nhưng lạ thay, một nỗi vui mừng không thể chế ngự được bỗng dâng trào trong lòng cô. Thì ra Tiêu Đồng vẫn cứ là Tiêu Đồng của cô! Nhưng bố thì đang rất giận dữ. Ông lôi hộp sữa thừa trong bếp ra, lục trong thùng rác chiếc bì nhựa bọc ống tiêm bày ra trước mắt Khánh Xuân. Cơn giận khiến toàn thân ông run rẩy:
- Đúng là một thứ bệnh nghề nghiệp, con nhìn ai cũng đều thấy sự lừa lọc. Nó đến nhà chúng ta bao lâu rồi, bố chỉ thấy tất cả những biểu hiện của nó đều rất tốt. Tại sao con không động não phân tích một chút chứ? Thần kinh của con quá nhạy, cách nhìn người quá chủ quan. Bố đã cực khổ như thế nào trong bao nhiêu thời gian qua để giám sát, để làm công tác tư tưởng với nó. Hôm qua Xuân Cường lại bày ra một chuyện, bữa nay con lại đặt ra một trò, liệu công sức của tôi còn có tác dụng gì? Bố biết tính khí nóng nảy và thẳng thắn của nó. Lần này nó bỏ đi, nó có thể chết để cho con chống mắt lên mà xem. Nó không về đâu, con có tin không?
Lời bố chưa kịp dứt thì Khánh Xuân đã vọt ra ngoài. Ông cũng vội vàng chạy theo cô xuống lầu. Cả hai tìm khắp mọi nơi, từ phía trước lầu đến phía sau lầu, từ những con đường xung quanh đến những nơi xa hơn, liên tục gào tên Tiêu Đồng như hai kẻ điên. Nhưng không hề có bóng dáng của Tiêu Đồng.
Hai người lang thang tìm kiếm trên phố, trong những vườn hoa, nhà Tiêu Đồng... nhưng anh đã hoàn toàn biến mất, thậm chí Khánh Xuân còn gọi điện cho cả Văn Yến nhưng rồi vẫn tuyệt vọng. Hơn nửa đêm rồi mà Tiêu Đồng vẫn không về và trong thâm tâm, Khánh Xuân biết là anh không bao giờ trở về nữa nhưng mỗi lần có tiếng bước chân lên cầu thang là lòng cô lại chứa chan một niềm hy vọng. Cả cô và bố không hề thiết đến cơm nước, đến mười hai giờ đêm thì bố hâm lại một chút thức ăn và gọi cô nhưng ánh mắt ông thì chẳng khác nào một ngọn roi quất thẳng vào mặt cô khiến lòng cô đau nhói. Cô ngồi lặng lẽ nhìn bố dùng ống tiêm hút từng thìa sữa bơm vào miệng Tiểu Hắc. Trông thấy nó vừa giãy vừa nuốt những giọt sữa mà bố bơm cho, bỗng dưng mắt cô cay xè và nước mắt trào ra ướt đầm khuôn mặt.
Khánh Xuân thức suốt đêm ấy. Sáng sớm, máy điện thoại bàn đã réo vang, Khánh Xuân sợ Tiêu Đồng nghe thấy giọng nói của mình nên bảo bố nghe máy. Bố nhấc ống nghe lên và đưa cho cô, nói là điện thoại của Xuân Cường.
Xuân Cường hỏi tình hình cô bàn luận với Tiêu Đồng đến đâu, nếu cậu ta đã bằng lòng thì sáng nay có thể tổ chức gặp mặt để thương lượng về những bước hành động tiếp theo. Khánh Xuân không trả lời câu hỏi của Xuân Cường mà hỏi lại, anh có thể cho cô mượn chiếc xe hay không, Xuân Cường nói là không có vấn đề gì, nhưng em cần xe để làm gì? Khánh Xuân nói, Tiêu Đồng đã bỏ đi mất rồi, em cần phải đi tìm cậu ta.
Rất nhanh sau đó, Xuân Cường đánh xe đến nhà Khánh Xuân, hỏi, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì. Khánh Xuân kể lại một cách đơn giản những gì đã diễn ra trong đêm qua, có điều Xuân Cường không tin lời cô. Anh nói, không thể như vậy, không thể chỉ hoài nghi cậu ta chích thuốc mà em đã nói mấy câu mà cậu ta đã bỏ đi khỏi nhà, phải chăng là giữa hai người đã có chuyện gì khác bí mật hơn mà em không thể nói cho ai biết.
Khánh Xuân nói:
- Anh đừng đoán mò lung tung. Sau này em sẽ nói kỹ với anh hơn, bây giờ anh hãy đưa xe cho em.
- Sắc mặt em không tốt lắm, mắt đỏ và sưng mọng. Có phải là em đã khóc nhiều lắm? Cuối cùng thì cậu ta đã làm gì em? - Xuân Cường nói.
- Cậu ta không làm gì cả, chẳng qua là cả đêm qua em không ngủ mà thôi. - Khánh Xuân nói.
Xuân Cường vẫn nữa tin nửa ngờ nhìn thẳng vào mặt cô, nói một cách chầm chậm:
- Trông dáng vẻ của em thế này làm sao có thể lái xe. Hay là anh đưa em đi vậy. Em nói đi, bây giờ phải tìm cậu ta ở đâu? Không chừng cậu ta đã tìm một chiến hữu nghiện ngập và trốn một một xó nào đó để hút rồi cũng nên. Và em thì vì cậu ta mà đau lòng từ tối hôm qua đến giờ.
Khánh Xuân biết anh rất không vừa lòng vì những biểu hiện của mình nhưng không muốn tranh luận với anh. Cô lên xe, nói:
- Đi, em biết cậu ta ở đâu rồi!
Chiếc xe phóng vèo trên đường Kinh Mật theo hướng dẫn của Khánh Xuân. Hai tiếng đồng hồ sau hai người đã đến Kim Sơn Lĩnh. Xuân Cường hoài nghi nói:
- Cậu ta ở đâu?
Khánh Xuân không trả lời. Cô nhảy xuống xe và chạy thẳng lên Tư Mã Đài. Xuân Cường không biết đầu cua tai nheo thế nào, chỉ biết chạy bám theo cô. Trường Thành rất vắng người, những công nhân làm công việc tu bổ tò mò nhìn hai vị khách thần thái vô cùng nghiêm trọng và cử chỉ vô cùng vội vã ấy, có lẽ đi du ngoạn trường thành với thái độ như thế này thì đây là lần đầu tiên họ thấy. Càng lên cao đường càng dốc, càng khó đi khiến Xuân Cường càng cảm thấy bực tức, vừa thở hổn hển vừa nói: Tiêu Đồng tại sao lại chọn chỗ này để mà ẩn nấp chứ? Không hiểu hai người đã làm cái trò gì? Anh bò lên thang trời, vừa bò vừa thở, lại vừa bò vừa thở đi qua cầu trời. Anh cảm thấy lạ lùng, một nữ cảnh sát vốn điềm đạm, thực tế như Khánh Xuân, không hiểu vì sao sau khi quen biết với Tiêu Đồng lại thay đổi nhanh như vậy, mới sáng sớm mà đã lôi anh đến nơi này mà không một lời giải thích, hành động này chẳng khác nào của một kẻ mắc bệnh thần kinh?
Gió rất mạnh, thi thoảng lại cuộn vào nhau trên không trung tạo ra những âm thanh vô cùng đáng sợ. Gió chính là nguyên nhân để mùa này không có du khách nào đủ bản lĩnh để đến Kim Sơn Lĩnh. Tiếng gió gầm gào đáng sợ của gió khiến cảm giác của Khánh Xuân và lòng tin của Khánh Xuân ngày càng lớn hơn: Nếu Tiêu Đồng đau lòng, nếu Tiêu Đồng tuyệt vọng, anh nhất định sẽ tìm đến đây!
Cô dùng chút sức lực cuối cùng để leo lên đỉnh cao nhất của Tư Mã Đài - Lầu Vọng Kinh.
Cho dù Khánh Xuân đã nghĩ đến, cho dù Khánh Xuân đã dự cảm được, nhưng khi leo lên đến lầu Vọng Kinh và trông thấy Tiêu Đồng đang đứng giữa bầu trời lồng lộng gió, cô vẫn cảm thấy đây lại là một kỳ tích. Cô há miệng để thở, nước mắt cô trào ra và một tiếng gọi dịu dịu dàng thoát ra từ đôi môi cô:
- Tiêu Đồng!
Tiếng gọi của cô bị gió cuốn vào nơi xa xăm.
Nhưng Tiêu Đồng đã nghe thấy tiếng gọi ấy. Anh vịn vào bức tường thành loang lổ rêu phong, đứng dậy, người vừa bẩn vừa gầy, giữa trường thành cổ kính và ánh nắng mặt trời chiếu rọi, trông anh chẳng khác nào một tượng đá nghìn năm. Khánh Xuân định nói, Tiêu Đồng hãy tha lỗi cho tôi, tôi đã trách nhầm Tiêu Đồng. Miệng cô đã mở ra nhưng không một âm thanh nào lọt được ra ngoài. Đôi môi Tiêu Đồng cũng run run. Anh nhìn cô một thoáng rồi giang rộng đôi tay. Khánh Xuân không giữ gìn được nữa, nhào tới, mặc cho Tiêu Đồng dùng sức lực toàn thân ôm siết lấy mình.
Họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt chan hòa chảy xuống thấm vào vai nhau. Tiêu Đồng lắp bắp:
- Chị đừng đuổi tôi, đừng bao giờ đuổi tôi. Tôi có thể sống tốt, tất cả là vì chị. Chị không cần tôi nữa thì tôi không còn lý do gì để sống...
Khánh Xuân vẫn không mở miệng, chỉ ôm chặt lấy Tiêu Đồng như sợ rằng mình thả tay ra, anh sẽ biến vào trong gió núi. Hình như cô có cảm giác rằng, mình đang ôm một đứa em lưu lạc lâu ngày vừa mới quay về lại vừa có cảm giác ôm một nửa còn lại của mình sau bao ngày xa cách. Họ cứ ôm nhau như thế và không biết rằng Xuân Cường đã lẳng lặng đứng sau lưng họ từ rất lâu rồi. Anh lặng lẽ quay đầu xuống núi, bước chân anh như đạp trên mây để vượt qua cầu trời. Mặt trời lên đã cao nên cả không gian Tư Mã Đài như được sưởi ấm lên một tí nhưng tâm hồn Xuân Cường không ấm lên được tí nào. Anh chạy thật nhanh về hướng mặt trời, mặt anh nhận những tia nắng ấm đập thẳng vào, lao vào xe và chạy như điên cuồng rời khỏi Tư Mã Đài đang tràn ngập trong nắng. Có một mũi dao vô hình chọc thẳng vào trái tim anh trước tất cả những gì vừa trông thấy. Một cảm giác tủi nhục choáng ngợp tâm hồn anh, mặc dù anh đã từng tưởng tượng ra cảnh này từ rất lâu rồi.
Chiếc xe lao trên đường với tốc độ kinh hoàng. Xuân Cường muốn hát, nhưng chỉ vài câu thoát khỏi miệng thì anh không còn hứng nữa. Anh muốn chửi bới, nhưng chỉ một tiếng “mẹ kiếp!” vừa mới thốt ra thì anh lại thấy ngượng mồm. Anh dừng xe bên đường, bật lửa châm thuốc. Hết hai điếu, tâm trạng anh trở nên bình tĩnh hơn, anh nghĩ, không có việc gì mà Lý Xuân Cường ta đây chưa từng gặp trong cuộc đời này.
Đây cũng chính là câu nói mà khi Khánh Xuân gặp anh để giải thích mọi chuyện. Anh không muốn nghe cô giải thích, chỉ nói anh không đồng ý với Khánh Xuân trong việc cô cưu mang và bảo hộ cho Tiêu Đồng. Anh hoài nghi và căm ghét mối quan hệ mờ ám giữa cô và Tiêu Đồng nhưng chưa bao giờ nghĩ là mình lại chứng kiến tận mắt cảnh hai người ôm nhau đắm đuối như vậy, đặc biệt là sau khi Tiêu Đồng nghiện ma túy, tình cảm của Khánh Xuân giành cho Tiêu Đồng lại có chiều hướng phát triển rõ ràng hơn. Đó không phải là Khánh Xuân tự đánh giá mình quá thấp hay sao? Anh còn nói rằng, sự tức giận của anh không phải xuất phát từ ân oán cá nhân mà là từ đạo đức truyền thống, cô có thể không yêu tôi nhưng cô đừng xúc phạm đến đôi mắt chưa hề khép lại của liệt sĩ Hồ Tân Dân!
Rõ ràng là Khánh Xuân không hề tưởng tượng được Xuân Cường lại tức giận đến như vậy. Ngay sau khi Xuân Cường quay người bỏ chạy thì cô và Tiêu Đồng xuống núi, tay trong tay dắt nhau đi trên con đường quốc lộ thênh thang. Con đường sạch lắm, sạch đến độ khó tìm thấy một hạt bụi. Gió cũng không thổi mạnh như trên núi nữa. Trong lòng cả hai lúc này chỉ có niềm hạnh phúc và sự bình yên. Cả hai đi bộ đến cửa Cổ Bắc, ghé vào một quán ăn nhỏ. Khánh Xuân đưa mắt nhìn Tiêu Đồng đang cúi đầu ăn xì xụp, nhìn gương mặt bạc thếch và đầy bui bặm của anh mà cảm thấy đau lòng. Cô hỏi, Tại sao cậu lại đến Tư Mã Đài, tại sao cậu lại nghĩ ra nơi ấy? Miệng Tiêu Đồng đầy thức ăn, ngẩng đầu lên vừa nhai vừa nói, Tôi chỉ nghĩ được chỗ ấy và chạy đến đó. Nơi ấy có thể làm tôi nhớ lại tất cả, tôi có thể muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn tưởng tượng gì thì tưởng tượng, miễn sao tâm hồn tôi được thoải mái hơn. Khánh Xuân hỏi, Thế cậu đã tưởng tượng ra được điều gì? Tiêu Đồng nói, Tưởng tượng được ở bên cạnh chị suốt đời. Nói xong câu này, anh cúi đầu xuống lẫn tránh ánh mắt của Khánh Xuân, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn những tán lá cây vàng rực nói nhỏ: Tư Mã Đài là chứng nhân cho tình cảm của tôi với chị.
Tại cửa Cổ Bắc có một bến xe khách. Hai người lên xe trở về Bắc Kinh, đến nhà thì trời đã xế chiều, thân thể mệt mỏi đến rã rời. Bố không tỏ vẻ gì vui mừng trước sự trở về của Tiêu Đồng, ngược lại, tâm trạng ông có vẻ nặng nề. Ông chỉ yêu cầu Tiêu Đồng tắm rửa rồi chuẩn bị một ít thức ăn cho anh, ăn xong thì ông bảo anh đi ngủ rồi sang nhà Khánh Xuân, ngồi ở phòng khách, nói:
- Con đừng đi làm vội, ngồi xuống đó đã!
Khánh Xuân ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bố. Tuy rất mệt mỏi nhưng nhìn thái độ của bố, cô vẫn dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra.
- Vừa rồi Xuân Cường có đến đây. - Bố nói.
Chỉ nghe thấy lời này, Khánh Xuân đã hiểu vì sao tâm trạng của bố lại nặng nề đến như vậy, có điều cô không hề lên tiếng giải thích. Sự im lặng của cô khiến ông trở nên do dự:
- Quan hệ giữa con và nó, Tiêu Đồng ấy, là như thế nào?
- Xuân Cường đã nói gì với bố?
- Nói, con và Tiêu Đồng có quan hệ...
- Anh ấy nói bọn con quan hệ như thế nào?
- Quan hệ... Bố đã nói như vậy mà con vẫn không hiểu hay sao?
Khánh Xuân cúi đầu im lặng.
Bố nói thẳng:
- Bố cho rằng không được tốt đẹp lắm, Xuân Cường cũng nghĩ như bố.
Đôi lông mày Khánh Xuân cau lại, giật giật. Hình như cô đang tức giận vì sự can thiệp của Xuân Cường vào đời sống riêng tư của mình:
- Xuân Cường không có tư cách để nói lung tung về con!
- Quan hệ giữa con và Xuân Cường có kết quả như thế nào, đó là quyền tự do của con. Nó đến tìm bố cũng chỉ vì muốn bố suy nghĩ và khuyên bảo con. - Bố cao giọng nói - Tiêu Đồng nhỏ tuổi hơn nhưng con không quan tâm, điều này cũng có thể được. Con và nó yêu nhau có ảnh hưởng gì đến công tác của con hay không, bố cũng không hiểu vì không biết những quy định của ngành cảnh sát. Nhưng chắc là con không thể không biết, Tiêu Đồng đã từng nghiện ma túy. Đây là căn bệnh có nhiều di chứng trong cả cuộc đời, con không thể không suy nghĩ đến điều này.
- Quan hệ giữa con và Tiêu Đồng như thế nào, cho đến bây giờ con vẫn chưa xác định được. Có điều, con nợ cậu ta nên con phải trả, có lẽ số mệnh đã định như thế rồi. - Khánh Xuân nói.
- Con đang trả nợ cho nó đấy thôi. Con kéo nó về đây, giúp nó cai nghiện, như vậy là con đã trả nợ cho nó đầy đủ rồi. Cứ cho là làm thân trâu ngựa để trả nghĩa cho người nhưng không nhất thiết là phải gắn chặt cuộc đời mình với họ. Nếu Tiêu Đồng không từng nghiện ma túy, bố không có ý kiến gì. Nhưng nó từng nghiện ngập, bố không thể không cảnh tỉnh con.
Khánh Xuân cúi đầu nói nhỏ:
- Không phải là cậu ta đã cai nghiện rồi sao?
- Trước đây bố không hiểu gì về chuyện này, nhưng sau khi Tiêu Đồng đến đây, bố đã đọc rất nhiều sách viết về ma túy và nghiện ma túy. Tuyệt đại đa số những người từng cai nghiện đều tái nghiện. Về mặt sinh lý thì đoạn tuyệt với ma túy là chuyện rất dễ, nhưng về mặt tinh thần thì vô cùng khó, chưa có trường hợp nào thành công cả. Như vậy, cả cuộc đời con sau này bất kỳ lúc nào cũng phải để mắt tới nó, suốt cuộc đời sống trong phập phồng lo sợ. Con có tự nguyện sống một đời như vậy không?
Khánh Xuân không có bất kỳ một lý lẽ nào để tranh luận với bố, tâm trạng rối bời. Cô biết, để đến được với Tiêu Đồng, cô phải vượt qua rất nhiều áp lực, thậm chí là không hiện thực tí nào nhưng tự trong lòng mình cô đã xác định, bắt đầu từ hôm qua, cô không thể xua đuổi được hình bóng Tiêu Đồng nữa.
- Nó cũng không thể ở mãi ở đây được. Chúng ta giúp nó, rồi cũng phải đến lúc kết thúc chứ. - Bố nói.
Khánh Xuân ngước đầu nhìn ông, nói:
- Bố định đuổi Tiêu Đồng à?
Bố lặng im giây lâu rồi nói:
- Phải nhanh chóng tìm cho nó một công việc. Có công việc, bận rộn trăm bề, nó có thể quay về nhà mà ở. Không phải là con đã nói là trước đây nó đã có người yêu, hai đứa có còn quan hệ gì với nhau không?
Khánh Xuân vẫn cúi đầu im lặng, bố đã bắt đầu nổi cáu:
- Cuối cùng thì con nghĩ gì?
Khánh Xuân đứng dậy, nói:
- Con phải đi làm đây.
Nói xong cô khoác áo ngoài, cầm túi xách đi ra cửa. Ra khỏi cửa, cô ngoáy đầu nhìn lại. Bố vẫn đang ngồi trầm tư trên ghế salon, khuôn mặt già nua trông có vẻ buồn rầu khiến lòng cô nhói đau. Cô nói:
- Bố cho con thời gian để suy nghĩ, đừng vội vàng mà ép buộc con như vậy. - Ngừng lại một lát, cô nói tiếp - Bố có thể đối xử tốt với Tiêu Đồng như trước đây hay không? Bố đừng làm cậu ta tự ái, thôi thì cứ cho là vì con vậy nhé.
Bố thở dài, nói:
- Con gặp Xuân Cường cũng đừng to tiếng, cứ cho là vì bố vậy nhé!