Đêm ấy, Tiêu Đồng mơ thấy mình quay về với ngôi trường thân yêu và hình như trong mơ, ngôi trường đẹp hơn trong hiện thực rất nhiều lần, mỗi viên ngói, từng viên gạch; từng cành hoa, từng ngọn cỏ đều rực rỡ huy hoàng chẳng khác nào một khu vông viên trong mùa hè. Chiếc hồ không còn nhỏ và tù túng như ngày trước mà biến thành mênh mông bát ngát, ngút ngàn vượt ra ngoài tầm mắt của anh. Riêng cái hội trường đồ sộ, kiến trúc theo lối nhà thờ phương tây khiến người ta cảm thấy nhỏ bé trước nó bỗng nhiên lại trở nên thân thiết và gần gũi lạ thường. Anh đứng trên lễ đài và cả hội trường im phăng phắc, gương mặt thầy cô giáo và bạn bè nhạt nhòa. Giọng của anh cất lên sao mà hùng hồn, thuyết phục như muốn lan tỏa vào màn đêm, lan tỏa vào hư vô. Anh biết, mình đã từng trải qua một thời gian tập luyện vô cùng gian khổ mới có được kết quả ngoài sức tưởng tượng của mọi người như vậy! Âu Khánh Xuân và bác Âu cũng chen lẫn trong hội trường, chăm chú nghe anh diễn thuyết. Còn có bố mẹ anh, Lư Lâm Đông và Uất Văn Hoán và cả một đám đông cảnh sát sắc phục trang nghiêm, gương mặt thân thiện... Rồi những gương mặt bạn bè thân quen cũng dần dần được anh nhận ra trong biển người mênh mông ấy... Tất cả những gương mặt ấy như thấm vào trong từng lời nói, từng từ ngữ của anh:
“Tổ quốc chúng ta có lịch sử lâu đời, một nền văn hóa xán lạn; núi sông huy hoàng tráng lệ; là một trong những quốc gia có nền văn minh phát triển sớm nhất... Nhưng, trên thế giới này không có bất cứ một dân tộc nào giống với dân tộc Trung Hoa chúng ta, trong lịch sử sinh tồn lâu dài ấy, có bao nhiêu là tai họa, khó khăn, nguy cơ. “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” đã trở thành phẩm chất mang tính di truyền qua từng thời đại. Trên dưới năm ngàn năm qua, hàng vạn anh hùng tráng sĩ vẫn ôm ấp một lỳ tưởng báo đến quốc gia! “ Trăm trận sa trường tan giáp sắt, Chưa phá Lâu Lan chẳng chịu về!”. Đây chính là tinh thần bất diệt của mọi thế hệ con cháu dân tộc Trung Hoa”...
Phối hợp với diễn từ của anh vẫn là tiếng đàn piano tấu bài “Hoàng hà”. Âm thanh hùng hồn như nước chảy mây bay của khúc nhạc vang động bên tai anh càng khiến anh nhập mê, giọng anh cao vút lên và vang vọng ở khắp nơi. Khi trường đoạn “Đông phương hồng” tấu lên cũng là lúc bài diễn thuyết cũng như âm nhạc phối hợp đã lên đến cao trào, nước mắt anh chảy dài xuống gò má. Anh nhận ra hình ảnh sông núi rộng lớn của tổ quốc cũng như tinh thần của mỗi một người Trung Quốc, kham khổ và phấn chấn ẩn tàng trong đoạn cao trào này. Tinh thần bị kích động đến độ anh không ngăn nổi dòng nước mắt và những tiếng khóc thoát ra từ miệng anh bắt đầu tan vào không gian. Anh khóc cho đến khi sực tỉnh. Anh đưa mắt nhìn căn nhà tan hoang trong đêm tối, lắng nghe tiếng đập đầy bệnh tật của trái tim mình và không biết rằng, để dẫn đến hoàn cảnh này, liệu đó có thể gọi rằng, anh đã vì tổ quốc mà hiến thân chăng? Tại sao anh lại khóc? Tại sao đã tỉnh khỏi cơn mê mà nước mắt anh vẫn không ngừng chảy.Trong lúc bóng đêm đang bao trùm lên vũ trụ và toàn thể chúng sinh này, liệu có phải chăng anh là người đang tỉnh duy nhất? Có ai đang nghĩ đến anh trong giờ phút này không? Chắc là không, anh tự xác nhận. Trong mắt của mọi người, anh chẳng qua là một thanh niên đã dấn sâu vào con đường trụy lạc, một kẻ nghiện ma túy đáng khinh mà thôi! Anh khóc chẳng qua là vì diễn từ trong bài diễn thuyết đã làm anh cảm động và chỉ có Mẹ Tổ quốc mới làm cho vết thương lòng của anh bớt đau đớn, mới thông cảm cho anh mà thôi. Nhưng nghĩ đến đây, anh lại chìm vào mông lung. Tổ quốc là ai? Ai là tổ quốc? Là đảng và chính phủ chăng? Là công an chăng? Là mảnh đất dưới chân mình chăng? Là hơn một tỉ người đang ngủ say trên khắp những ngả đường, những thành phố này chăng? Hay nó chỉ là một khái niệm bao la vạn trượng dung hợp xưa nay trong đó? Nhưng cho dù tổ quốc có là ai đi chăng nữa thì anh vẫn khát khao được ôm ấp, được vỗ về. Anh muốn khóc than kể lể, anh muốn được ôm ấp, anh muốn được có một ai đó thay mặt cho Mẹ Tổ quốc ôm anh vào lòng và thủ thỉ những lời nói ngọt ngào bên tai để xoa dịu nỗi đau trong anh... Anh nghĩ, người ấy chỉ có thể là Khánh Xuân!
Nghĩ đến Khánh Xuân, Tiêu Đồng mới chợt nhớ đêm qua, đang lúc một cơn mưa đầu đông đổ xuống - cơn mưa tuy nhỏ thôi nhưng lạnh lẽo vô cùng, Khánh Xuân gọi taxi đưa anh về nhà. Anh vẫn còn nhớ, trước khi rời khỏi nhà, cô đã lấy khẩu súng ngắn giắt vào người. Anh nghĩ, cô cố ý làm chuyện này cho anh thấy và ý thức rằng, cô đang áp tải một kẻ tội đồ! Bố Khánh Xuân không hề nói một lời từ biệt với anh mà chỉ thì thầm vài câu gì đó với Khánh Xuân. Cô gật đầu và nói: Không có chuyện đó đâu, bố yên tâm!
Trên xe, Khánh Xuân im lặng suốt cả quãng đường. Trước mặt lái xe, Tiêu Đồng cũng không tiện nói gì. Lái xe mở một bài hát chúc mừng Giáng sinh và không khí trên xe trở nên bớt trầm lắng. Taxi dừng cách nhà Tiêu Đồng không xa. Khánh Xuân mở cửa xe, có ý bảo Tiêu Đồng xuống xe và hình như cô không hề có ý xuống xe. Tiêu Đồng nói: Chị xuống xe một tí đi, tôi muốn giải thích mọi chuyện. Khánh Xuân do dự nhưng cuối cùng cũng làm theo yêu cầu của Tiêu Đồng, trả tiền cho lái xe, nói: Anh không cần chờ tôi đâu.
Chiếc taxi lao vút đi. Hai người đứng trên đường phố ướt át và lạnh lẽo. Ánh đèn đường từ xa hắt tới tạo thành hai chiếc bóng ngã dài trên đường. Lễ Giáng sinh ở Bắc Kinh chỉ tấp nập ở những nơi phồn hoa đô hội, trong những khách sạn sang trọng, những hộp đêm, ông già Noel không bao giờ đem không khí Giáng sinh tới những nơi giành cho người lao động như khu này. Mưa vẫn cứ rơi, rét vô cùng, may mà không có gió.
- Khánh Xuân, tôi đã nói với chị rồi, bọn chúng ép tôi phải hút. Bọn chúng muốn kiểm tra xem tôi còn hút hay không. Nếu tôi không hút tất nhiên bọn chúng sẽ nghi ngờ, và như thế chúng cũng sẽ nghi ngờ luôn cả đội trưởng Lý. - Tiêu Đồng lên tiếng phân trần.
- Cậu có biết không, tất cả những người nghiện ma túy đều có chung một thói xấu là viện lý do thật chính đáng để biện minh cho mình. - Giọng Khánh Xuân lạnh và vô tình.
- Tôi không hề viện lý do, tôi không việc gì phải nói dối chị.
- Cậu đã từng nói dối tôi bao nhiêu lần rồi, thế vẫn chưa đủ sao?
- Chị không tin cũng được, cứ chờ phá xong vụ án này. Chị cứ hỏi bọn họ thì biết là tôi nói thật hay là đang lừa dối chị.
- Không phải hỏi tôi cũng biết là bọn chúng bảo cậu hút. Nhưng bảo cậu hút là cậu phải hút sao? Cậu đã hứa với tôi, cậu thề nguyền một cách tùy tiện như vậy, liệu có ai tin cậu nữa?
Ánh mắt Khánh Xuân lấp lóa trong đêm tối. Tâm trạng Tiêu Đồng rối bời không biết phải giải thích thế nào cho Khánh Xuân hiểu mình. Cuối cùng anh quyết định kể lại mọi việc từ đầu:
- Khi Âu Dương Lan Lan bắt đầu hỏi tôi, tôi nói mình vẫn còn đang hút. Sau đó bọn chúng bắt tôi phải hút, nếu tôi không còn là con nghiện nữa thì bọn chúng chẳng bao giờ tin...
Hình như đang quá xúc động nên Khánh Xuân chẳng nghe Tiêu Đồng nói gì hết, cũng chẳng thèm suy nghĩ gì:
- Cậu đừng có mượn cớ này cớ nọ. Cậu sợ bọn chúng nghĩ là cậu không thật tâm, thế cậu có thật tâm với chúng tôi không? Cậu đã nói với đội trưởng Lý chuyện này chưa? Cậu đã nói với tôi chuyện này chưa? Vừa rồi cậu vẫn còn ba hoa này nọ khi ngồi trong bàn ăn với chúng tôi kia mà? Mọi người đều nói tính cách của cậu rất tệ hại nhưng tôi luôn luôn bảo vệ cậu. Tôi không hiểu vì sao mình lại tin tưởng vào cậu đến như vậy.
Giọng Khánh Xuân đầy phẫn uất, nước mắt cô cũng đã trào ra và chảy dài xuống gò má, hai vai rung rung, hai tay ôm mặt và chạy vụt vào bóng đêm. Tiêu Đồng chạy theo định ôm lấy Khánh Xuân thì cô trầm giọng quát: Buông tôi ra! - Tiêu Đồng buông Khánh Xuân ra, đứng một cách tội nghiệp bên cô, chờ cho đến khi tiếng khóc của cô nhỏ dần và bình tĩnh lại, anh mới nói:
- Hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ cai được!
Khánh Xuân hít một hơi thở thật sâu, nói:
- Tiêu Đồng! Giữa chúng ta e rằng không có duyên phận gì với nhau cả. Cậu biết không, tôi đã chọn lựa cậu cho cuộc đời còn lại của mình. Sự chọn lựa này cần phải có một quyết tâm rất lớn. Đồng nghiệp của tôi sẽ cảm thấy lạ lùng. Bố tôi cũng sẽ phản đối bởi sự chênh lệch về tuổi tác cũng như kinh nghiệm sống giữa tôi và cậu quá lớn. Điều này nhất định sẽ bị người ta đàm tiếu, dị nghị. Tôi thừa nhận là tôi đã yêu cậu, nhưng tại sao cậu lại không có một chút bản lĩnh nào để có thể làm một người bình thường. Từ nay về sau, chúng ta làm sao có thể sống được với nhau? Cậu hãy nghĩ cho tôi một chút, từ tổ chức cho đến gia đình tôi, cứ cho là họ sẽ rất bao dung, hiểu tình hiểu lý đến đâu đi chăng nữa cũng không ai đồng ý để cho tôi lấy một kẻ nghiện làm chồng đâu, đó là một thực tế!
Tiêu Đồng cảm nhận được rằng, quả bóng không khí với những sắc màu rực rỡ mà mình vừa với tới được đã chực nổ tung. Anh không ngờ rằng hạnh phúc mà mình vừa mới nắm bắt được cũng là lúc nó đến hồi kết thúc. Anh có cảm giác mình bị coi thường, bị ngộ nhận nhưng không biết phải biện minh thế nào, miệng chỉ nói đi nói lại một câu: Chị hãy cho tôi một cơ hội nữa thôi!... Chị hãy cho tôi...
Khánh Xuân chăm chú nhìn Tiêu Đồng. Vẻ mặt đau khổ của anh khiến cô cảm động, không thể nhẫn tâm hơn được nữa, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy. Những cái vuốt ve của cô sao mà mềm mại, sao mà thân thương khiến Tiêu Đồng cảm thấy được vỗ về, tâm hồn anh dịu lại. Bên tai anh là tiếng Khánh Xuân thì thầm:
- Tiêu Đồng, tôi biết cậu là người tốt. Cậu đã làm rất nhiều vì chúng tôi, tôi biết tất cả những gì cậu làm đều là vì tôi. Do vậy mà tôi không biết lấy gì để cảm tạ cậu được cả. Từ trước đến nay tôi rất tin vào nghị lực của cậu và vẫn nghĩ rằng sẽ có một kỳ tích xuất hiện, có lẽ là tôi đã làm khó cho cậu rồi. Sau này tôi sẽ có dịp cám ơn cậu, giúp đỡ cậu vậy. Nhưng tôi vẫn phải có cuộc sống của riêng mình, hạnh phúc của riêng mình, một cuộc sống hạnh phúc thật bình thường như bao nhiêu người khác. Tôi không có bất cứ một yêu cầu cao xa nào cả, tôi chỉ muốn có một gia đình bình thường.
Tiêu Đồng khóc rống lên như một đứa trẻ:
- Nhưng tôi lại cần chị, chỉ cần chị mà thôi!
Nước mắt Khánh Xuân lại trào ra. Cô gắng gượng nói một câu gọn lỏn:
- Cậu hãy bảo trọng!
Nói xong thì ôm mặt lao sang phía bên kia đường, chắn ngay trước mặt một chiếc taxi vừa trờ tới và tiếng cánh cửa xe đóng lại đánh “rầm” vang vọng trong không gian lạnh lẽo và đập thẳng vào màng nhĩ của Tiêu Đồng. Bánh xe nghiến nát những màn băng mỏng vừa mới ngưng kết lại trên đường và mất hút trong màn đêm giá lạnh. Nước mắt đọng trên mặt Tiêu Đồng, anh đứng nhìn theo chiếc taxi cho đến khi nó mất hút, ngồi xuống vệ đường ẩm ướt và băng giá, không muốn quay về ngôi nhà cô đơn của mình. Một vài người đạp xe trên đường đưa mắt tò mò nhìn anh nhưng hình như anh không thấy gì cả. Tất cả đều trở thành mông lung mơ hồ và dường như anh đang tồn tại trong cảm giác mà thôi...
Trong lúc khốn khổ nhất về mặt tâm lý; trong cái đêm mưa lạnh giăng đầy trời ấy, anh lại có một giấc mơ thật tuyệt vời, một giấc mơ đầy màu sắc, đầy hùng tráng. Tỉnh dậy, anh vẫn nhắm mắt lại để mong tiếp tục được sống trong giấc mộng ấy. Một buổi sáng lại đến, vầng mặt trời đã lên và vẫn chiếu sáng nhân gian như mọi ngày nhưng anh vẫn nằm trên giường và hình như trong đầu anh lúc này chỉ có một khát vọng: Không được hút nữa! Tiếng nói ấy vang lên trong đầu anh mặc dù bên cạnh đó, một sự thèm khát, một nhu cầu được hút như đang bò trong từng thớ thịt, từng sợi thần kinh, từng mạch máu trong cơ thể anh. Anh cắn răng nằm đó, mặt hướng lên trên để đôi mắt trân trân nhìn lên trần nhà và đếm thời gian trôi qua từng phút, từng phút trong đau khổ tột cùng và cảm thấy mỗi phút mỗi giây đi qua như kéo dài cả hàng thế kỷ! Anh cố hình dung ra hình ảnh của Khánh Xuân đang mỗi lúc mỗi nhạt nhòa trong ý thức để bấu víu vào và kháng cự lại sự đau đớn điên cuồng. Anh lẩm nhẩm đếm thời gian để xem mình liệu có vượt qua bảy mươi hai tiếng đồng hồ hay không. Anh uống một ngụm thuốc ngủ nhưng hình như thuốc ngủ chẳng gây tác dụng gì. Anh chịu đựng như thế cho đến trưa và trong mơ mơ màng, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thì ra Âu Dương Lan Lan đã đến. Trông thấy bộ dạng Tiêu Đồng khi ra mở cửa, cô giật mình kinh sợ. Cô hỏi: Anh làm sao vậy? Anh trải qua đêm Giáng sinh như thế nào mà sắc mặt khó coi đến độ như thế?
Tiêu Đồng không nói không rằng, quay người đi vào nhà và leo lên giường. Hình như Âu Dương Lan Lan đã nhận ra nguyên nhân, hỏi:
- Anh hết thuốc rồi à?
- Tôi muốn cai thuốc!
- Đó không phải là chuyện ngày một ngày hai. - Âu Dương Lan Lan nói - Hơn nữa, anh sống một mình làm sao mà cai thuốc được? Ngồi xuống bên cạnh giường, cô nói tiếp - Đi chơi với em vài ngày, chờ cho sức khỏe anh hồi phục một chút, em sẽ đưa anh ra nước ngoài để tìm một bệnh viện tốt nhất cho anh cai nghiện. Nghe đâu là ở đó, người nghiện không vật vã gì cả mà vẫn có thể cai thuốc được một cách dễ dàng.
Những lời mật ngọt của Âu Dương Lan Lan như tiêm vào cơ thể anh một liều kích thích, ngay lập tức chút ý chí cuối cùng trong người để anh kháng cự lại sự cám dỗ của ma túy vừa rồi hoàn toàn tiêu tan. Anh lập cập bò dậy, lôi ngăn kéo và lấy hộp thuốc màu vàng ra, hút lấy hút để một cách đói khát. Hết một điếu nhưng cơn nghiện vẫn chưa lui, do dự một lát, anh lấy nốt điếu thuốc hút dở ngày hôm qua ra, bật lửa hút tiếp. Toàn thân anh lập tức cảm thấy thư thái hơn, da thịt cũng không ngứa ngáy khó chịu nữa, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hoàn toàn. Có điều, sau khi tỉnh lại, tâm trạng anh lại đầy mâu thuẫn, tự trách mình và không kềm chế được, anh ôm mặt khóc ngon lành. Âu Dương Lan Lan lấy làm lạ, hỏi vì sao anh lại như thế, Tiêu Đồng kiềm nén tiếng khóc, nói một cách thất vọng:
- Đời tôi như thế là vất đi rồi!
Từ phía sau, Âu Dương Lan Lan vòng tay ôm lấy Tiêu Đồng, lên tiếng an ủi. Tiêu Đồng không giãy ra khỏi vòng tay của cô cũng chỉ vì tâm tình anh lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi, khó lòng từ chối bất kỳ một sự vỗ về nào, mà cho dù muốn từ chối, anh cũng không đủ sức để mà từ chối nữa. Chẳng khác nào một kẻ đang lên cơn nghiện, trong đầu anh ta chỉ có ma túy. Tiêu Đồng biết rằng mình tiếp nhận vòng tay của Âu Dương Lan Lan là tiếp nhận chính kẻ đã đánh gãy chân mình rồi sau đó mủi lòng tặng cho anh một chiếc nạng, nhưng lúc này anh không đủ sức từ chối cô nữa rồi.
Vẫn ôm anh trong vòng tay, Âu Dương Lan Lan thủ thỉ:
- Ngày mai em sẽ đi xa một chuyện dạo chơi, anh đi với em nhé!
- Tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn yên tĩnh nằm ở đây thôi. - Tiêu Đồng lắc đầu nói.
- Em nói thật mọi chuyện để anh biết. - Âu Dương Lan Lan nói - Mọi người vẫn còn nghi ngờ về ông chủ Vu của anh. Họ đã hẹn với nhau là ngày mai sẽ gặp mặt nên yêu cầu em đi xa để đề phòng mọi chuyện không hay. Họ còn bảo em phải đưa anh theo cùng.
Tiêu Đồng giãy khỏi vòng tay Âu Dương Lan Lan, đứng dậy, nhìn cô một cách nghi ngờ:
- Tại sao?
- Họ xem anh như là một con tin! - Âu Dương Lan Lan ngước mắt lên, nói.
Tiêu Đồng sững sờ, dường như anh không tin là mình đã nghe một cách chính xác:
- Con tin?
- Họ nghi rằng ông chủ Vu của anh có âm mưu gì đó. Nếu ông ta không đồng ý cho anh đi với em có nghĩa là trong lòng ông ta có âm mưu gì khác. Nếu anh đi với em, cho dù ông ta có muốn làm gì cũng sẽ còn có anh như một con tin. Nếu ông chủ họ Vu này là công an đích thực, họ có muốn bắt chúng tôi thì có lẽ nào họ lại không nghĩ đến chuyện sống chết của anh hay sao? - Dừng lại một lát, Âu Dương Lan Lan nói tiếp - Đây là những lời phân tích và kế hoạch của lão Viên, có điều nó lại rất hợp với ý em. Thực ra thì em rất muốn cùng anh đi chơi một chuyến ở đâu đó.
- Nếu tôi không đi thì sao?
- Thế thì lão Viên chẳng bao giờ mạo hiểm để quan hệ với phía anh nữa, anh cứ báo cho ông chủ Vu của mình là hãy đi tìm đầu mối làm ăn khác vậy.
Tiêu Đồng không thể ngờ mọi chuyện lại có những phát sinh đột ngột như vậy. Tâm trạng anh rối bời, hoang mang tột độ nên buông một câu hỏi khá lẩn thẩn:
- Ông chủ Vu hẹn với lão Viên khi nào nhỉ? Tại sao tôi lại không biết?
Âu Dương Lan Lan cười nhạt:
- Theo em thì xong chuyện này, ông chủ Vu cũng chỉ cho anh một ít bột trắng là cùng. Chuyện làm ăn đã đến bước này mà anh không hề hay biết gì, rõ ràng ông ta không hề xem anh là người tâm phúc.
- Ngày mai họ gặp nhau ở đâu?
- Điều đó thì em không biết nhưng em nghĩ là nhất định lão Viên sẽ đưa ông chủ Vu đến một nơi rất bí mật, rất yên tĩnh. Thế nào, ngày mai anh đi không? Em phải mua vé cho anh ngay.
- Cô định đi đâu?
- Có thể đi về phía nam, cũng có thể đi lên hướng bắc, lúc ấy anh sẽ biết.
Tiêu Đồng vào nhà bếp, ngậm vòi nước uống một hơi. Âu Dương Lan Lan bước theo và ôm lấy anh từ phía sau. Anh giả vờ như đang rất tức giận, đẩy cô ra và đi ra ngoài, nói:
- Ngay cả một điểm đi chơi mà cũng không thể nói, tôi không đi nữa. Còn chuyện làm ăn của các người thì tôi mặc kệ, tôi không can thiệp!
Âu Dương Lan Lan bước đến gần Tiêu Đồng, vòng tay ôm ngang vai anh, nói như vỗ về một đứa trẻ:
- Chúng ta đi về hướng bắc, đến Cát Lâm!
- Mùa đông lạnh lẽo thế này còn đi về phía bắc, đúng là các người đều mắc bệnh thần kinh!
Tiêu Đồng vẫn chưa trả lời cho Âu Dương Lan Lan biết rằng mình có đi hay không, chỉ nói: Tôi cần phải bàn bạc với ông chủ Vu, nếu không có lời từ biệt nào mà bỏ đi như vậy thì thiếu lịch sự quá. Âu Dương Lan Lan cười nhạt, chỉ nói: Hy vọng là ông ta sẽ lịch sự với anh!
Buổi trưa, Âu Dương Lan Lan đưa Tiêu Đồng đên khách sạn Trường Thành ăn lẩu Tứ Xuyên. Từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy những tòa nhà chọc trời mọc san sát hai bên bờ Lương Mã Hà, một con đường thăng tắp và rộng rãi chạy xuyên qua những khu nhà cao chọc trời ấy khiến người ta có cảm giác là Bắc Kinh đầy sức sống. Buổi trưa, thực khách đến nhà hàng khách sạn Trường Thành không nhiều lắm, Âu Dương Lan Lan gọi lẩu nhưng không hề đụng đũa, nói, gần đây cô đã béo lên trông thấy nên kiêng ăn, chỉ gọi cho mình một bát súp. Tiêu Đồng cúi gằm ăn xì xụp. Từ tối qua đến giờ anh chỉ ăn mấy đũa rau ở nhà Khánh Xuân, chưa kịp ăn sủi cảo do mình chế biến nên cơ thể anh thiếu hẳn chất bột.
Âu Dương Lan Lan ngồi nhìn Tiêu Đồng ăn một cách say sưa, nói:
- Em đã cầm tiền của anh, đáng ra em phải trả lại cho anh. Đại khái là tiền còn tồn trong tài khoản của anh khoảng . Nhân dân tệ và hơn . đô la Mỹ. Em tính số tròn là thế này. Nếu anh muốn lấy Nhân dân tệ thì em sẽ đưa cho anh . đồng, còn muốn lấy đô la Mỹ thì em đưa cho anh . đô la. Lãi suất Nhân dân tệ trong ngân hàng rất cao nhưng sắp tới, anh dùng đô la Mỹ có lẽ thuận tiện hơn, nếu anh muốn ra nước ngoài một chuyến thì không cần phải đổi chác gì cả. Vậy anh cần loại tiền nào?
Tiêu Đồng ngước mắt nhìn Âu Dương Lan Lan. Cô đã dùng một một giọng điệu vô cùng tự nhiên, thậm chí là rất thoải mái để thừa nhận là mình đã lấy tiền của anh, đồng thời cũng tính toán cách bồi thường, rõ ràng là cô rất thông minh. Với cách nói ấy cùng với việc chọn lựa thời điểm vô cùng thích hợp khiến người bị hại cũng khó lòng phản bác. Có điều ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Đồng khiến Âu Dương Lan Lan trở nên lúng túng. Cô phân trần:
- Anh đừng trừng mắt nhìn em như vậy. Tất cả mọi chuyện đều do Kiến Quân nhờ người ta làm. Bọn họ cũng quá tay khiến nhà anh tan hoang như vậy không hề là ý muốn của em. Nhưng anh cũng đừng quên rằng, anh cũng đã từng ra tay không hề nhẹ nhàng với anh ta ở hộp đêm Đế Đô. Có thể đó là một cách báo thù của anh ta!
Tiêu Đồng nói:
- Cô đưa đô la Mỹ cho tôi. Cô lấy của tôi bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu, đừng lợi dụng cơ hội này mà tỏ ra là ta đây hào phóng!
- Sao, không muốn nợ em một tí à? - Âu Dương Lan Lan cười hỏi.
- Nếu nói nợ thì cô nợ tôi quá nhiều. - Đôi mắt Tiêu Đồng nhìn ra cửa sổ, nói tiếp - Rõ ràng là cô muốn tôi khuynh gia bại sản, còn tôi thì trở nên thân tàn ma dại!
Ánh mắt Âu Dương Lan Lan chợt tối, cô hạ giọng:
- Do vậy nên em mới muốn bồi thường cho anh. Đúng thế. Em muốn đem cả cuộc đời em để bồi thường cho anh. Nếu em hại anh, em tự nguyện lấy mạng sống để gắn chặt với mạng sống của anh!
Tiêu Đồng nhận ra sự chân thành trong lời nói và trên gương mặt Âu Dương Lan Lan. Anh nghĩ, đúng là cô ta yêu mình thật lòng, một tình yêu tự nhiên, trẻ trung và có phần điên cuồng. Để có được tình yêu ấy, cô ta đã không tiếc thủ đoạn, biến anh trở thành một kẻ nửa người nửa quỷ như thế này. Tâm trạng anh rối bời, tràn trề mâu thuẫn chăm chú nhìn vào gương mặt Âu Dương Lan Lan. Gương mặt ấy như một đóa anh túc đang nở, vừa đẹp vừa phóng đãng nhưng cũng hàm chứa rất nhiều độc tố. Cô ta hiếu thắng, hiếu thắng đến độ không cần phải quan tâm đến thủ đoạn. Anh tự hỏi, liệu mình và cô ta lúc này có giống với một cặp tình nhân đang yêu nhau hay không? Liệu các cô nhân viên phục vụ kia có nhận ra là hai người đang yêu nhau hay không? Đúng là oan oan tương báo, có thể anh sẽ là một gã “tình nhân đặc biệt” của cô ta, đang âm thầm đưa cô ta vào con đường chết, hình như số mệnh đã an bài cả hai đã là oan gia của nhau, không phải là ngươi sống thì ta chết, ngươi chết thì ta sống mà là cùng dắt nhau xuống suối vàng. Nghĩ đến đây, bất giác Tiêu Đồng cảm thấy run rẩy toàn thân. Anh đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ, tâm trí cố hướng vào cảnh vật tươi tắn sau cơn mưa và vầng mặt trời đang rực rỡ trên không. Trên những con phố phía dưới chân anh, những dòng suối người đang chảy và bỗng nhiên, một khát vọng mãnh liệt xuất hiện trong tâm hồn anh: Không có niềm hạnh phúc nào có thể so sánh được với hạnh phúc được làm một người bình thường để sống một cuộc sống bình thường!
Ăn xong, Âu Dương Lan Lan và Tiêu Đồng vào thang máy lộ thiên để rời khỏi tầng lầu chót vót và chia tay ngay tại cửa khách sạn. Âu Dương Lan Lan nói, chậm nhất là trước ba giờ chiều mai, anh phải trả lời cho em biết quyết định của anh. Quá giờ ấy nhất định chuyến làm ăn này sẽ thất bại và em đảm bảo với anh rằng, có thể anh chẳng bao giờ còn có cơ hội để trông thấy lão Viên nữa. Em không bao giờ lừa dối anh đâu, đây là những lời mà chính tai em nghe từ miệng của họ. Nếu anh bằng lòng đi theo em thì hãy gọi điện cho em. Hãy nhớ cho kỹ, trước ba giờ chiều mai, máy di động của em lúc nào cũng mở để chờ anh.
Tiêu Đồng đi lẩn quẩn trên những con phố quanh khách sạn Trường Thành và sau khi xác định một cách chắc chắn là không ai theo dõi mình thì vội vàng lẩn vào một quán ăn nhỏ, trong đó có một máy điện thoại công cộng.
Anh gọi cho Khánh Xuân.
Anh gọi đến lần thứ ba mà cô vẫn không trả lời.
Cuối cùng thì anh trực tiếp gọi điện đến phòng làm việc của cô và may mắn làm sao, người nhấc ống nghe lại là Khánh Xuân. Anh hỏi, Tôi gọi cho chị nhiều lần như vậy, tại sao chị không trả lời? Khánh Xuân im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: Có chuyện gì không? Anh nói, có việc quan trọng, tôi muốn gặp chị để trao đổi. Khánh Xuân nói: Tiêu Đồng, chúng ta cần phải bình tĩnh, cho dù có gặp nhau nữa thì mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả. Chờ phá xong vụ án, cậu phải đến trại cai nghiện. Đến lúc ấy tôi sẽ ở bên cạnh cậu và vẫn cứ là bà chị họ của cậu vậy.
Tiêu Đồng nghiêm giọng nói:
- Tôi vừa gặp Âu Dương Lan Lan, có chuyện quan trọng muốn nói với chị.
Khánh Xuân ngần ngừ giây lát rồi nói:
- Thế này nhé, cậu dập máy đi, gặp nhau ở đâu tôi sẽ thông báo cho cậu vậy.
Tiêu Đồng giập máy, rời khỏi quán ăn. Con phố trước mặt anh rất đông người nhưng phần lớn đều ra vẻ dân lao động, những đống đất nằm vung vãi hai bên vỉa hè khiến cho Tiêu Đồng có cảm giác nơi này nửa là thành thị, nửa là nông thôn. Anh đi lại không có mục tiêu giữa dòng người chờ đợi tin nhắn của Khánh Xuân.
Năm phút sau, máy nhắn của anh kêu lên. Anh gọi điện cho Khánh Xuân và cô yêu cầu anh có mặt tại “cứ điểm”. Nhắc đến “cứ điểm” là Tiêu Đồng hiểu ngay - Đó là nơi được gọi và di tích của một vương phủ, là nơi mà anh lần đầu tiên được tham dự vào một cuộc họp với cảnh sát.
Tiêu Đồng vẫy một chiếc taxi và yêu cầu lái xe chạy nhanh về hướng Cảnh Sơn. Khi đến nơi, anh đã trông thấy chiếc xe Jeep của Xuân Cường và một chiếc Mecssedes đang đậu trước cửa. Xuân Cường, Khánh Xuân, Trường Phát và cả “ông chủ” của họ đều có mặt. Trời khá lạnh nên cuộc họp được bố trí trong phòng. Một chiếc bàn hình chữ nhật nằm giữa gian phòng cùng với những chiếc ghế trông rất cổ, bốn phía tường là những chiếc ghế nệm bọc da. Chúng cũng rất cổ lổ nhưng màu trắng của những chiếc ghế nệm này khiến cho căn phòng trở nên thanh khiết, sạch sẽ và chỉnh tề hơn.
Xuân Cường và Khánh Xuân giữ vẻ mặt rất trang nghiêm khi trông thấy Tiêu Đồng, chỉ có Trường Phát là nói đùa mấy câu và đưa cho anh một cốc trà nóng. “Ông chủ” rất thân mật bắt tay anh, nói: Hai ngày trước anh bạn nhỏ đã lập nên đại công rồi đó! Từ những biểu hiện của sự nghiêm trang cho đến sự thân thiết của mọi người, Tiêu Đồng đoán là Khánh Xuân chưa đem chuyện anh hút thuốc nói lại với họ.
- Không phải là cậu nói với đội trưởng Âu là có chuyện trọng đại à, nói đi, là chuyện gì? - Xuân Cường nói.
Tiêu Đồng có vẻ bất mãn trước vẻ quan liêu hách dịch của Xuân Cường nên không thèm nhìn anh, Tiêu Đồng đưa mắt nhìn Khánh Xuân, cô cúi đầu tránh cái nhìn của anh, cuối cùng thì anh quay sang “ông chủ”, nói:
- Âu Dương Lan Lan định đi Cát Lâm, cô ta nói muốn đi tránh mấy ngày.
“Ông chủ” đưa mắt nhìn Xuân Cường, nói:
- Quả nhiên là không sai với những gì chúng ta đã phân tích. Bọn chúng vẫn không tin tưởng vào vai trò ông chủ của Xuân Cường nhưng lại không muốn bỏ vụ làm ăn lớn này. Do vậy mà trong khi giao dịch với anh, bọn chúng đã chuẩn bị lót ổ bên ngoài cả rồi.
Xuân Cường gật đầu, hỏi Tiêu Đồng:
- Âu Dương Thiên có đi không?
- Không biết được. - Tiêu Đồng nói cộc lốc.
- Nhất định là sẽ đi. - “Ông chủ” nói - Cần phải thông báo ngay cho công an Cát Lâm để họ theo dõi tông tích của Âu Dương Thiên.
Đỗ Trường Phát nói chen vào:
- Lần này Âu Dương Thiên rời khỏi Bắc Kinh, chúng ta còn có cơ hội để không chế lão nữa hay không, rất khó xác định. Hay là lão vừa đến Cát Lâm là chúng ta chộp ngay vậy?
“Ông chủ” xua tay, nói:
- Ngày mai Xuân Cường đến gặp chúng chỉ là nhằm thương lượng giá cả cũng như địa điểm và phương thức giao hàng mà thôi. Thời điểm phá án thích hợp nhất chính là lúc giao hàng, nếu bắt Âu Dương Thiên trước khi giao hàng thì cũng phải bắt cả người mang họ Viên. Đây là loại tội phạm mà chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị rất nặng, thường là tử hình, kể cả tội phạm là một tập đoàn thì cũng dễ đến tám chín phần mười là bị tội chết. Nếu lúc này chúng ta bắt được người nhưng không chộp được hàng thì làm sao có đủ chứng cứ để mà kết tội được?
Xuân Cường liếc nhìn Trường Phát, nói:
- Không thể bắt Âu Dương Thiên sớm được, chỉ yêu cầu công an Cát Lâm theo dõi lão thật kỹ mà thôi.
“Ông chủ” hít một hơi thật sâu, nói:
- Lần này e là làm khó cho công an Cát Lâm rồi. Theo dõi thật sát nhưng tuyệt đối không được để cho lão phát hiện. Lão mà phát hiện ra điều gì thì e rằng, vụ án này coi như cáo chung!
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của mọi người, Tiêu Đồng nói:
- Âu Dương Lan Lan yêu cầu tôi đi với cô ta đến Cát Lâm!
Lời anh vừa phát ra, mọi người đã cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nhưng “ông chủ” do dự giây lâu, nói:
- Như thế thì nguy hiểm vô cùng, chẳng may ở đây chúng ta để lộ một chút sơ hở hoặc tình hình thay đổi buộc lòng chúng ta phải ra tay sớm hơn dự định thì Tiêu Đồng vẫn ở trong tay bọn chúng, không thể đảm bảo được an toàn. Do vậy cậu không nên đi với họ. Cậu trả lời với Âu Dương Lan Lan là không thể đi theo cô ta được.
Tiêu Đồng nhận ra rằng, khi “ông chủ” nhắc đến hai tiếng “nguy hiểm” thì vẻ lo lắng xuất hiện ngay trên mặt Khánh Xuân. Anh thầm nghĩ: Liệu Khánh Xuân còn có quan tâm đến sự an nguy của anh nữa chăng? Như muốn thăm dò phản ứng của cô, anh nói với “ông chủ”:
- Ý của Âu Dương Lan Lan đã rất rõ ràng rằng, nếu ông chủ Vu không cho tôi đi Cát Lâm, điều đó chứng minh là ông chủ Vu đã có ý đồ khác và tất nhiên là chuyện mua bán này, bọn họ không quan tâm nữa.
- Nếu tôi đồng ý để cậu đi thì thế nào? - Xuân Cường hỏi.
- Tôi sẽ là một con tin nằm trong tay họ. - Tiêu Đồng nói - Bọn họ còn nói, nếu chúng ta quả thật là công an thì khi ra tay cũng sẽ ngại đến chuyện ném chuột vỡ đồ!
Trong khi nói câu này, ánh mắt Tiêu Đồng thoáng liếc nhìn gương mặt Khánh Xuân. Cô đang bồn chồn lo lắng nghe từng tiếng nói của anh. Bất ngờ gặp ánh mắt của anh, cô có vẻ bối rối và không kịp che giấu những biểu hiện tình cảm trên mặt của mình.
- Anh xem, tôi đã nói rồi. Sẽ có rất nhiều chuyện ngoài dự tính của chúng ta phát sinh. - Đỗ Trường Phát nói - Tiêu Đồng mà không theo họ đến Cát Lâm, nhất định họ sẽ càng nghi ngờ chúng ta. Như thế, chúng ta không ra tay sớm thì e rằngkhông kịp nữa rồi.
Bên kia tường đột nhiên có tiếng điện thoại reo, Trường Phát nói nốt những tiếng cuối cùng rồi chạy sang nghe điện thoại, rất nhanh sau đó anh đã trở lại, nói: Người ta muốn nói chuyện với “ông chủ”. Khi “ông chủ” đi nghe điện thoại, anh đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa ngoái đầu lại nói với Xuân Cường: Đến nước này thì thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, so với việc bị động ổ, rắn bỏ trốn sạch trơn vẫn cứ hơn.
“Ông chủ” nói chuyện qua điện thoại rất nhanh nhưng không hiểu sao vẫn chưa quay trở lại mà gọi Xuân Cường qua phòng bên ấy thì thầm bàn tán gì đó. Trong phòng chỉ còn có Tiêu Đồng và Khánh Xuân. Hai người ngồi đối diện, im lặng và không hề nhìn nhau.
- Chị muốn tôi đi Cát Lâm không? - Tiêu Đồng lên tiếng.
Khánh Xuân không trả lời.
- Chị muốn vụ án này kết thúc tốt đẹp hay là muốn tôi được an toàn. - Tiêu Đồng lại hỏi.
Lúc này ánh mắt Khánh Xuân mới dừng lại trên mặt Tiêu Đồng. Đôi mắt cô vẫn còn thấp thoáng sự mệt mỏi, có lẽ là do trận khóc đêm qua và cũng có lẽ là cô đã mất ngủ. Cô nói:
- Tôi muốn vụ án kết thúc một cách tốt đẹp. - Ngừng lại giây lát, cô nói tiếp - Nhưng cũng muốn cậu hoàn toàn bình yên.
Họ không thể nói chuyện riêng với nhau được nữa bởi “ông chủ” và Xuân Cường đã xuất hiện trước cửa phòng, ngồi xuống ghế. “Ông chủ” nhìn Tiêu Đồng, đắn đo chọn từ ngữ để nói:
- Đồng chí Tiêu Đồng! Tôi vừa bàn bạc với đội trưởng Lý xong. Từ yêu cầu của vụ trọng án, đương nhiên là chúng ta phải làm cho đối phương yên tâm, nhưng có điều như tôi vừa phân tích, việc này đối với cậu là vô cùng nguy hiểm. Cậu không phải là nhân viên cảnh sát dưới quyền của tôi, do vậy chúng tôi tôn trọng quyết định của cậu. Nếu cậu tự nguyện đi thì chúng tôi sẽ tìm mọi cách để đảm bảo sự an toàn cho cậu. Nếu cậu cho rằng, cậu không thể đảm đương nổi việc này, chúng tôi cũng không bao giờ ép cậu. Chúng tôi sẽ bàn công việc tiếp theo. Cho dù cậu không đi Cát Lâm, chúng tôi vẫn ghi nhận công lao và những cống hiến của cậu trong vụ án này. Cậu là đoàn viên Cộng sản, đúng không? Bây giờ vẫn là đoàn viên chứ? Nhưng cho dù là như thế nào thì những đóng góp của cậu cho vụ án này cũng đã khẳng định sự giác ngộ lý tưởng của thanh niên thập niên chín mươi, thể hiện được tinh thần cống hiến của thanh niên thời đại mới. Điều này chúng tôi cần phải khẳng định. Tôi cũng chịu trách nhiệm hoàn toàn để nói với cậu rằng, sau khi vụ án này kết thúc, chúng tôi sẽ trực tiếp gặp mặt lãnh đạo trường đại học Yên Kinh để trình bày rõ ràng vụ việc, đề nghị họ ghi nhận cống hiến của cậu và nghĩ đến chuyện thu nhận cậu vào học lại. Nói một cách cụ thể là thế này, chuyện cậu quay về trường, chuyện cậu tìm công ăn việc làm, cậu sống như thế nào sau này, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu. Cậu cứ yên tâm về tất cả những điều ấy. Tôi cũng xin nhắc lại, tất cả những chuyện ấy đều không có liên quan gì đến việc cậu có đi Cát Lâm hay không.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên mặt Tiêu Đồng. Anh thản nhiên gật đầu:
- Tôi đi!
Tiếng Tiêu Đồng vừa dứt, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh đến nặng nề, chỉ có một nụ cười xuất hiện trên mặt Mã Chiếm Phúc, một nụ cười vô cùng hiền từ và bao dung.
- Chúng tôi cám ơn cậu!
Tiêu Đồng đưa mắt nhìn Khánh Xuân. Rất khó xác định là vẻ mặt cô đang biểu hiện vẻ cảm kích hay là lo lắng, ánh mắt cô vẫn lẩn tránh cái nhìn của anh. Anh nói:
- Đây là điều tôi nên làm, là niềm vinh quang của chính tôi!
Tiêu Đồng ở lại “cứ điểm” cùng với mọi người, rất lâu sau đó mới ra về. Trong thời gian ấy, các nhân viên cảnh sát không ngớt nói những lời động viên và cảm ơn Tiêu Đồng, đồng thời cũng thương lượng cách đối phó với những tình huống đột biến trong ngày hôm sau khi Xuân Cường tiếp xúc với lão Viên. Lão Viên đã hẹn gặp mặt Xuân Cường vào ba giờ chiều hôm sau tại tầng ba siêu thị Tam Liên. Siêu thị này được xây dựng theo kiểu chữ khẩu, thang máy hoạt động liên tục và cũng không thể đếm được là toàn khu có bao nhiêu cầu thang lên xuống. Họ có thể quan sát Xuân Cường ở nhiều góc độ, cũng có thể quan sát những động tĩnh chung quanh nơi gặp gỡ và đặc biệt là dễ dàng thoát thân khi có sự cố xảy ra. Để đề phòng đối phương nhất thời thay đổi địa điểm gặp gỡ, có thể chúng sẽ đưa Xuân Cường đến một địa điểm khác, Mã Chiếm Phúc đã đồng ý để Khánh Xuân chỉ đạo một nhóm cảnh sát viên rải đều khắp các tầng lầu, nếu bọn chúng có đưa Xuân Cường và Trường Phát đi đâu, mọi người cũng dễ dàng phát hiện và sẵn sàng để bám theo.
Tiêu Đồng có vẻ mệt mỏi vì thời gian lưu lại “cứ điểm” quá lâu, lại phải nghe những điều không liên quan đến mình và anh biết, đấy chính là lúc cơn nghiện bắt đầu phát tác. Anh nhìn “ông chủ” và ngỏ ý có thể ra về trước được không “Ông chủ” đồng ý ngay lập tức, đứng dậy và bắt tay anh, nói mấy lời động viên và bảo Khánh Xuân đưa anh ra cổng.
Rời khỏi “cứ điểm”, trời đã bắt đầu tối. Tiêu Đồng đưa một bàn tay về phía Khánh Xuân, nói: Tạm biệt. Cô cũng đưa tay nắm lấy tay Tiêu Đồng và cũng chỉ nói: Tạm biệt.
Trở về đến nhà, công việc đầu tiên là Tiêu Đồng lôi thuốc ra hút và tinh thần anh trở nên tỉnh táo hơn, ra phố ăn qua loa một tí. Mười giờ đêm, máy nhắn tin của anh réo vang. Đó là tin nhắn của Khánh Xuân và Tiêu Đồng chỉ thấy màn hình hiện lên hai chữ: Bảo trọng!
Anh đọc đi đọc lại hai chữ này và hình như anh đã nhận ra, đằng sau hai chữ này là tất cả!
Sáng hôm sau, Tiêu Đồng chuẩn bị tất cả những vật dụng cần mang theo rồi bật nước nóng lên tắm. Buổi trưa, anh ra phố ăn cơm và đến hai giờ chiều thì anh gọi điện cho Âu Dương Lan Lan, chỉ nói ngắn gọn là anh đã chuẩn bị tất cả để có thể cùng đi với cô.
Âu Dương Lan Lan cười trong máy:
- Em đã đoán chắc là anh sẽ đi với em, do vậy mà em đã mua vé máy bay cho anh sẵn rồi. Năm giờ mười phút lên máy bay, đúng bốn giờ chúng ta sẽ gặp nhau tại phòng đợi, anh đừng đến muộn nhé. Nói một cách thẳng thắn là thế này, em kéo anh đi theo chẳng qua là muốn cứu mạng anh. Nếu anh cùng với lão Vu đến gặp bọn lão Viên, không chừng hôm nay anh sẽ mất mạng cùng với lão họ Vu ấy!
- Tại sao lại phải mất mạng? - Tiêu Đồng giật mình hỏi.
- Anh không biết đấy thôi, lúc đưa hàng mẫu cho lão Vu, lão Viên đã đưa một loại heroin không thuần chất, hàm lượng chỉ có bảy mươi lăm phần trăm. - Giọng Âu Dương Lan Lan có vẻ bí mật - Nếu lão Vu ngu ngốc đến độ không nhận ra chuyện này thì đương nhiên là cái mạng nhỏ của lão nhất định sẽ mất trong ngay hôm nay. Lão bỏ ra hàng mấy chục triệu để mua hàng giả, cũng có thể nói là không thèm phân định hàng thật hay hàng giả. Điều này chứng minh việc mua bán chỉ là một cái cớ, nếu lão không phải là cảnh sát thì cũng là một kẻ ngu ngốc. Loại người như vậy chẳng có chút bản lĩnh làm ăn nào, có chết đi anh cũng chẳng có gì phải ân hận, lão không đáng phải để cho anh nhọc lòng.
Tim Tiêu Đồng đập thình thịch, nghi ngờ nói:
- Liệu ai có thể nhận ra một cách chính xác hàm lượng của heroin bao nhiêu phần trăm, dựa vào đó mà các người có thể xác định được thật giả trong vụ làm ăn này sao!
- Chỉ cần chuyên tâm chuyên ý trong chuyến làm ăn này thì sẽ có cách nhận ra một cách dễ dàng. Bọn lão Viên vừa tinh ranh vừa tàn bạo, các người đừng có vội vàng mà đem tính mạng ra làm trò đùa! - Giọng Âu Dương Lan Lan đột nhiên nhỏ lại - Ôi, bố em đi xuống lầu rồi, chúng ta chỉ nói với nhau thế thôi. Đúng bốn giờ, em sẽ chờ anh ở phòng đợi sân bay, anh đừng quên mang chứng minh nhân dân theo nhé.
Dập máy xong, Tiêu Đồng vội vàng gọi điện đến văn phòng Khánh Xuân. Không có ai nhận máy. Anh gọi tiếp vào máy di động của cô thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: Số máy này tạm thời không liên lạc được... Anh lại nhắn vào máy nhắn tin của cô nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy cô gọi lại. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã hai giờ hai mươi, chỉ hai mươi phút nữa là Xuân Cường sẽ đến siêu thị Tam Liên. Anh vọt ra khỏi cửa hàng - nơi anh gọi điện thoại công cộng. Bên ngoài, gió tây bắc đang thổi mạnh nhưng Tiêu Đồng cảm thấy mồ hôi đang ướt đẫm lưng mình. Anh đứng giữa đường vẫy một chiếc taxi nhưng tất cả những chiếc xe đang lưu thông trên đường đều đã đầy khách và tất cả đều bóp còi inh ỏi thể hiện sự tức giận rồi lạnh lùng vượt qua chỗ đứng của anh, có người còn ló đầu ra ngoài cửa kính chửi anh là đồ điên. Anh biết, hai mươi phút sắp tới sẽ là cả sinh mạng của Xuân Cường lẫn Trường Phát. Đúng lúc ấy, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình. Anh quay người lại mới nhận ra đó là thầy giáo phụ đạo Lư Lâm Đông. Anh ta đang đứng bên lề đường, cạnh một chiếc Santana cũ kỹ và gọi đang gọi tên anh với vẻ vô cùng kinh ngạc.
- Ôi chao, tại sao lại gặp cậu ở đây? Lâu nay cậu đi đâu, làm gì? Sao lại không có một tin tức gì cả thế?
Đôi mắt Tiêu Đồng chỉ nhìn vào chiếc Santana và quên khuấy đến chuyện phải chào hỏi và nói vài lời hàn huyên. Anh chỉ nói một cách vội vàng:
- Thầy Lư! Thấy có thể cho em đi nhờ đến siêu thị Tam Liên không? Em có chuyện rất gấp!
Lư Lâm Đông không hề tưởng tượng được rằng, một sinh viên mới rời khỏi ghế nhà trường lại biến thành một kẻ thực dụng đến độ như vậy, lâu ngày không gặp nhưng mở miệng ra là nhờ vả. Do vậy anh ta tỏ vẻ không vui và lên tiếng thoái thác:
- Không được đâu! Đây là xe của bạn tôi, lúc này tôi đang học lái, cậu ta đang hướng dẫn tôi. Bài học cũng vừa xong, chúng tôi đang định về đây.
Như để chứng minh cho lời Lư Lâm Đông, một người đàn ông đi từ trong quán nước bên đường ra, chưa đến nơi đã hỏi to:
- Lão Lư, có một đồng không?
Lư Lâm Đông chỉ người đàn ông nọ và biểu thị rằng, tôi có muốn giúp cậu cũng không thể được rồi lục lọi trong túi quần ra tờ một đồng nhàu nát, chạy về phái người đàn ông nọ. Tiêu Đồng đứng lặng một lát và đột nhiên, anh phát hiện ra chìa khóa của xe vẫn đang găm trong ổ khóa. Anh liếc nhìn Lư Lâm Đông và thấy anh ta vẫn đang đứng nói huyên thuyên gì đó với người đàn ông nọ, khoảng cách giữa anh và anh ta khoảng mười bước không hơn. Anh cắn chặt môi, kéo mạnh cửa chiếc xe rồi chui vào, bật công tắc và chiếc xe lao vút đi. Anh nghe thấy tiếng kêu của Lư Lâm Đông ở phía sau và qua kính chiếu hậu, anh thấy Lư Lâm Đông cũng người đàn ông nọ đang cuống cuồng đuổi theo nhưng được khoảng vài chục mét bước thì dừng lại, đứng im như trời trồng nhìn theo.
Chiếc xe lao như bay trên đường tới siêu thị Tam Liên. Hầu như Tiêu Đồng không quan tâm gì đến đèn xanh đèn đỏ, cũng chẳng để ý gì đến dòng xe như suối chảy bỗng dưng loạn cị cả lên do chính chiếc xe của anh vòng vèo đánh tay lái từ bên này sang bên khác. Đến siêu thị Tam Liên đã quá ba giờ, anh dừng xe ngay trước cửa siêu thị rồi lao lên lầu, không để ý đến cả lời quát tháo của những tay bảo vệ rằng xe của ai lại đỗ ngay tại vị trí kỳ cục như thế này. Không thèm ngoáy đầu nhìn lại, Tiêu Đồng nhảy vào thang máy rồi chẳng thiết gì đến chuyện lịch sự, chiếc thang vừa dừng là anh đẩy những bà những cô đang đúng ở phía trước mình, lao ra ngoài và chạy vào cầu thang cuộn, đi lên tầng trên. Khánh Xuân và tất cả nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở đây đều trông thấy Tiêu Đồng đột ngột xuất hiện đều cảm thấy hoang mang kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Tiêu Đồng cũng đã trông thấy Lý Xuân Cường. Anh và Trường Phát đang bị mấy gã thanh niên áp sát hai bên đang bước vào chiếc thang cuộn sát bên cạnh và đang đi xuống. Xuân Cường cũng đã trông thấy anh, mặt thoáng biến sắc nhưng không biết làm thế nào để gọi anh.
- Ông chủ, tại sao ông lại đến đây! - Tiêu Đồng kêu lớn.
Lúc này Xuân Cường mới quay người lại, khoảng cách giữa hai người đã khá xa. Anh lớn tiếng đáp lại:
- Sao cậu lại đến đây? Đi mua hàng à?
Chiếc thang cuộn đã đưa Tiêu Đồng lên đến tầng ba. Anh nhanh chóng chạy qua chiếc thang cuộn vừa đưa Xuân Cường đi xuống. Lúc này Xuân Cường và mấy gã thanh niên đã rời khỏi cầu thang và dừng chân để đợi Tiêu Đồng. Gương mặt Xuân Cường đã trở nên bình tĩnh hơn, hỏi:
- Không phải là cậu đã đưa người yêu đi chơi rồi hay sao? Tại sao vẫn chưa đi?
Đứng từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Đồng gào to:
- Ông chủ đi đâu vậy? Không phải là ông đã hẹn là sẽ ăn cơm với chúng tôi hay sao?
Câu hỏi của Tiêu Đồng khiến Xuân Cường ngơ ngác nhưng anh nhanh trí chỉ vào mấy gã thanh niên, nói:
- Tôi được mấy người bạn này mời cơm!
Tiêu Đồng nhìn mẫy gã thanh niên, nhếch miệng cười nhạt:
- Thì ra lại là người của lão Viên. Họ không xứng là bạn của ông. Lần trước họ mời rượu ông ở nhà hàng Yên Kinh, toàn là một thứ rượu dỏm! Ông đừng cho rằng, đó là loại rượu thật!
Xuân Cường chú mục nhìn vào gương mặt Tiêu Đồng, tuy chưa hoàn toàn hiểu anh đang nói gì nhưng cũng giả vờ hồ đồ, nói:
- Cậu vừa mới tập uống rượu, có lẽ nào cậu lại đòi uống loại sáu mươi lăm độ hay sao?
- Cho dù là sáu lăm hay bảy lăm độ cũng không phải là rượu chính hiệu, muốn uống thì cũng phải uống loại chín mươi độ trở lên mới là thứ rượu chân chính!
Ánh mắt Xuân Cường như đã nhận ra được điều gì đó, toét miệng cười:
- Cậu chưa uống mà đã nói toàn lời của kẻ say!
Mấy gã thanh niên đẩy vào lưng Xuân Cường, nói:
- Đi thôi, ông chủ Vu!
Xuân Cường quay người đi theo bọn chúng. Anh còn nghe Tiêu Đồng gào lên từ phía sau:
- Ông chủ, không phải là ông đã nói là rượu dỏm không đáng đồng tiền bát gạo sao?
Xuân Cường quay đầu lại mỉm cười như đã lĩnh hội được ý tứ của Tiêu Đồng rồi đi thẳng ra cửa. Tiêu Đồng đứng im như trời trồng, đưa mắt nhìn theo Xuân Cường cho đến khi anh mất hút rồi quay người lại, vô tình trông thấy Khánh Xuân đang đứng ở cửa hàng tự chọn. Cô đang mặc một chiếc áo gió màu xám nhạt trông rất bình thường nhưng trong mắt Tiêu Đồng lúc này, cô bỗng trở nên đẹp như một thiên thần!