Thương gọi tiểu Yên vài tiếng, chính là tiểu Yên không đáp lại, rất say mê nhìn chằm chằm một hướng, hắn tò mò theo ánh mắt tiểu Yên, cuối cùng dừng trước một gian đậu hủ đóng cửa.
Thương không hiểu tiểu Yên đang nhìn gì, một gian đậu hủ đóng cửa có cái gì đẹp?
Nhìn hồi lâu, phút chốc, hắn nghĩ tới điều gì…
Tiền nhiệm thê tử tiểu Yên không phải mở đậu hũ sao, từ ven phố đến giờ chưa từng nhìn thấy thêm đậu hũ nào, vậy không phải cái gia kia…
Nhận thức này khiến Thương ghen tuông hỏa tốc trào lên, không đợi phân trần một tay nắm sọt trúc trống không, một tay kéo bàn tay gầy nhỏ tiểu Yên, bước nhanh rời khỏi đây, hắn không muốn tiểu Yên nhớ đến thê tử trước kia, tiểu Yên hiện tại chỉ có thể nghĩ đến hắn.
“Thương, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Yên nghi hoặc nhìn cước bộ Thương dồn dập, không rõ Thương vì cái gì không thèm nói cứ thế kéo hắn đi.
Thương nổi nóng, bất luận tiểu Yên nói gì hắn cũng không để ý, chính là cước bộ nhanh hơn đem tiểu Yên ly khai phạm vi thế lực có thể hoài niệm tình địch.
“Thương… chậm, chậm chút… Ta chạy không được…”
Tiểu Yên nhỏ xinh, cước bộ theo không kịp Thương, một bước Thương là hai ba bước hắn, mà hiện tại Thương càng tiêu sái bước nhanh phía trước, tiểu Yên vì không đuổi kịp tốc độ Thương, chỉ đành dùng bước chạy để theo, bệnh vừa mới khỏi, không phải cấm vận động sao.
Thương nghe được oán giận tiểu Yên, lập tức dừng chân, tiểu Yên không kịp phản ứng, liền đập vào tấm lưng rắn chắc Thương, xung lực quá lớn, tiểu Yên ngã về sau, cũng may đúng lúc Thương ôm tiểu Yên, khiến cho tiểu Yên nhu nộn không đến nỗi mất thăng bằng ngã xuống đất.
“Thương, ngươi có chuyện gì? Dừng lại đột ngột làm gì.”
Tiểu Yên che lại cái mũi đụng đau, mông hắn tuy tránh được một kiếp, nhưng mũi hắn không may mắn thế.
“Ngươi không phải còn yêu thê tử trước kia chứ?” Thương như đố phu [] hỏi.
“Sao chứ… sao có thể chứ?”
Tiểu Yên có chút giật mình, hắn không rõ sao Thương đột nhiên hỏi cái này, hắn có loại dự cảm kỳ quái nổi lên trong lòng.
“Phải không, vậy ngươi mới vừa rồi vì cái gì nhìn chăm chăm gian đậu hủ đã đóng cửa kia?”
“Kia, đó là…” Tiểu Yên có chút chột dạ cúi đầu.
“Bị ta nói trúng tim đen phải không?” Thương không tính toán buông tha tiểu Yên.
“Không phải, đó là bởi vì…”
Tiểu Yên vội vàng ngẩng đầu, nghĩ muốn hướng Thương giải thích, chính là khi nhìn đến ánh mắt phẫn nộ của Thương, không biết phải mở miệng ra sao.
“Bởi vì cái gì? Ngươi không phải có việc gì giấu diếm ta chứ?”
Tiểu Yên nhìn đến ánh mắt không tín nhiệm của Thương, tâm hắn co rút một trận đau đớn, rõ ràng là Thương trêu hoa ghẹo nguyệt trước, hại hắn ghen với những mị nhãn nữ nhân nhìn trừng trừng Thương, không nghĩ qua nhớ đến Tuyết Miên, mới thất thần nhìn gian đậu hủ , chính là hắn đối Tuyết Miên không còn tình cảm, Thương sao có thể như vậy xử oan hắn?
…
[] Đố phu: ông chồng lên cơn ghen