Nghe theo lời của Tô Hải lam, Lâm Hạo Phong đưa cô đến công viên giải trí Lâm viên. Đây là khu vui chơi do chính Lâm thị xây dựng nên giữa thành phố A phồn hoa, thu hút ko ít khách du lịch trong và ngoài nước. Giá vé vào cửa ko phải người bình thường là có thể mua được. Khu vui chơi được xây trong thời gian Hải Lam đi du học nên cô chưa từng đến đây lần nào, mới chỉ nghe qua mà thôi. Cô nhìn cách cổng vào to lớn sừng sững, rồi ngước lên nhìn tấm biển in dòng chữ Lâm Viên to đùng. Vậy ra đây là công viên giải trí nổi tiếng hấp dẫn, vui nhộn? Ai mà ngờ nó lại là của Tập đoàn quốc tế Lâm thị chứ?! Cạnh công viên còn có bãi đỗ xe rộng rãi cho những ai đến chơi nữa, đúng là tiện thật. Phong nở nụ cười ôn nhu nhìn cô:
"Thích ko?"
Hải Lam trả lời, ngữ khí giả bộ lạnh lùng:
"Chưa vào chơi thì sao mà biết được?"
trong lòng hạo Phong có thứ cảm xúc hỗn tạp khó gọi bằng tên, cô chẳng có vẻ gì là băng lãnh mà hệt như những cô gái mới yêu khác, dịu dàng, dễ thương hết biết. Khiến anh chỉ muốn yêu chiều cô mãi thôi.
Khi Hạo Phong và Hải Lam bước vào trong Lâm Viên, tất cả những khách vui chơi lập tức dồn mọi ánh nhìn về phía họ. Anh và cô sánh bước bên nhau trông chẳng khác gì đôi nam thanh nữ tú. Họ xứng đáng là cặp đôi hoàn mỹ nhất trong mọi thế kỉ. Ai cũng cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị. Những tiếng bàn tán vang lên:
"Trời ơi, người đâu mà đẹp trai thế ko biết!!!"
"Họ chẳng phải con của đại tập đoàn Lâm thị và Tô thị hay sao?"
"Nghe nói họ đang yêu nhau đấy"
"Tin đồn đúng là thật rồi, nhìn họ thân thiết vậy mà"
Nghe những lời xôn xao bàn tán xung quanh, Hải Lam ko khỏi khó chịu. Rốt cuộc lũ người này có biết lễ độ là gì ko vậy, trơ trẽn thô lỗ quá thể. Dám nói về chuyện đời tư của người khác, mà "người khác" chính là cô và anh đây. Họ coi người bị điếc ko nghe thấy gì chắc?!
Cảm nhận được sự tức tối trong lòng Lam, với người có chỉ số IQ như phong thì có thể biết ngay cô đang tức giận vì điều gì. Anh dùng ánh mắt sắc bén quét vòng, ánh mắt khiến người khác thấy lạnh xương sống. nếu ánh mắt có thể giết người thì tất cả bọn họ đã chết từ lâu rồi. Mọi người vội nín thinh, lẳng lặng lờ đi, trong lòng sợ run cả người.
Lam nhìn anh với đôi mắt xanh trong veo đầy cảm kích, Phong đúng là hiểu cô nhất trên đời mà. anh ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, dịu dàng hỏi:
"Em muốn chơi gì trước tiên?"
Cô suy ngẫm hồi, rồi trả lời:
"Dù sao đây là khu vui chơi thuộc Lâm thị, chắc hẳn anh rõ hơn em. vậy anh tự mình quyết định đi"
Phong lặng thinh, biết vậy anh ko hỏi cô còn hơn. Anh trầm tư hồi rồi đáp:
"vậy đi nhà ma đi, trò đó khá thú vị"
Hải Lam nói:
"Anh đừng mong dọa được em nhé! Em ko phải kẻ nhát gan"
Anh cười gian;
"anh cũng mong vậy"