Một bàn đồ ăn tinh xảo được dọn ra, nhìn qua giống như một bàn tiệc nhỏ. Mẫn Nguyệt âm thầm quan sát, xem ra Hạ Linh Lung có vị trí rất quan trọng, cô ấy vừa về mà ba nuôi đã chuẩn bị cả một bàn thức ăn để chào đón. Điều này làm cho Mẫn Nguyệt thật tò mò, rốt cuộc Hạ Linh Lung có quan hệ như thế nào với ba nuôi và Thần. Lúc nãy khi ba nuôi giới thiệu cũng không nói rõ lắm, tựa như đang che giấu điều gì đó.
Mẫn Nguyệt ngồi cạnh Nam Cung Âu Thần, Hạ Linh Lung thì ngồi đối diện với hai người. Nam Cung Hạ ngồi ở vị trí chủ vị, Tần Vân Ngọc ở kế bên ông. Bắt đầu ăn thì không ai nói nhiều, Mẫn Nguyệt và cả Nam Cung Âu Thần cũng vậy, không nói lời nào.
Nam Cung Âu Thần nhìn dĩa thức ăn trước mặt bất giác nhíu mày, bởi vì trong dĩa có cà chua. Anh tự động gắp bỏ cà chua vào dĩa ở gần Mẫn Nguyệt.
"Anh Âu Thần, anh vẫn ghét ăn cà chua như lúc nhỏ à?" Hạ Linh Lung ngồi đối diện thấy động tác vừa rồi của Nam Cung Âu Thần liền cho là anh vẫn giống như lúc trước, không thích ăn cà chua.
Câu nói đột ngột của Hạ Linh Lung làm mọi người đứng hình. Bàn tay cầm đũa của Mẫn Nguyệt cứng ngắt, thì ra chuyện này cô ấy cũng biết? Quả nhiên quan hệ của hai người không tầm thường! Ánh mắt của Hạ Linh Lung nhìn Thần đầy thân thiết, nhưng rõ ràng Mẫn Nguyệt thấy được đáy mắt cô có ẩn chứa thứ tình cảm không rõ. Mẫn Nguyệt đương nhiên hiểu đó là gì. Đáy lòng cô tự nhiên dâng lên một ngọn lửa nhỏ, vô cùng khó chịu.
Nam Cung Âu Thần im lặng nhìn Hạ Linh Lung, không nói gì cả. Anh vốn định mở miệng nói gì đó thì bị Mẫn Nguyệt giành trước.
"Thì ra chuyện này cô Hạ cũng biết sao? Nhưng mà Thần đã có thể ăn được cà chua rồi, anh ấy gắp nó qua một bên chỉ là vì tôi thích ăn thôi." Trên môi Mẫn Nguyệt treo một nụ cười vô hại, nhìn qua tưởng như cô đang rất vui vẻ. Nhưng Nam Cung Âu Thần rõ ràng biết, bảo bối của anh đang có dấu hiệu tức giận.
Hạ Linh Lung có phần không tin câu trả lời đó của Mẫn Nguyệt. "Thật sao?"
Tuy là hỏi Mẫn Nguyệt nhưng ánh mắt của cô lại hướng về Nam Cung Âu Thần, giống như muốn có sự chắc chắn từ anh.
Mẫn Nguyệt không thay đổi sắc mặt, nụ cười càng rực rỡ hơn. Cô gắp một miếng cà chua đưa đến gần miệng Nam Cung Âu Thần, giọng nói mềm nhẹ: "Thần, anh nói có phải không?"
Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ thì bây giờ Nam Cung Âu Thần đã đoán chắc là bảo bối đang tức giận. Bởi vì cô rõ ràng biết anh không thích ăn cà chua mà còn gắp nó cho anh. Nam Cung Âu Thần nghĩ vì cô khó chịu với Hạ Linh Lung nên mới trả thù anh như vậy, nhưng hiện tại anh chỉ có thể nghe theo cô. Nếu không bảo bối thực sự tức giận thì không tốt.
Nam Cung Âu Thần nhịn xuống cảm giác khó chịu, ăn miếng cà chua mà Mẫn Nguyệt đút cho anh. Sắc mặt anh rất bình thường, nhưng dạ dày vô cùng buồn nôn, hận không thể lập tức nhả miếng cà chua ra. Nghĩ đến vì Hạ Linh Lung mà anh phải chịu khổ như vậy, còn làm bảo bối khó chịu thì trong lòng xuất hiện một tia bất mãn.
Gian nan nuốt xuống miếng cà chua, Nam Cung Âu Thần cố gắng mỉm cười, xoa đầu nhẹ Mẫn Nguyệt. "Nếu em thích ăn cà chua thì ăn nhiều một chút, không cần nhường cho anh."
Mẫn Nguyệt nhu thuận gật đầu, trong lòng thầm mắng: Đáng đời anh!
Hạ Linh Lung hoàn toàn không thể tin vào ánh mắt của mình. Anh Âu Thần vậy mà chịu ăn cà chua? Cô nhớ lúc nhỏ dù cô có dụ dỗ, năn nỉ anh thế nào thì anh cũng không chịu đụng đến nó. Thế mà bây giờ chỉ cần Nam Cung Mẫn Nguyệt nói vài câu thì anh đã cam tâm tình nguyện ăn cà chua, hơn nữa còn không có một chút bất mãn. Không lẽ cô không còn là người quan trọng nhất của anh Âu Thần nữa sao? Không thể nào! Lúc nhỏ anh ấy rõ ràng đã từng nói với cô...... Hạ Linh Lung khẽ nắm chặt bàn tay, thầm nhủ với mình: Không sao, cô còn rất nhiều thời gian, nhất định có thể đoạt lại anh Âu Thần!
"Anh Âu Thần đã chịu ăn cà chua rồi sao, thật tốt quá! À phải rồi hàng cây tử đằng ở Lưu Ly Bảo có còn không?" Hạ Linh Lung không để ý chuyện vừa rồi, tiếp tục cười nói với Nam Cung Âu Thần, hoàn toàn bỏ qua Mẫn Nguyệt ở một bên.
Anh lạnh nhạt trả lời: "Vẫn còn!"
"Em nhớ khi còn nhỏ chúng ta thường hay nằm dưới những gốc cây tử đằng đó, đùa giỡn thật vui. Thật muốn trải nghiệm lại cảm giác lúc đó. Không biết em còn có cơ hội không?!"
Mẫn Nguyệt vẫn cúi đầu ăn, chỉ là trong đầu suy nghĩ hỗn loạn. Hạ Linh Lung này thì ra là muốn ôn lại quá khứ của hai người trước mặt cô.
Mẫn Nguyệt không quan tâm lắm, nhưng khi Hạ Linh Lung nhắc đến cây tử đằng thì cả người thoáng sững lại. Không ngờ hàng cây tử đằng đó lại chứa đựng kỷ niệm của hai người. Cô nghĩ đến thái độ trân trọng của Thần khi chăm sóc hàng cây tử đằng đó..... Không hiểu sao tim Mẫn Nguyệt khẽ nhói.
Nam Cung Âu Thần bất chợt ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Hạ Linh Lung. Cô vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, không bị ảnh hưởng chút nào dưới cái nhìn của anh. Nam Cung Âu Thần dời tầm mắt, bình tĩnh nói: "Đó là chuyện của quá khứ rồi, nếu em thích thì có thể đến Lưu Ly Bảo xem mấy cây tử đằng đó."
Nụ cười của Hạ Linh Lung cứng ngắt, niềm vui trong mắt cũng nhạt đi vài phần.
Sau đó Nam Cung Âu Thần lướt nhìn qua Mẫn Nguyệt, thấy cô cúi đầu thì nghĩ ngợi điều gì đó. Anh bỗng gắp một con tôm, lột vỏ xong thì bỏ vào chén của cô.
Nhìn hình ảnh hai người Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt thân thiết như vậy, Hạ Linh Lung bắt đầu cảm thấy ghen tị.
Hạ Linh Lung cố nén tâm tình xuống, tươi cười nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, anh em ruột thịt bình thường còn không thể sánh bằng."
Mẫn Nguyệt không khỏi liếc nhìn Hạ Linh Lung một cái. Cô ấy đang muốn nhắc nhở cô rằng cô và Thần là anh em trên danh nghĩa sao? Chính là muốn nói cô nhớ hai người là anh em nên đừng có những hành vi gần gũi, thân mật, vượt quá đạo lí sao? Mẫn Nguyệt cũng biết, cô và Thần không giống những cặp anh em bình thường. Nhưng cô không hề thấy chuyện này có gì lạ, anh em thân thiết với nhau vốn là chuyện đương nhiên mà! Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, không ngần ngại đáp trả Hạ Linh Lung: "Cô Hạ nói quá rồi, anh em bình thường chẳng phải cũng như vậy sao?"
Mẫn Nguyệt không biết, hành vi của hai người họ sớm đã vượt qua cái gọi là "anh em" rồi! Chuyện này Nam Cung Âu Thần dù biết cũng không muốn nói cho cô.
Khuôn mặt của Hạ Linh Lung cứng đờ, nụ cười cũng sắp giữ không được. Thấy không khí có phần lúng túng, Nam Cung Hạ liền ho khan, nói qua chuyện khác: "Linh Lung vừa về nước, lại không quen biết ai nên sắp tới con bé sẽ ở đây. Hai con không có ý kiến gì chứ?"
Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt dù thấy chuyện này có phần không ổn nhưng cũng không nói gì. Hạ Linh Lung ngượng ngùng cười: "Làm phiền mọi người rồi!"
Tần Vân Ngọc gắp một đồ ăn vào trong chén cô, ôn hòa nói: "Không phiền, không phiền. Con cứ yên tâm ở đây đi, mọi người đều hoan nghênh con." Nói xong khóe mắt bà ta khẽ liếc sang Mẫn Nguyệt, cô làm như không thấy ánh mắt đó của Tần Vân Ngọc.
Nam Cung Hạ không nói đến chuyện đó nữa, ông nhìn qua Mẫn Nguyệt, đột nhiên đề cập đến: "Mẫn Nguyệt, hai tháng nữa là sinh nhật con rồi, con có chuẩn bị gì không?"
Mẫn Nguyệt đang uống canh liền bị sặc, cô mờ mịt nhìn Nam Cung Hạ. Nam Cung Âu Thần bị chọc cười bởi bộ dạng này của cô, anh gõ nhẹ trán cô trêu chọc. "Em đó, đến cả sinh nhật của bản thân mình cũng không nhớ!"
Mẫn Nguyệt bây giờ mới nhớ ra, đúng là hai tháng nữa sẽ tới sinh nhật mười tám tuổi của cô. Cũng đồng nghĩa với việc cô thực sự đã trưởng thành. Đối với mấy việc này Mẫn Nguyệt không để ý lắm. Ba nuôi nói cô chuẩn bị là chuẩn bị cái gì?
Nam Cung Hạ thấy cô không hiểu thì từ từ giải thích cho cô: "Lần này là sinh nhật mười tám tuổi của cô, rất quan trọng. Nên ba có dự định sẽ tổ chức cho con một buổi tiệc thật lớn. Cho mọi người biết tam tiểu thư của Nam Cung gia là ai, đồng thời khẳng định vị trí của con trong Nam Cung gia. Việc này đối với chỉ có lợi mà không có hại. Mấy năm nay con được che giấu rất kĩ, lần này nên lộ mặt rồi."
Mẫn Nguyệt run run khóe miệng, ba nuôi là muốn "quảng cáo" cô với mọi người sao. Mẫn Nguyệt đang muốn phản đối mở tiệc thì lại nghe Nam Cung Âu Thần đồng ý.
"Bữa tiệc này con sẽ chuẩn bị thật tốt, ba yên tâm." Mẫn Nguyệt nghẹn họng, biết bản thân không thể thay đổi quyết định của hai người nên đành im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Nam Cung Hạ cười lớn: "Tốt!"
Tần Vân Ngọc đối với quyết định tổ chức tiệc sinh nhật này của Nam Cung Hạ vô cùng bất mãn. Bà ta thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, chỉ là một đứa con nuôi thôi, cần gì phải tốn công vậy chứ!
Hạ Linh Lung ngược lại có chút nghiền ngẫm, suy tư.
Trên bàn ăn mỗi người đều mang một suy nghĩ khác nhau, một bữa cơm cứ như vậy mà yên lành trôi qua.
Buổi tối, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần được Nam Cung Hạ giữ lại qua đêm. Ở đây cũng có phòng dành cho hai người nên Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đều không tiện từ chối. Mẫn Nguyệt vốn muốn ngủ riêng nhưng Nam Cung Âu Thần vẫn theo thói quen hàng ngày giữa hai người, ép cô ngủ chung. Mẫn Nguyệt không thể phản kháng nên đành thuận theo anh.
Ăn cơm xong, Mẫn Nguyệt về phòng tắm rửa. Nam Cung Âu Thần và Nam Cung Hạ thì vào thư phòng nói chuyện. Hạ Linh Lung cũng về phòng mình sắp xếp hành lí, Tần Vân Ngọc thì yên ổn uống trà, xem tạp chí ở phòng khách.
Mẫn Nguyệt tắm xong, mái tóc còn ướt. Cô ngồi cạnh giường xoay lưng về phía cửa, cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc.
"Cạch" Tiếng cửa mở ra, Mẫn Nguyệt không cần quay đầu cũng biết đó là Nam Cung Âu Thần. Anh nhàn nhã bước đến sau lưng cô, đoạt lấy cái khăn từ tay cô, dịu dàng lau khô tóc. Mẫn Nguyệt ngồi im mặc anh lau tóc mình, không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai.
Một lúc lâu sau Nam Cung Âu Thần mới lên tiếng: "Chuyện vừa rồi ở phòng ăn, em không có gì để nói với anh sao?"
Mẫn Nguyệt hừ một tiếng, hiển nhiên trong lòng vẫn còn khó chịu: "Giải thích gì chứ?"
Nam Cung Âu Thần không tức giận với thái độ này của cô, mà còn sủng nịch cười cười: "Anh chịu hy sinh như vậy để phối hợp với em mà em không có gì bồi thường cho anh sao? Em lợi dụng xong thì qua cầu rút ván à?" Giọng nói lên án giống như rất uất ức.
"Cà chua rất khó ăn đó!"
Nghe lời nói của anh thì sự khó chịu của Mẫn Nguyệt vơi đi hơn phân nửa, cô cũng biết để nuốt miếng cà chua kia thì đối với anh có bao nhiêu khó khăn. Nhưng cô vẫn không chịu buông tha cho anh. "Anh đã có một cô gái xinh đẹp lại dịu dàng như vậy quan tâm thì cần gì em phải bồi thường cho anh chứ."
Nam Cung Âu Thần cong khóe môi, ôm cô lại gần, hít thở mùi hương thoang thoảng của dầu gội trên tóc khi cô vừa tắm xong.
"Anh và cô ấy không có gì, đối với anh, cô ấy chỉ như là một người em gái mà thôi."
Mẫn Nguyệt sửng sốt, một phần vì hành vi của anh, một phần vì lời nói của anh. Đây là đang giải thích cho cô sao?
"Cô ấy là am gái của anh, em cũng là em gái của anh!"
Nam Cung Âu Thần ngạc nhiên một chút, bàn tay ôm cô chặt hơn, ở trong bóng tối nỉ non: "Không..... Em không phải......"
Vì Nam Cung Âu Thần nói rất nhỏ nên Mẫn Nguyệt chỉ nghe được vài chữ. Cô quay lưng về phía anh nên cũng không thể thấy được biểu cảm trên mặt anh. Cô vốn muốn hỏi Thần: Nếu em không phải là em gái thì anh xem em là gì?
Nhưng cô sợ, sợ một khi nói ra thì quan hệ của hai người sẽ thay đổi. Về chuyện thay đổi như thế nào...... Cô không biết!
Nam Cung Âu Thần ôm Mẫn Nguyệt một hồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cưng chiều: "Còn giận sao?"
Mẫn Nguyệt gạt tay anh ra, đứng dậy. Nam Cung Âu Thần hoảng hốt, cho là cô vẫn còn đang giận anh nên vội nắm tay cô lại. "Bảo bối...."
Mẫn Nguyệt thở dài, bật cười một tiếng: "Em đi lấy đồ bồi thường cho anh cũng không được sao?"
Nam Cung Âu Thần thấy cô cười thì biết là cô đã không còn giận nên yên tâm. Chỉ là anh rất tò mò, cô nói lấy đồ bồi thường cho anh, là lấy gì bồi thường?
Mẫn Nguyệt mở túi xách ra, lấy hộp quà đã được gói kĩ càng, đưa đến trước mặt Nam Cung Âu Thần.
Anh bất ngờ nhận hộp quà từ tay cô, ban đầu là sửng sốt, sau đó đường nét khuôn mặt dần trở nên nhu hòa, đầy ý cười. "Đây là quà của anh?"
Mẫn Nguyệt gật đầu. Nam Cung Âu Thần từ từ mở hộp quà, thấy bên trong là một cái cà vạt màu xanh dương cùng với một cái kẹp cà vạt sang trọng.
Mẫn Nguyệt thẳng thắn nói: "Dù anh thích hay không thích thì đều phải đeo cho em!"
Nam Cung Âu Thần không biết trong lòng mình là tư vị gì, chỉ thấy vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc. Nghe lời cô nói thì anh bật cười, anh kéo cô ngồi trên đùi mình. "Là quà của bảo bối thì sao anh lại không thích chứ! Chỉ cần là quà của em thì anh đều thích."
Hai người ôm nhau cười vui vẻ, nhưng bầu không khí hạnh phúc đó nhanh chóng bị cắt đứt.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên làm Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt tự động tách ra. Hai cặp mắt nghi hoặc đồng thời hướng về phía cửa. Mẫn Nguyệt cho rằng có lẽ là ba nuôi có việc tìm Thần, nên ra hiệu cho anh đi mở cửa, bản thân thì ngồi xuống giường tiếp tục lau tóc.
Nam Cung Âu Thần quay về bộ mặt lạnh lùng, không nhanh không chậm đi mở cửa. Nhưng khi mở cửa thì ngoài dự đoán lại chính là Hạ Linh Lung!