Minh Trần không nói gì, cúi đầu bật cười, cầm lon bia lên uống cạn.
Minh Trân tỏ thái độ bất mãn:
- Cái thằng này, cười cái gì? Mau trả lời nhanh lên, lí do em thích con bé Thuỳ My là gì?
- Chắc là...!vui.
- Vui? Em thích con bé vì vui? Mà cái gì vui? Tại sao lại vui? Trả lời cái gì mà không đầu không cuối gì hết vậy hả?
- Đại khái là ở bên cạnh cô ấy em thấy vui, chỉ vậy thôi.
Minh Trân nhìn em trai, uống cạn lon bia trên tay: "Thằng nhóc này đúng là khó khai thác thật." Cô nói tiếp:
- Hèn gì dạo này thấy em vui hẳn ra.
Không biết cô gái đó là người như thể nào mà lại khiến thằng em nạnh nùng của toai bỗng dưng vui vẻ vậy ta?
- Chị đoán xem!
- Hmm??? Chắc là một cô bé đáng yêu, hay nhõng nhẽo, thích làm nũng, hay vòi vĩnh quà cáp vào các ngày lễ tết và rất ư là bám người.
Đột nhiên Minh Trần bật cười:
- Chị đang diễn tả mẫu con gái mà chị thích đó hả?
- Ủa vậy bạn gái em không phải kiểu con gái vậy hả?
- Đúng vậy.
Những gì chị kể hoàn toàn trái ngược với cô ấy.
Cô ấy không có gì đáng yêu hết, ngược lại còn rất đáng ghét.
Hiểu chuyện quá mức, không biết nhõng nhẽo hay làm nũng cũng không biết tận dụng sự giàu có của người yêu mà vòi vĩnh, càng không thích bám người, lúc nào cô gái đó cũng đề cao cảnh giác với người yêu.
Và cái điều đáng ghét nhất...!là cô ấy luôn làm cho em thấy vui vẻ.
Minh Trân ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Trời ơi! Em trai tôi...!sao em lại có thể kiếm được một cô bạn gái đáng ghét đến thế hả?
Minh Trần nhai miếng khô mực, hằn học:
- Chị cũng thấy đáng ghét mà phải không?
- Ừm, đáng ghét vậy thì yêu làm gì?
- Làm gì có ai chịu được cô gái đó nên em phải yêu để giúp đời.
- Cao cả quá he? Vậy con bé hiểu chuyện đó có tốt với em không?
- Chị nghĩ xem một cô gái hiểu chuyện như vậy thì có thể không tốt với người yêu được sao? Bề ngoài, cô ấy có vẻ không quan tâm em, nhiều lúc còn không cần em nhưng bên trong cô ấy lúc nào cũng lo nghĩ cho em.
Cô ấy có thể chấp nhận quá khứ của em, chấp nhận con người em.
Một cô bé đáng ghét nhưng cũng rất đáng yêu...
Minh Trần kể về người con gái của mình một cách thật hào hứng và say sưa, nét cười hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Minh Trân nhìn em trai: "Cuối cùng cũng có người khiến thằng bé thay đổi.
Nhìn nó có vẻ rất hạnh phúc." Cô mỉm cười nói với bé em:
- Cậu út nhà này sướng rồi, có cô người yêu xịn ghê nha!
- Người yêu em mà lị haha.
- Coi nó vui chưa kìa.
Mà gu người yêu của em thay đổi từ hồi nào vậy? Nhớ hôm trước em nói em đã từng thích Alice mà.
Minh Trần nhếch mép, khui tiếp một lon bia:
- Vì lúc đó em chưa gặp được người mà em cần gặp.
Minh Trân bật cười, uống một ngụm bia:
- Nếu lúc đó Alice cũng thích em thì không biết sẽ ra sao he?
- Cũng sẽ không thành đâu chị ơi.
- Sao em biết? (Tốn hết ba năm yêu nhau sao mà không biết được:))
- Vì cô ấy không phải người mà em cần gặp.
Thật ra thì Linh Linh không phải gu em, ngày trước em thích cô ấy có lẽ là vì lúc ấy trong lòng có nhiều khúc mắc lại đang rất cô đơn nên khi gặp được người hoạt bát, vui vẻ chịu nói chuyện với mình tự nhiên có chút cảm tình, vậy thôi.
- Thật ra thì Alice đã từng và vẫn còn thích em đấy Minh Trần.
- Cô ấy nói với chị hả?
- Ừm.
Chị nghe nói là Alice có bày tỏ với em nhưng tiếc là em đã có bạn gái.
Nếu như em không yêu Thuỳ My thì em sẽ đến với Alice chứ?
- Sẽ không có chuyện đó đâu chị.
Em và Linh Linh về cơ bản là không hợp nhau.
Tụi em chỉ thích hợp làm bạn mà thôi.
Quan điểm của em trai đã làm Minh Trân phải suy nghĩ: "Câu trả lời vô cùng dứt khoát, có lẽ bé em đã không còn chút tình cảm nào với con bé Alice.
Hẳn là nó cũng dứt khoát như vậy với lời tỏ tình của Alice.
Tính chiếm hữu của con bé đó rất cao nên rất có thể vì không có được tình yêu của bé em mà Alice đã cố tình lôi kéo đồng minh là mình hòng chia rẻ tình cảm của bé em với người yêu.
Alice nói xấu Thuỳ My đủ điều nhằm muốn mình có ác cảm với Thuỳ My sau đó mình sẽ ra mặt ngăn cấm tình cảm của hai đứa, khi đó Alice sẽ bằng cách nào đó nhảy vào chiếm đoạt bé em.
Còn mình sẽ được nhận vô số gạch đá đủ để xây một toà dinh thự từ bé em vì đã ngăn cấm tình yêu của nó.
Nếu sự thật là vậy thì đúng là hảo kế sách.
Giỏi lắm Alice!"
- Chị hai!
Tiếng gọi của Minh Trần làm Minh Trân giật mình thoát khỏi miền liên tưởng:
- Gì?
- Chị suy nghĩ cái gì mà thừ người ra vậy? Ông xã yêu dấu của chị đang đi tìm chị kìa!
- Hả? Ổng đâu?
Minh Trân nhìn dáo dát tìm kiếm anh chồng yêu quý của mình.
Minh Trần liền chỉ tay về phía hồ bơi:
- Ổng đang đứng ở hồ bơi mặt mày hầm hầm nhìn chị đó.
Chắc là nhậu không rủ nên ổng quạu đó.
- Chết chị mày rồi Minh Trần ơi! Thật ra thì chị trốn ổng xuống đây nhậu với em đó em trai.
- Cái gì? Vậy mà chị nói ổng ngủ rồi.
Tiêu chị rồi, đại tiểu thư ơi!
- Em im đi!
Minh Trân vừa dứt lời thì Anh Nhật đã đến bên cạnh cô, cười khẩy:
- Đêm hôm trốn chồng đi nhậu với trai, em cũng gan lắm đấy vợ yêu à!
Minh Trân cười ngây ngốc:
- Ủa? Gì? Anh nói gì vậy ông xã? Gì mà trốn chồng đi nhậu?
Anh Nhật chỉ vào mấy lon bia trên bàn, nhẹ nhàng hỏi vợ:
- Vậy cái đống bia đó là gì vậy em?
- Haha...!Nước giải khát đấy chứ bia gì, đêm hôm nóng bức quá nên rủ bé em ra sân uống vài lon giải khát đó mà.
- Vậy he? Vậy giờ hết nóng, hết khát chưa em?
Minh Trân vờ ngáp một cái rồi đứng dậy:
- Haizz! Buồn ngủ quá à! Thôi chị đi ngủ trước nhe bé em!
Đoạn, cô quay sang ông xã, tròn mắt bảo:
- Mới xa ông xã có một chút mà nhớ quá à!
- Xạo vừa thôi cô! – Anh Nhật đáp.
Minh Trân liền ôm lấy cánh tay ông xã, nũng nịu:
- Người ta nói thật mà, nhớ chồng lắm, mình về phòng thôi anh!
Anh Nhật mỉm cười, véo mũi vợ:
- Được rồi, về phòng anh sẽ cho em biết tay.
- E hèm! Em vẫn còn sống, hai người có muốn ngọt ngào, âu yếm gì thì làm ơn về phòng giùm.
Minh Trần đột nhiên lên tiếng làm anh chị hai bất giác xấu hổ.
Anh Nhật cười cười:
- Xin lỗi cậu út! Anh chị sẽ thăng liền đây!
Chị hai cũng tiếp lời:
- Anh mặc kệ nó.
Nó đang ganh tỵ với tụi mình đó!
Minh Trần bật cười, chị hai lại nói thêm:
- Mau lấy vợ đi nhóc! Lấy vợ rồi cưng sẽ hiểu được sự ngọt ngào của anh chị!
- Thôi cho em xin.
Anh hai mau đưa chị em về phòng đi, bả say rồi!
Nói đoạn, Minh Trần đứng dậy, bước đến nói nhỏ vào tai anh rể:
- Đừng quá sức nha anh rể, nhẹ tay với chị hai một chút!
- Cậu yên tâm.
- Nè nè, hai anh em mấy người to nhỏ cái gì vậy? Nói xấu tôi hả gì?
Minh Trân quát hai người đàn ông bên cạnh nhưng hai người đó chỉ nhìn nhau, cười nham hiểm.
Sau đó, sòng nhậu giải tán, ai về phòng nấy.
Về đến phòng có cô chị gái bị ông anh rể hỏi tội:
- Em hay lắm, dám dụ chồng ngủ sớm để trốn đi hẹn hò với trai.
- Anh cũng biết là em đi làm nhiệm vụ khai thác tình báo chớ có phải đi chơi đâu nên đừng có giận em nữa nha, ông xã!
- Vậy khai thác được gì rồi?
- Em nhìn ra được sự hạnh phúc trên khuôn mặt bé em khi thằng bé kể về người yêu.
Nó nói con bé là một người rất hiểu chuyện, là một người có thể làm cho nó vui vẻ.
Minh Trần từ xưa đến giờ rất ít khi mở lòng với ai, vậy mà nó lại có thể mở lòng và đón nhận tình yêu của Thuỳ My, cho thấy con bé ấy thật sự đặc biệt.
- Vậy thì trong chuyện này, vấn đề nằm ở chỗ Alice.
- Em cũng nghĩ vậy.
Con bé Alice không tầm thường đâu.
- Thời gian còn dài, từ từ tìm hiểu.
Còn bây giờ thì mau lên giường thôi, chẳng phải em nói em buồn ngủ rồi sao?
- Ừm, đúng rồi, em đang buồn ngủ mà haha.
Đi ngủ thôi!
Minh Trân vừa toan trèo lên giường thì Anh Nhật đã kéo tay cô lại, bảo:
- Ai cho em ngủ?
- Hả?
- Đánh răng chưa?
Cô cười ngượng, vừa chạy vào nhà tắm vừa đáp:
- Chưaaaa!
Đánh răng xong, cô gái ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt, ngủ.
Nhưng chưa kịp vào giấc ngủ đã bị nụ hôn của ai đó làm cho bừng tỉnh:
- Gì vậy? Bảo người ta đi ngủ mà.
- Anh bảo em lên giường chớ đâu có bảo em ngủ.
Ai cho em ngủ hả? Tội lỗi đầy mình mà còn dám đi ngủ sao?
- Hiuhiu! Ông xã tha cho em đi mà! Em biết lỗi rồi!
- Biết lỗi rồi thì phải làm gì?
- Vậy ông xã muốn làm gì?
- Làm rồi sẽ biết!
Vậy là có cô vợ bị chồng "trừng phạt", vật vã ngọt ngào suốt cả đêm..