Những ngày sau đó, Mẫn Nguyệt cũng đều ở trong phòng giam, nhưng khác ở chỗ là bây giờ có thêm Nam Cung Âu Thần. Mẫn Nguyệt rất thích người anh trai này nên luôn ríu rít nói chuyện. Nhưng cuộc nói chuyện lúc nào cũng trong tình trạng 'ngươi nói câu ta trả lời câu', dù vậy Mẫn Nguyệt vẫn không bỏ cuộc, dần dần cũng khiến Nam Cung Âu Thần chịu thua mà nói nhiều hơn với cô bé. Ở đây mấy ngày, Nam Cung Âu Thần cũng đã xác định được cách bố trí và phòng vệ nơi đây, thậm chí cả kế hoạch bỏ trốn cũng đã được lập sẵn. Nhưng trước khi anh đi thì có một việc nhất định phải làm, đó chính là điều tra 'người kia' là ai. Cũng may khi bị đưa vào đây, họ chỉ khám xét được cây súng kia mà không phát hiện ra trên người anh còn rất nhiều thứ khác, như vậy xem ra dễ hành động hơn rồi. Máy nghe lén kia có lẽ cũng sắp bị phát hiện rồi, như vậy nên hành động càng sớm càng tốt, tốt nhất là tối nay. Đang suy nghĩ thì một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện che khuất tầm mắt của Nam Cung Âu Thần.
“Thần ca ca, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Nam Cung Âu Thần xoa nhẹ đầu Mẫn Nguyệt, mấy ngày này ở chung khoảng cách của hai người đã được kéo gần lại. Đối với Nam Cung Âu Thần luôn sống trong thế giới hắc ám thì ánh sáng ấm áp như Mẫn Nguyệt cảm thấy rất hứng thú.
“Tôi sắp rời khỏi đây rồi.” Nhẹ nhàng nói một câu, Nam Cung Âu Thần cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ rời đi, nên nói sớm cho cô bé để chuẩn bị tâm lý một chút, anh cũng không sợ cô bé này sẽ nói với bọn người kia. Mặc dù trong lòng tồn tại một chút lưu luyến không nỡ rời xa cô bé này, nhưng anh trực tiếp bỏ qua một chút xíu cảm giác đó.
Từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi xuống đất, Mẫn Nguyệt vội vàng nắm lấy tay Nam Cung Âu Thần vừa khóc vừa nói, “Thần ca ca, anh phải đi sao? Đừng bỏ Mẫn Nguyệt lại có được không, anh dẫn Mẫn Nguyệt đi theo được không? Em không muốn ở đây một mình!” Cô lại bị bỏ rơi lần nữa sao, cô không muốn xa Thần ca ca đâu, không muốn, không muốn... Càng nói càng nghẹn ngào khóc lớn, Nam Cung Âu Thần thấy Mẫn Nguyệt khóc cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Bối rối đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt Mẫn Nguyết một cách vụng về, “Ngoan, đừng khóc.” Đây là lần đầu tiên cậu ta dỗ con gái khóc, Nam Cung Âu Thần cảm thấy hình như từ lúc gặp cô bé này thì chuyện gì cũng có ngoại lệ. Cô bé này đã mồ côi nếu muốn đi theo anh thì không có gì không được, Nam Cung gia cũng không phải không nuôi nổi một cô nhóc, hơn nữa anh còn tìm được một món đồ chơi thú vị. Nhưng anh còn có việc phải làm không thể dắt con nhóc này theo được.
“Muốn đi theo cũng được...” Mẫn Nguyệt lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu lên mong chờ câu nói tiếp theo của Nam Cung Âu Thần.
“...Nhưng có một điều kiện. Chính là trở thành người của tôi, sau này tuyệt đối phải nghe lời tôi, không được phản bội, mọi thứ của em cũng là của tôi.” Nam Cung Âu Thần bá đạo nói, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của Mẫn Nguyệt, anh cũng không biết tại sao bản thân lại có ý nghĩ này. Mẫn Nguyệt mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, chỉ cần có thể ra khỏi đây cùng với Thần ca ca là được. Rất nhiều rất nhiều năm sau, Mẫn Nguyệt cũng vì hành động ngày hôm nay mà bị người nào đó ăn sạch sẽ, nhưng đó là chuyện của sau này.
Rất nhanh đã đến buổi tối, những người canh gác như thường lệ mang cơm tới cho Nam Cung Âu Thần và Hà Mẫn Nguyệt. Nam Cung Âu Thần dặn Mẫn Nguyệt núp sau cánh cửa, còn bản thân thì hạ gục bọn canh gác. Nơi đây bố trí phòng vệ cũng không nhiều nên rất nhanh Nam Cung Âu Thần đã xử lý xong, Mẫn Nguyệt thì chỉ có đứng một bên ngưỡng mộ, Thần ca ca thật giỏi a! Lúc này, Nam Cung Âu Thần mới bước lại gần Mẫn Nguyệt, “Men theo con đường này đi sau đó quẹo trái sẽ ra được bên ngoài. Đứng đó chờ một lát sẽ có người tới đưa em đi. Tôi còn có việc phải làm, đi trước.” Dặn dò Mẫn Nguyệt xong Nam Cung Âu Thần quay đầu theo hướng ngược lại mà đi, nhưng vừa bước đi được một bước đã bị Mẫn Nguyệt kéo góc áo lại, “Thần ca ca, chúng ta phải cùng nhau ra khỏi đây an toàn. Anh phải cẩn thận đó!” Hơi ngạc nhiên một chút, khóe môi Nam Cung Âu Thần giương lên độ cong nho nhỏ, “Ừ, cùng nhau ra khỏi đây an toàn. “ Lấy được sự đảm bảo, Mẫn Nguyệt cũng thả tay ra rồi quay đầu bước đi. Nhưng trong lòng vẫn rất lo cho Thần ca ca nhưng mà Thần ca ca đã nói vậy rồi thì đành phải đi trước thôi, không nên ở đây cản trở anh ấy. Đi theo con đường mà Nam Cung Âu Thần chỉ Mẫn Nguyệt không gặp bất cứ nguy hiểm nào, đến lúc sắp bước ra ngoài thì Mẫn Nguyệt đột nhiên đổi ý, chạy ngược vào trong. Nam Cung Âu Thần thì đang đi theo một con đường nhỏ có ánh sáng lờ mờ, có lẽ phòng giam kia nằm ở bên dưới biệt thự. Trên chiếc đồng hồ đeo tay của Nam Cung Âu Thần đang hiện lên một chấm đỏ nhấm nháy, đó chính là vị trí của Triệu Vĩ Thành đang bị gắn máy nghe lén. Cái máy nghe lén đó chỉ là một viên bi rất nhỏ được phủ bên ngoài lớp sơn màu da người nên khi bị gắn lên ai đó thì rất khó phát hiện, ngoài chức năng nghe lén, nó còn có thể định vị, giúp Nam Cung Âu Thần dễ dàng tìm ra chỗ ở của Triệu Vĩ Thành. Nam Cung Âu Thần còn gắn máy nghe lén lên một số người canh gác nên có thể dễ dàng biết được hệ thống phòng vệ nơi đây, chiếc đồng hồ đeo tay đó còn có thể dùng để liên lạc với người khác nếu như có thể bắt được tần số thích hợp. Nam Cung Âu Thần cũng đã liên lạc người của mình, chẳng bao lâu nữa họ sẽ tới đây, nên anh mới có thể để Mẫn Nguyệt ở ngoài kia chờ họ tới, còn anh phải đi giải quyết bọn người đó. Trên đường gặp một số tên bảo vệ, nhưng chúng chưa kịp báo tin đã bị Nam Cung Âu Thần bẻ gãy cổ, nên lúc này bọn người Trần Phong cũng không biết rằng tử thần đang đến gần họ.
Trong thư phòng lầu ba biệt thự
“Đại ca, có phải nên tới lúc giải quyết tên nhóc kia rồi không?” Một bộ dáng bất cần đời dựa vào ghế sô pha, không ai khác chính là Triệu Vĩ Thành. Còn Trần Phong đang ngồi sau bàn làm việc chăm chú nhìn tài liệu trước mắt, nghe hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vĩ Thành, một lúc sau mới trả lời, “Được, cũng tới lúc rồi, giải quyết nhanh một chút để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Tốt, vậy sau khi giải quyết tên đó có thể giao con nhóc kia cho em không?” Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng ngày đó của Mẫn Nguyệt thì máu trong người Triệu Vĩ Thành bắt đầu sôi lên. Hắn nhất định phải đích thân huấn luyện con bé đó, để cho nó biết thế nào là địa ngục trần gian. Càng nghĩ Triệu Vĩ Thành càng cảm thấy hứng thú.
“Được, tùy chú mày, chỉ cần đừng quá đà.” Lấy được sự đồng ý, Triệu Vĩ Thành liền vội muốn đi, “Vậy đại ca, em đi trước.”
“Khoan đã” Chỉ vừa xoay người đã bị gọi lại khiến cho Triệu Vĩ Thành nghi hoặc. Chỉ thấy Trần Phong đang bước lại gần hắn, sau đó vươn tay ra lấy xuống từ trên lỗ tai của Triệu Vĩ Thành một viên bi cực kì nhỏ. Thấy Trần Phong lấy viên bi đó ra, Triệu Vĩ Thành không khỏi ngạc nhiên và hiếu kì, “Đại ca, đây là gì?”
“Có lẽ là máy nghe lén. Mày nghĩ lại xem, là ai đã gắn máy nghe lén này lên người mày?” Nghe thấy đó là máy nghe lén, Triệu Vĩ Thành cả kinh, rốt cuộc là ai có khả năng như vậy, có thể gắn máy nghe lén lên người hắn. Tuy võ công hắn không bằng A Lôi nhưng cũng là cực kì giỏi, nếu không Trần Phong cũng không phái hắn đi bắt cóc Nam Cung Âu Thần. Khoan đã, Nam Cung Âu Thần.....chẳng lẽ là tên nhóc đó! Triệu Vĩ Thành chìm trong suy nghĩ sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu lo lắng nói cho Trần Phong, “Đại ca, có thể kẻ đó là Nam Cung Âu Thần. Bởi vì trong mấy ngày qua em chưa hề tiếp xúc với ai. Hơn nữa, theo em thấy thực lực hắn sâu không lường được.”
“Chết tiệt, nếu đúng là hắn thì không ổn rồi, chúng ta phải giải quyết hắn ngay lập tức.” Vỗ mạnh bàn một cái, Trần Phong và Triệu Vĩ Thành sải bước đi ra ngoài, nhưng chưa bước đến cửa thì đã thấy cánh cửa mở ra, sau đó là một giọng nói lạnh lùng vọng vào, “Không cần thiết như vậy, tôi đã đến đây rồi.”